Triệu Vạn Phúc gật đầu mà cười, nghĩ thầm Mộ Ấu Khanh tuổi trẻ mỹ mạo khí chất vô song, tính cách lại hiền hoà như thế, không hổ là biểu muội của Nữ Đế bệ hạ.
Đợi bọn họ chào hỏi xong, Hư Không Thiền Sư vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Hiên, chắp tay trước ngực hành lễ: "Bần tăng Hư Không bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!"
Bần tăng?
Triệu Vạn Phúc bị Hư Không Thiền Sư làm cho giật nảy mình, có chút khó tin nhìn về phía Hư Không Thiền Sư: "Thiền Sư, ngươi nói thiếu gia nhà ta là..."
Hư Không Thiền Sư vẻ mặt kính trọng sùng bái nói: "Thiên hạ Phật Đạo chí tôn... Cửu Thiên Tôn Giả!"
Mặc dù Hư Không Thiền Sư một mực vân du tứ phương nhưng hắn chưa từng xem nhẹ thiên hạ Phật Đạo, ngược lại cực kỳ chú ý động tĩnh Phật Đạo thiên hạ.
Cho nên hắn cũng nghe nói hành vi của Lâm Hiên trên Phật Đạo hội, lại biết vị hậu sinh trẻ tuổi này có được Viễn Cổ La Sát Cự Thần phụ tá, chẳng những tu vi siêu cường, càng phật tính tinh thâm, thiên hạ không có người trong Phật Đạo nào có thể với tới.
Vừa rồi mắt thấy Lâm Hiên phong độ nhẹ nhàng, lại dẫn theo bốn bảo bối giống nhau như đúc, Hư Không Thiền Sư nhanh chóng đoán ra thân phận của Lâm Hiên, cho nên vẻ mặt kích động kính sợ tiến lên hành lễ.
Diệu Không đứng sau lưng hắn nhìn thấy sư tôn hành lễ với Lâm Hiên thì cũng giật nảy mình vội vàng tiến lên hành lễ: "Bần tăng bái kiến Cửu Thiên Tôn Giả!"
Lâm Hiên vẻ mặt ôn hòa nhìn hai sư đồ: "Miễn lễ."
Triệu Vạn Phúc há to miệng, kinh ngạc vạn phần nhìn Lâm Hiên và Hư Không Thiền Sư nói chuyện với nhau, chỉ cảm thấy như là ở trong mộng ảo, hơi giật mình.
Lúc đầu, trong mắt hắn, Lâm Hiên ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì chỉ là một thiếu gia nhà giàu thường thường không có gì lạ. Không ngờ được là trong vòng một đêm, hắn lại sinh ra gút mắc với Bắc Huyền Thiên Nữ Đế, lại để Nữ Đế sinh ra một thai bốn nữ nhi cho mình, sau này lại theo Nữ Đế đến Bắc Huyền Thiên, thành Bắc Huyền Thiên Đế phu vang danh thiên hạ.
Càng không ngờ được là Lâm Hiên chẳng những thành phu quân Nữ Đế, còn thành thiên hạ Phật Đạo chí tôn, ngay cả Phật Đạo Tôn Giả như Hư Không Thiền Sư cũng phải hành lễ với hắn, quả là khiến cho Triệu Vạn Phúc có chút không dám tin tưởng.
"Thiếu gia, ngươi thành Phật Đạo chí tôn thật?" Triệu Vạn Phúc kích động kéo tay Lâm Hiên.
Lâm Hiên mỉm cười: "Là do các cao tăng Phật Đạo yêu quý thôi!"
Triệu Vạn Phúc nghe đến đó sao còn không hiểu ý Lâm Hiên, đôi mắt già nua lập tức xuất hiện nước mắt: "Tốt! Tốt! Thiếu gia ngươi chẳng những là phu quân Nữ Đế mà còn là thiên hạ Phật Đạo chí tôn, quả là cực kỳ tôn quý!"
"Lâm gia chúng ta có Chân Long người, đúng là may mắn của cả tộc a!"
Nói gần nói xa, Triệu Vạn Phúc xem mình là người của Lâm gia, chuyện này khiến Lâm Hiên có chút cảm động. Lão nhân này cả đời ở Lâm gia, mặc dù không quan hệ máu mủ với Lâm Hiên nhưng cũng không khác gì bậc cha chú của hắn.
Thế là Lâm Hiên vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa nói: "Triệu thúc, cho dù ta có bao nhiêu thân phận, chỉ cần trở về thì ta vẫn là Lâm Hiên trước kia!"
Triệu Vạn Phúc nghe vậy vẻ mặt vui mừng gật đầu: "Có thể nghe ngươi nói như vậy, Triệu thúc vui vẻ! Ngươi có giác ngộ như vậy, đúng là không uổng danh thiên hạ Phật Đạo chí tôn a!"
Hư Không Thiền Sư chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, Tôn Giả ôn hòa cung lương, từng câu từng chữ khiến cho người ta như mộc xuân phong, đúng là như Phật Đà hàng thế, phật quang phổ chiếu thiên địa!"
Nghe Hư Không Thiền Sư khen tán Lâm Hiên như thế, Mộ Ấu Khanh không khỏi che miệng mà cười, nàng có thể cảm nhận được tu vi Hư Không Thiền Sư tinh thâm bao nhiêu, thậm chí có thể thông qua kiếm tâm trong suốt cảm nhận được Phật pháp vô biên mênh mông của Hư Không Thiền Sư.
Nhưng mà cho dù nhất đại cao tăng đạo hạnh cao thâm mạt trắc như vậy đều kính sợ lễ đãi biểu tỷ phu mình như thế, đủ để thấy biểu tỷ phu thâm thụ thiên hạ Phật Đạo sùng kính kính yêu!
"A, Triệu gia gia, các ngươi đang đánh cờ?"
Mấy người Tuyền Châu chú ý tới bàn cờ trên bàn đá, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên tiến lên trước, chớp con mắt đen nhánh quan sát bàn cờ.
Triệu Vạn Phúc gật đầu cười: "Hôm nay ngẫu nhiên gặp Hư Không Thiền Sư hoá duyên ở ngoài cửa, ta mời sư đồ bọn họ vào nhà ở tạm mấy ngày, vốn nghĩ đánh cờ với Thiền Sư giết thời gian."
"Nào biết được vận dụng cả « Kỳ Đạo Chân Giải » mà vẫn liên tục bại, hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiền Sư!"
Triệu Vạn Phúc cực kỳ tán thưởng Hư Không Thiền Sư, ẩn ẩn lộ ra ý tâm phục khẩu phục.
"Oa, nghe thật là lợi hại!"
Mấy người Tuyền Châu đều vỗ tay tán thưởng, bốn đôi mắt sáng ngời đều tràn ngập vẻ tán thán Hư Không Thiền Sư.
Làm Nữ Đế chi nữ, các nàng từ nhỏ đã bắt đầu tiếp nhận kỳ đạo hun đúc, đồng thời học được rất nhiều kỹ xảo và lý niệm cao cấp từ đạo sư mà Đông Hoàng Tử U mời tới.
Khi Lâm Hiên đi tới Bắc Huyền Thiên chăm các nàng, học được không ít tri thức lợi hại hơn từ Lâm Hiên, cho nên bọn nha đầu đều hăng hái nghiên cứu thế cuộc, muốn thử xem liệu mình có thể nhìn ra môn đạo hay không.
Nhưng mà nghiên cứu một lúc sau, bọn nha đầu nhao nhao lắc đầu, thân là học bá, Tuyền Châu cũng nhíu mày, bĩu môi thở dài nói: "Ai nha, bàn cờ này thật là khó!"
"Rõ ràng bạch tử còn có mấy hơi thở nhưng không có biện pháp hạ thêm một tử nào, đúng là bị hắc tử hoàn toàn kìm chế!"
Nàng nói như vậy, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều gật đầu.
Tuyền Ấu bày tỏ tỷ tỷ mình nói rất đúng, móc Cửu Đầu Thiên Mãng từ trong ngực ra, sau đó đè đầu của nó, cho nó gật đầu với mình.
"Ân ân ân, tỷ tỷ nói hay lắm!"
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy bốn bảo bối khả ái như thế, không khỏi lắc đầu cười cười, cũng tiến lên quan sát nghiên cứu bàn cờ, lẩm bẩm: "Kỳ Đạo Chân Giải, nghe nói là kỳ đạo điển tịch cực kỳ lợi hại trong thiên hạ, bao gồm ngàn vạn thế cuộc, còn có phương pháp phá giải siêu phàm nhập tiên, thế này thì quá mức rồi!"