"A di, có khó khăn gì có thể nói với cha của ta!" Tuyền Châu an ủi.
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, cha ta không gì mà không làm được!"
Tiêu Linh Nhi ngắm Lâm Hiên một chút, trầm tư một lát sau. Lấy dũng khí móc ra một khối ngọc màu đỏ như máu đưa cho Lâm Hiên.
"Đế phu tại thượng, khối truyền thế bảo ngọc này chính là thứ duy nhất đáng giá ở trên người tiểu nữ."
"Mặc dù Đế phu không thiếu trân bảo nhưng mà vẫn xin Đế phu nhận lấy sau đó cứu ca ca của ta một mạng!"
Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn nàng một cái: "Nếu biết ta không thiếu, vậy ngươi cũng phải biết ta sẽ không nhận."
Chúng nữ nhi đều nói như vậy, đương nhiên Lâm Hiên sẽ ra tay. Hơn nữa Thiên Kiếm Sơn vốn nằm trong Việt Thương Quốc, hắn cũng thuận đường giúp Tiêu Linh Nhi một cái mà thôi.
"Rõ!" Tiêu Linh Nhi thần sắc xiết chặt.
Quả nhiên, Đế phu chướng mắt khối bảo ngọc này của mình. Vừa rồi mình thật lòng tặng đồ nhưng không biết mình làm như vậy lại rất là đường đột.
"Đi thôi."
Sau đó Lâm Hiên nhìn Mộ Ấu Khanh một chút, hai người dẫn theo bọn nhỏ tiếp tục cưỡi lên thiên mã.
Tiêu Linh Nhi tràn đầy kích động ngẩng đầu nhìn bóng dáng Lâm Hiên. Đế phu chính là đại nhân vật lớn như trời. Chỉ cần hắn ra tay thì cứu ca ca cũng chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.
Sau đó nàng vội vàng đứng lên, mượn một con yêu thú từ một tu sĩ có lòng tốt sau đó vội vàng đi theo sau lưng mấy người Lâm Hiên.
...
Việt Thương Quốc, hoàng cung.
Quốc quân Tiêu Hùng, tân nhiệm Thái tử Tiêu Diệp, đại nội thống lĩnh Lý Huyền Anh đều đang ở bên trong đại điện.
Tiêu Diệp chính là hoàng tử đích hệ của Tiêu Hùng, từ khi Tiêu Phi được lập làm Thái tử, trong lòng hắn vẫn luôn rất kìm nén. Bây giờ Tiêu Phi bị phế, hắn được lập làm Thái tử, không khỏi mặt mày hớn hở, vui mừng.
Mặc dù hắn rất là hận sở tác sở vi Tiêu Hùng. Nhưng bây giờ thế lực của Tiêu Hùng còn rất mạnh mẽ, ngoài mặt hắn vẫn phải duy cung, nhưng lại âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình.
"Phụ hoàng, nhi thần nghe nói hôm nay Tiêu Phi sẽ từ sa trường trở về." Tiêu Diệp híp mắt nói.
"Hừ, tên đó nếu như chiến tử sa trường thì tốt rồi!"
Tiêu Hùng râu cá trê run lên: "Cô trước đó, nếu không phải thấy hắn thiên phú dị bẩm thì đã ném hắn và muội muội vướng víu của hắn ra khỏi hoàng cung từ lâu rồi!"
Mặc dù Tiêu Phi và Tiêu Linh Nhi đều là con ruột của hắn. Nhưng thân là Hoàng tộc, bởi vì say rượu mà sinh con với một cung nữ, chuyện này hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Tiêu Diệp khóe miệng hơi vểnh lên: "Đúng vậy, nhi thần nghe nói, lúc ấy bởi vì bọn họ xuất sinh, phụ hoàng ngài còn bị chỉ trích không ít."
"Theo nhi thần thấy, chỉ có để bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi Việt Thương Quốc, như vậy thì người đời mới không có đàm tiếu nữa!"
Tiêu Hùng sau khi nghe xong từ chối cho ý kiến.
Nhưng mà Tiêu Diệp biết hắn cũng động tâm tư như vậy.
Lúc này một giọng nói tràn đầy tức giận từ ngoài cửa vọng vào.
"Phụ hoàng, ta và Linh Nhi nói thế nào cũng đều là con cái ruột thịt của ngươi, không ngờ được là ngươi ác độc như vậy!"
Tiêu Phi thân mặc áo giáp, dẫn theo sát khí và nộ khí vọt vào đại điện.
………………………………………..
Tiêu Hùng cúi nhìn Tiêu Phi phía dưới, khinh thường nói: "Các ngươi chẳng qua chỉ là nghiệt chủng mà cô vô tình sinh ra trong lúc say rượu thất đức."
"Cô đã để các ngươi sống yên ổn trong hoàng cung vài chục năm, cũng đã đầy đủ cho các ngươi!"
"Nghiệt chủng?"
Tiêu Phi cầm thật chặt nắm đấm. Một cỗ sát khí mênh mông từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Lý Huyền Anh thấy thế, không khỏi nổi giận nói: "Tiêu Phi, ngươi muốn động thủ trước mặt bệ hạ hay sao?"
Xoát xoát xoát ~
Hắn vừa mới nói xong thì mười mấy nội vệ từ một bên lóe ra, cầm vũ khí trong tay công về phía Tiêu Phi.
Tiêu Phi nổi giận gầm lên một tiếng. Điên cuồng thôi động chân nguyên trong cơ thể, giống mãnh hổ chụp mồi đánh cho tất cả những nội vệ này đều tàn phế.
"Ngự tiền động thủ, đây là tội chết!" Lý Huyền Anh the thé quát to một tiếng.
Khóe miệng Tiêu Diệp không khỏi nhếch lên. Tiêu Phi dám đã thương nội vệ ngay trước mặt phụ hoàng, đã phạm vào tội đại nghịch bất đạo, đây là hắn đang tự tìm đường chết!
"Hỗn trướng!" Tiêu Hùng vỗ long ỷ đứng lên: "Cô không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là một tên súc sinh đại nghịch bất đạo!"
Tiêu Phi nắm chặt song quyền, dữ tợn nói ra: "Tất cả đều là do ngươi ép ta!"
"Ngươi lợi dụng ta đi tiến đánh Yêu tộc, bảo hộ Việt Thương Quốc an bình, sau đó lại tá ma giết lừa, phế bỏ vị trí Thái tử của ta, tất cả những chuyện này ta đều có thể không so đó!"
"Nhưng tại sao ngươi phải đuổi muội muội của ta đi, cắt đứt hy vọng chữa bệnh duy nhất của nàng?"
Muội muội Tiêu Linh Nhi chính là nỗi lo lắng lớn nhất của hắn. Mà Tiêu Linh Nhi trời sinh bị một loại bệnh nan y đáng sợ. Loại tuyệt chứng này nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì không nhìn ra bất kỳ bất thường gì Nhưng theo tuổi tác gia tăng, tốc độ đập của trái tim sẽ dần dần chậm lại cho đến khi ngừng hẳn.
Mà trước đó Tiêu Linh Nhi đã từng có tình huống nhịp tim đột nhiên ngừng. Trải qua thái y chẩn bệnh, nàng đã đến tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần lại ngừng nhảy một lần nữa thì chắc chắn phải chết! Vì để cho Tiêu Linh Nhi được hoàn cảnh trị liệu tốt nhất trong hoàng cung, sống sót được. Tiêu Phi liều mạng đánh nam dẹp bắc, thành lập vô số chiến công. Mục đích của hắn chính là vững chắc địa vị của mình sau đó bảo vệ muội muội.
Nào biết được lần này xuất chinh còn chưa khải hoàn. Vị trí Thái tử của mình đã bị phế bỏ, hơn nữa muội muội cũng bị đuổi ra khỏi hoàng cung.
"Cô không giữ phế vật trong hoàng cung!" Tiêu Hùng quả quyết trả lời.
"Phế vật?" Tiêu Phi tức giận chỉ Tiêu Diệp.
"Tiêu thị Hoàng tộc, từ tổ tiên đã tôn sùng cường giả, Đế Hoàng chi vị, vẫn luôn do người mạnh nhất chiếm lấy."
"Bây giờ ngươi phế ta, lập Tiêu Diệp làm Thái tử, chẳng lẽ hắn còn mạnh hơn ta hay sao?"
Tiêu Diệp đắc ý cười một tiếng: "Ngươi cứ nói đi?"