Lý Huyền Anh cười lạnh nói: "Thái tử chính là thiên tuyển chi nhân, ngươi có tư cách gì so với hắn?"
Thiên tuyển chi nhân!
Tiêu Phi bỗng nhiên sững sờ.
Cái gọi là thiên tuyển chi nhân, đó chính là chỉ những người bình thường thường thường không có gì lạ, không lộ ra trước mắt người đời nhưng lại trong vòng một đêm đột nhiên thức tỉnh thiên phú mạnh mẽ.
Những người như thế này có thể nói là được trời ưu ái. Không chỉ có tốc độ tu luyện không gì sánh kịp mà còn có được các loại kỳ ngộ khó mà tưởng tượng nổi. Nói trắng ra là bọn họ chính là con cưng của trời đất, trên người tự mang ánh sáng của thiên tài.
"Thì ra là thế." Tiêu Phi đã hiểu hết tất cả.
Đây chính là điển hình giết được thỏ, mổ chó săn.
Hắn bị quốc quân Tiêu Hùng triệt để từ bỏ!
Tiêu Hùng không có chút thương hại nào nói ra: "Đã biết mình là phế vật, vậy thì cút đi!"
"Cô cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trong vòng một ngày rời khỏi Việt Thương Quốc, nếu không cô giết không tha!"
Tiêu Phi sau khi nghe xong, trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu nói ra: "Tiêu thị Hoàng tộc có quy định tổ truyền, phàm là hoàng tử hoàng tôn có năng lực đều có thể khiêu chiến Thái tử."
"Bây giờ ta muốn khiêu chiến Tiêu Diệp!"
"Ngươi đúng là sợ mình chết không có được nhanh!" Khóe miệng Tiêu Diệp nở một nụ cười dữ tợn lên tiếng nói: "Nếu như ngươi muốn tự rước lấy nhục, bản Thái tử thành toàn ngươi!"
Tiêu Hùng, Lý Huyền Anh đều nở một nụ cười giễu cợt. Tiêu Diệp chính là thiên tuyển chi nhân chân chính, trong vòng một đêm, chẳng những tu vi đột phá đến Thần Phách Cảnh. Còn lấy được Hoang Cổ Thánh Thể vạn cổ hiếm thấy.
Mà Tiêu Phi ngoại trừ tu vi Thần Phách Cảnh ra thì hoàn toàn không có sở trường gì.
Hắn trước mặt Tiêu Diệp chính là một con gà con yếu ớt.
Muốn khiêu chiến Tiêu Diệp?
Muốn chết mà thôi!
Tiêu Phi không thèm để ý tới ánh mắt châm chọc khiêu khích của bọn họ, quay đầu chỉ ra ngoài cửa nói: "Vậy chúng ta gặp trên sân thi đấu Hoàng gia!"
...
Khoảng cách Việt Thương Quốc năm vạn dặm.
Trên bầu trời có một đạo Phật đà kim quang thoáng hiện. Trong chớp mắt, kim quang này có thể vọt đến ngoài ngàn dặm, tốc độ phi phàm. Mà bên trong kim quang này có bóng dáng hai tên hòa thượng một lớn một nhỏ.
Đại hòa thượng người mặc cà sa màu đỏ tím, toàn thân Phật quang ẩn ẩn, trang nghiêm uy túc. Đạo kim quang lấp lóe này bắt đầu từ dưới chân hắn, một bước ngàn trượng.
Mà hắn chính là Tịnh Hải, chính là cao tăng tu luyện hơn chín ngàn năm. Mà tiểu hòa thượng đi theo bên cạnh hắn thì là đệ tử của hắn Tuệ Năng.
Nhìn thoáng qua Tịnh Hải Hòa Thượng, Tuệ Năng nói: "Sư tôn, đại kiếp nạn ở Việt Thương Quốc thật sự đáng sợ như vậy hay sao?"
Tịnh Hải gật gật đầu: "Cực kỳ đáng sợ! Lần này vi sư chỉ ôm một chút hy vọng đến đây để cứu vớt quốc gia này."
Tuệ Năng than nhẹ một tiếng: "Sư tôn, ngài chính là cao tăng đắc đạo, chẳng những là cường giả Chuẩn Đế, lại là Vị Lai Phật chuyển thế, thậm chí ngay cả ngài đều nói như vậy!"
Tịnh Hải chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, có thể nói không thể làm, không phải thật sự trí tuệ, đại kiếp nạn này trừ phi thần phật hàng thế, nếu không ai cũng không thể nào hóa giải hoàn toàn được!"
Tuệ Năng sau khi nghe xong cả buổi không nói gì, sư tôn cũng đã nói tới nước này rồi. Xem ra, hôm nay Việt Thương Quốc thật sự phải hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng a!
Mà đại kiếp nạn mà bọn họ đang thảo luận với nhau chính là do Tịnh Hải cao tăng thông qua thiên địa vọng khí thuật, nhìn thấy một cái ma khí. Ma khí này chính là Linh Bảo cấp thượng cổ, hôm nay sẽ xuất thế ở Việt Thương Quốc. Một khi xuất thế, chắc chắn huyết tẩy cả nước, ức vạn sinh linh không một ai có thể may mắn thoát khỏi!
"Vi sư còn phải tăng tốc độ thêm một chút nữa, ngươi đứng vững!"
Tịnh Hải cao tăng một lòng muốn cứu vớt thương sinh, để Tuệ Năng vịn cánh tay của mình, sử xuất toàn lực thôi động Thần Hành Bộ Pháp.
...
Việt Thương Quốc.
Sân thi đấu Hoàng gia.
Lúc này mấy vạn người đều vây quanh đài diễn võ to lớn, quan sát hai hổ tranh chấp trên đài.
Mà lúc này, Tiêu Phi đã giao thủ hơn mười hiệp với Tiêu Diệp. Bởi vì có được Hoang Cổ Thánh Thể, Tiêu Diệp có thể nói là hoàn toàn nghiền ép Tiêu Phi. Mười mấy chiêu qua đi, Tiêu Phi đã bị đánh đến mình đầy thương tích, thoạt nhìn có vẻ như là đứng cũng khó khăn.
Tiêu Diệp đắc ý cười nói: "Tiêu Phi, ngươi thấy chưa, ở trước mặt ta, ngươi chẳng phải là cái gì!"
Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, Tiêu Phi không có phẫn nộ, ngược lại lộ ra một nụ cười càn rỡ.
"Tiêu Diệp, Tiêu Phi ta không phục trời không phục địa, không ai có thể kiếm cho ta khuất phục được!"
"Lá bài tẩy của ta, là ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng nổi!"
Nói xong, hắn bạo rống một tiếng, hội tụ chân khí toàn thân bắn thẳng lên trên bầu trời.
Bành!
Một cái bóng đen to lớn từ trong cơ thể hắn bay ra. Theo cái bóng đen này xuất hiện, phạm vi mười dặm xung quanh đài diễn võ đều chấn động mạnh một cái.
Lại chấn động này nhanh chóng lan tràn ra khắp cả nước, có vẻ như là vĩnh viễn không thôi!
Mà lúc này, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng đến từ viễn cổ. Cho dù là tu vi gì thì trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Cạch!
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy tôi anh không trông cao vạn trượng có một toà hắc sắc thiết tháp to lớn cao tới ngàn trượng lơ lửng ở nơi đó.
Đỉnh chóp hắc sắc thiết tháp cắm bốn thanh huyết quang kiếm.
Bốn phía xung quanh hắc sắc thiết tháp thì cột mấy chục sợi xích sắt thô to.
Cả tòa thiết tháp nhìn vô cùng âm trầm quỷ dị, cực kỳ kinh khủng.
Có nhân sĩ giới võ đạo kiến thức uyên bác lập tức phát ra tiếng hô tê tâm liệt phế: "Đây là thượng cổ Ma tộc Linh Bảo Lục Linh Tháp!"
Xoạt!
Nghe hắn kêu lên như vậy tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sợ hãi không thôi.