Tuyền Ấu nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý với ý kiến của mình thì vội vàng kéo hắn đi tới chỗ của mấy người Ôn Quân Dao.
"Bái kiến Đế phu!"
Hai phe đang hết sức căng thẳng với nhau nhưng khi nhìn thấy Lâm Hiên quay trở về thì vội vàng thu sát khí lại hành lễ.
Tuyền Ấu chớp mắt to nhìn đám người: "Thúc thúc a di, vừa rồi cha ta đánh yêu thú của các ngươi cho nên mới khiến cho các ngươi ra tay đánh nhau."
"Cho nên bây giờ các ngươi có khó khăn gì thì có thể nói với cha của ta, hắn không gì mà không làm được!"
"..."
Nghe được Tuyền Ấu nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều bối rối.
Như vậy mà cũng được hay sao?
Ôn Thái Ba tâm tư linh hoạt, lập tức hiểu được Tuyền Ấu hiểu lầm chuyện giữa hắn và Ôn Quân Dao. Nhưng mà hắn cũng không dám lên tiếng phản bác Tuyền Ấu.
Sợ làm cho Lâm Hiên không vui, cho nên đành phải lên tiếng nói ra: "Tiểu công chúa nói đúng, đúng là vì Địa Ngục Sư Thứu bị đánh chạy cho nên chúng ta mới quyết định ra tay!"
Mà Ôn Quân Dao và Khương Tấn Trung nhao nhao biến sắc. Tuyền Ấu dẫn theo Lâm Hiên trở về, đối với bọn họ thì có thể nói là cơ hội trời cho. Nhất là Ôn Thái Ba cũng thuận theo lời Tuyền Ấu nói, đây chính là cơ hội tốt nhất để cầu cứu Đế phu!
Thế là Ôn Quân Dao lấy dũng khí, quỳ xuống đất nói ra: "Mời Đế phu ra mặt cứu mẫu thân của ta!"
Sau đó, nàng nói cho Lâm Hiên biết bây giờ mẫu thân của nàng vẫn còn ở Ôn gia.
Bây giờ Ôn gia đã ra tay với nàng, mẫu thân của nàng vẫn còn ở đó chắc chắn là dữ nhiều lành ít.
Tuyền Ấu kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta giúp a di một tay đi!"
Đã nói đến mức này rồi, Lâm Hiên đành phải cưng chiều gật đầu: "Có thể!"
"Cha thật tốt!" Tuyền Ấu vô cùng vui vẻ.
Ở trước mặt tất cả mọi người, leo đến trong ngực Lâm Hiên, ôm mặt của hắn hôn một cái.
Sau đó, Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi và bọn người Ôn Quân Dao, Ôn Thái Ba cùng nhau trở về Đan Vương thế gia.
...
Vô Lượng Thiên, Thương Phong Quốc, quốc đô.
Một tòa việc lạc cực lớn chiếm diện tích ngàn vạn mẫu, chính là nơi ở của Đan Vương thế gia, Ôn gia.
Lúc này, trong thư phòng ở tiền viện.
Một trung niên phụ nhân đẹp đẽ đang ngồi ở đó với một thanh niên anh tuấn, hai người vừa thưởng thức trà vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Phụ nhân này chính là đại gia chủ Ôn gia bây giờ Lữ Chung Linh. Thanh niên đang ngồi ở bên cạnh chính là con trai của nàng Ôn Kỳ.
Uống một hớp trà, Ôn Kỳ nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, lên tiếng nói ra: "Nhìn sắc trời này, hẳn là Nhị thúc đã giải quyết xú nha đầu đó chứ?"
"Ta cảm thấy không sai biệt lắm." Lữ Chung Linh khẽ gật đầu.
"Ôn Quân Dao, tiện nữ đó dám lén lút câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh, làm như vậy chính là đang trắng trợn khiêu khích ngươi!"
"Hôm nay vì đẩy nàng vào chỗ chết, ta chẳng những lần lượt phái ra hai nhóm người, còn cho Nhị thúc ngươi mượn Địa Ngục Sư Thứu."
"Tiện nhân đó cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng chỉ có một con đường chết!"
"Ừm! Vẫn là mẫu thân đại nhân nghĩ chu đáo!" Ôn Kỳ nở một nụ cười đắc ý.
Lúc đầu, nếu không phải Ôn Quân Dao câu thông với Thần Nông Vương Đỉnh thì hắn cũng sẽ không ủng hộ Lữ Chung Linh hạ sát thủ như thế này. Dù sao cô muội muội này dáng dấp như hoa như ngọc, ai nhìn đều sẽ cảm thấy thương hương tiếc ngọc.
Đáng tiếc a!
Nàng ngàn vạn lần không nên uy hiếp tư cách người thừa kế gia chủ Ôn gia của mình.
Bởi vì trước đó trước khi chết gia chủ Ôn Bân Hoa cũng để lại di chúc gì, là con ruột của hắn, Ôn Kỳ và Ôn Quân Dao đều có tư cách đương nhiệm vị trí gia chủ.
Bởi vậy, vì tiền đồ và tương lai của mình hắn chỉ có thể nhịn đau diệt- đối thủ cạnh tranh này.
Hắn tin tưởng với thực lực của sát thủ Ôn gia, còn có năng lực của Địa Ngục Sư Thứu, có thể giết chết Ôn Quân Dao dễ như trở bàn tay.
"Mẫu thân, đây là cực phẩm Lạc Thần Cống Ngọc Trà ta vừa mới lấy được, có hiệu quả trú nhan mỹ dung, ngài uống nhiều một chút!" Ôn Kỳ vừa cười vừa nói.
"Ừm, con ta hiếu thuận như thế, mẫu thân cảm thấy rất là vui mừng!" Lữ Chung Linh ung dung uống một miệng trà, hài lòng khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng đi đến.
"Phu nhân, tiểu thư... Ôn Quân Dao về đến rồi!"
Nghe vậy, Ôn Kỳ cả kinh đứng lên.
Mà Lữ Chung Linh thì lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc lên tiếng hỏi thăm: "Sao có thể như vậy được? Không phải ta đã kêu ngươi phái một đội nhân mã đuổi theo giết chết nàng hay sao? Sao nàng còn sống trở về đây được?"
Ôn Kỳ nói bổ sung: "Cho dù nàng có thể còn sống sót thì nàng cũng không nên tự chui đầu vào lưới trở lại Ôn gia mới đúng!"
Lữ Chung Linh cũng rất đồng ý với Ôn Kỳ.
Cho dù nói như thế nào đi nữa thì Ôn Quân Dao cũng không nên trở lại vào lúc này, trừ phi là nàng chán sống thật.
Phải biết trong đại viện Ôn gia, có ít nhâất năm vạn gia đinh Linh Luân Cảnh trở lên. Cho dù nàng có ba đầu sáu tay cũng không đủ giết!
Quản gia than nhẹ một tiếng: "Đó là bởi vì nàng tìm được một chỗ dựa lớn như trời!"
"Trước mặt chỗ dựa này, Ôn gia chúng ta quá nhỏ bé bất lực!"
Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ vội vàng hỏi: "Ngươi nói chỗ dựa này là ai?"
"Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Ba! Ba!
Sau khi quản gia nói ra mấy chữ này thì Lữ Chung Linh và Ôn Kỳ nhao nhao thất thần, tay run một cái làm rớt chén trà xuống đất.
………………………..
"Bắc Huyền Thiên... Đế phu!" Ôn Kỳ vẻ mặt chấn kinh.
Lữ Chung Linh thì cảm khái một câu: "Đó đúng là nhân vật lớn như trời!"
Ôn Kỳ vội vàng gặng hỏi quản gia: "Ngươi có thể xác định đó chắc chắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu sao?"
"Còn có thể là giả sao?" Quản gia vẻ mặt chắc chắn đáp lại.
"Ngươi không có nhìn thấy hình dạng của hắn, phải nói là tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm!"