Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 242 - Chương 242. Cách Hiểu Kì Lạ Của Tuyền Ấu!

Chương 242. Cách hiểu kì lạ của Tuyền Ấu! Chương 242. Cách hiểu kì lạ của Tuyền Ấu!

Trước mắt Lâm Hiên, khí vũ hiên ngang, phong thái cái thế.

Đối với người ở trong Cửu Thiên Tiên Vực thì người có thể nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân cửu thiên Đông Hoàng Tử U có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng nếu như là những người nghe nói tới đại danh Huyền Băng Nữ Đế có nàng thì phải nói là có khắp mọi nơi.

Huyền Băng Nữ Đế cao lãnh cường thế, lấy thân nữ nhi đăng lâm đại thống chi vị Bắc Huyền Thiên, khinh thường thiên cổ. Người trong Cửu Thiên Tiên Vực có ai mà không biết đến sự kiệt xuất và ưu tú của nàng?

Mà bốn năm trước Đông Hoàng Tử U sinh ra bốn đứa bé với một nam tử thần bí chuyện này tất cả mọi người ở trong Cửu Thiên Tiên Vực đều biết

Bốn tiểu ra đầu xinh đẹp đáng yêu bên cạnh hắn toàn thân tràn ngập quý khí, lại kết hợp với vừa rồi Lâm Hiên mạnh mẽ ra tay. Tất cả mọi người ở đây phàm là người có chút thông minh đều có thể lập tức đoán ra được thân phận của hắn.

Lập tức, ánh mắt mọi người trở nên càng thêm kính sợ.

Biểu cảm trên mặt cũng cực kỳ kính trọng.

Tất cả mọi người vội vàng hành lễ một lần nữa: "Hóa ra ngài chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, bái kiến Đế phu!"

"Không cần đa lễ." Lâm Hiên từ tốn nói một câu, sau đó quay đầu đi tới chỗ mấy người Tuyền Châu.

Hắn tới đây du ngoạn với các cô con gái của mình đâu có thời gian nói nhiều với mấy người này?

Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái phiêu dật của Lâm Hiên dần dần đi xa. Mấy người Ôn Thái Ba và Ôn Quân Dao trên mặt vẫn còn giữ lại vẽ kính ngưỡng.

Đan Vương thế gia của bọn họ cũng nổi tiếng trong Thương Phong Quốc Vô Lượng Thiên. Thậm chí trong Bắc Vực Vô Lượng Thiên cũng có tiếng tăm nhất định. Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là một thế gia mà thôi.

Trước mặt nhân vật tôn quý như Bắc Huyền Thiên Đế phu, bọn họ vẫn quá nhỏ bé a!

Bởi vậy, Lâm Hiên hờ hững với bọn họ nhưng theo như bọn họ nghĩ thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có thể tận mắt thấy Bắc Huyền Thiên Đế phu, trò chuyện với hắn vài câu đã là may mắn lớn lao. Bọn họ làm gì dám có yêu cầu xa vời hơn?

Nhìn thấy Lâm Hiên chơi đùa với các cô con gái của mình ở bờ biển, Ôn Thái Ba hít sâu một hơi, nhìn về phía Ôn Quân Dao: "Ta đã nói rồi, chỉ với một con nha đầu như ngươi thì còn chưa đủ tư cách để được cao nhân tương trợ."

"Chớ nói chi là người có thân phận tôn quý như Bắc Huyền Thiên Đế phu!"

Thái độ của Lâm Hiên khiến cho Ôn Thái Ba hiểu được vừa rồi Địa Ngục Sư Thứu bị giết chỉ là tình huống ngẫu nhiên.

Sau lưng Ôn Quân Dao cũng không có chỗ dựa nào.

Khương Tấn Trung nghe vậy lập tức ngăn trước mặt Ôn Quân Dao, hét lớn một tiếng nói: "Địa Ngục Sư Thứu đã chết, ta xem trong số các người ai có thể đụng tới tiểu thư!"

"Ha ha, Khương Tấn Trung, ngươi cho rằng không có Địa Ngục Sư Thứu thì các ngươi có thể giữ được mạng rồi hay sao?"

Ôn Thái Ba cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi chỉ là ta không muốn liều mạng với ngươi mà thôi, lẽ nào ngươi cho rằng ta sợ ngươi hay sao?"

"Còn nữa, sau lưng của các ngươi chính là biển cả vô biên, các ngươi đã không còn đường nào để lui nữa."

"Mà không lâu nữa chúng ta sẽ có càng nhiều người tới giúp đỡ, bây giờ các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại thì kết quả cuối cùng vẫn chỉ là một con đường chết!"

Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung nghe vậy liếc nhau. Ôn Thái Ba nói không sai, bây giờ bọn họ đã bị dồn đến bờ biển không còn đường nào để đi nữa. Mà với thực lực của Ôn gi, bọn họ cũng tin là chẳng mấy chốc nữa thì sẽ có nhiều người tới. Chỉ dựa vào lực lượng của hai người bọn họ thì hoàn toàn không có hy vọng sống sót!

"Nếu như trước sau gì cũng chết vậy sao không liều một phen!"

Ôn Quân Dao cắn chặt răng ngà, lấy chủy thủ xanh biếc của mình ra.

Khương Tấn Trung nặng nề gật đầu, cũng bày sẵn tư thế sẳn sàng chiến đấu tới chết.

Trong lúc nhất thời, trên bờ cát bờ biển. Sát khí cuồn cuộn lần nữa, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Thấy thế.

Tuyền Ấu nhấc chân ngắn lên vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Hiên, dùng tay chỉ bọn người Ôn Quân Dao: "Cha, bọn họ muốn đánh nhau, không phải là bởi vì ngươi vừa mới đánh chạy con yêu thú lúc nãy chứ?"

Lâm Hiên buồn cười hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

Tuyền Ấu chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt thành thật phân tích: "Ngươi xem đi, hai phe bọn họ đều đang nói Địa Ngục Sư Thứu gì đó."

"Nghe bọn họ nói như vậy chỉ cần Địa Ngục Sư Thứu vẫn còn, bọn họ sẽ không động thủ."

"Cho nên, bởi vì cha đánh chạy yêu thú cho nên bọn họ mới đánh nhau ở chỗ này!"

Lâm Hiên sau khi nghe xong, không khỏi khẽ vỗ trán một cái. Cách hiểu của Tuyền Ấu bảo bối... đúng là rất là lạ kỳ!

Cách nói gán ghép miễn cưỡng như vậy mà nàng còn phân tích ra đạo lý rõ ràng được?

Nhưng mà có được giáo trình vú em hoàn mỹ. Lâm Hiên sau khi âm thầm suy nghĩ một phen thì cũng hiểu được tại sao Tuyền Ấu sẽ nói như vậy. Dù sao tiểu nha đầu còn nhỏ, năng lực phân tích của nàng cũng không có mạnh như người trưởng thành. Hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân dẫn ra phân tranh giữa mấy người Ôn Quân Dao cho nên mới đưa ra kết luận sai lầm như thế.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Địa Ngục Sư Thứu vẫn còn đó thì chỉ cần một chiêu là có thể miểu sát Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung. Mà như vậy thì đúng thật là bọn họ không cần phải ra tay đánh nhau.

Nếu hiểu như thế thì đúng là con gái bảo bối của mình nói như vậy cũng có lý?

Sau đó Lâm Hiên chỉ đành gật đầu một cái rồi nói: "Ngươi nói cũng có chút đạo lý."

Hết cách rồi, dù sao cũng là con gái của mình, mình phải cổ vũ chứ.

Khó được khi tiểu ma đầu Tuyền Ấu này muốn dùng đầu óc để phân tích.

Người làm cha như hắn sao có thể đả kích nàng được?

"Vậy cha, chúng ta nhanh tới đó giúp bọn họ hóa giải mâu thuẫn đi!"

Bình Luận (0)
Comment