"Ta rất hâm mộ Huyền Băng Nữ Đế, có thể có được nam nhân như vậy!"
Đám người vội vàng tiến lên hành lễ với Lâm Hiên.
"Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm đáp lễ đám người. Cử chỉ nho nhã lễ độ nhưng không mất phong độ thượng vị giả, khiến cho đám người lại tán thưởng một trận.
Sau đó.
Lâm Hiên đi theo Mạnh Thường Thịnh và một đám Hoàng tộc đi vào đại điện, cùng nhau tụ hội, nâng cốc ngôn hoan.
Nhìn thấy Lâm Hiên thành thạo điêu luyện đối mặt đám người mời rượu, mấy vòng liên tục mà mặt không đổi sắc. Chúng Hoàng tộc nhịn không được phát ra một tiếng cảm khái: "Đế phu đúng là tửu lượng như biển, ngàn chén không say a!"
Bởi vì các tiểu nha đầu sốt ruột tham gia hội chùa, tụ hội vội vàng kết thúc.
Lâm Hiên được Mạnh Thường Thịnh và tầm mười vị vương công đại thần đi theo dẫn chúng nữ nhi ra khỏi cửa, tiến về nơi tổ chức hội chùa.
Ở chùa miếu phía Tây hoàng cung, Long Vương Sơn.
Đưa mắt nhìn lại, phía trước người đông nghìn nghịt, hương hỏa lượn lờ, quang ảnh sáng chói. Các loại quà vặt, công trình trò chơi rực rỡ muôn màu, cực kỳ náo nhiệt.
Mạnh Thường Thịnh nói ra: "Miếu hội Long Vương Tự nước ta chính là hội chùa thịnh đại nhất trăm nước xung quanh."
"Nơi này không chỉ có tụ tập mỹ thực giải trí thiên nam địa bắc, còn có các loại năng nhân dị sĩ xuất hiện, rất thú vị!"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Xem ra đúng là giống ngươi nói."
Mạnh Thường Thịnh lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Đế phu nói như vậy hiển nhiên thực sự tán dương mình trị quốc giỏi, cho nên quốc thái dân an, phồn vinh giàu có. Có thể được Đế phu khẳng định như vậy, hắn cảm thấy thân là quốc quân mình rất là xứng chức!
Theo Lâm Hiên đi vào hiện trường tổ chức hội chùa, những người qua đường đều chủ động né tránh ra một con đường.
Bọn người Mạnh Thường Thịnh mặc dù đổi thường phục nhưng vẫn không che giấu được một thân quyền quý chi khí. Mà được bọn họ vây quanh như chúng tinh củng nguyệt, Lâm Hiên giống như tiên nhân, khiến cho người ta không dám tới gần khinh nhờn.
Như thế, mặc dù hội chùa biển người phun trào. Dọc theo con đường này Lâm Hiên lại thông suốt không trở ngại, cực kỳ kỳ diệu.
"Cha ngươi xem, nơi đó có một lão gia gia, ngồi trên đài cao đưa lưng về phía mọi người, rất thú vị!"
Tuyền Châu chỉ về một chỗ đài cao đằng trước, nói.
Sau đó các tiểu nha đầu kéo Lâm Hiên bước nhanh đi tới nơi đó, muốn xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lâm Hiên nhìn thấy lão giả trên đài cao đưa lưng về phía đám người.
Ở trước mặt hắn treo một bức mỹ nhân đồ lớn. Bức tranh này tinh điêu tế trác, sinh động như thật. Bên trong vẽ nữ tử giống như Thiên Tiên, đẹp không sao tả xiết, ngoái nhìn cười một tiếng, diễm tuyệt chúng sinh!
Thái phó bên cạnh Mạnh Thường Thịnh Hàn Văn Kiệt nói: "Đỗ Phong Tử này đúng là rất biết tham gia náo nhiệt, chỗ nào cũng có mặt của hắn!"
Tuyền Châu tò mò hỏi: "Lão gia gia, ngươi biết lão gia gia ở trên đài cao đó sao?"
Hàn Văn Kiệt gật gật đầu, cười nói: "Đương nhiên là biết. Hắn tên là Đỗ Lăng Phong, chính là một kỳ tài thi họa song tuyệt khó được!"
"Mà bởi vì hắn cả đời si mê với hội họa làm thơ, cho nên được người xưng là 'Đỗ Phong Tử'!"
"Vậy tại sao hắn ngồi ở chỗ này đưa lưng về phía mọi người?" Tuyền Hi hỏi tiếp.
Hàn Văn Kiệt nói ra: "Đó là bởi vì hắn vẽ một bức mỹ nhân đồ thiên hạ tuyệt vô cận hữu, thế nhưng hắn cảm thấy cho dù câu thơ có tuyệt mỹ như thế nào cũng không thể xứng với mỹ nhân bên trong bức tranh của hắn được."
"Thế là mỗi khi Vô Lượng Thiên chúng ta có hội chùa trọng đại thì hắn sẽ đem theo bức tranh này xuất hiện, chờ đợi một người có thể viết ra câu thơ phù hợp với mỹ nhân bên trong bức tranh của hắn."
"Nếu như viết ra được thì hắn sẽ quay người nhìn một chút, không viết ra được thì sẽ trào phúng vài câu. Cho nên văn nhân trong thiên hạ này đều muốn phân cao thấp với hắn, muốn hắn phải quay người lại nhìn mình một chút!"
"A, vậy Đỗ gia gia này rất là thú vị!"
Mấy người Tuyền Châu lập tức đưa mắt nhìn vào bóng lưng Đỗ Lăng Phong.
Mà lúc này, một nam tử trung niên quần áo nho nhã, phong độ nhẹ nhàng trèo lên lên đài cao.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, đám người không khỏi thốt lên.
"Hít ~ đó không phải là Thi Vương Tề Bạch Hổ Vô Lượng Thiên của chúng ta thì sao?"
"Đúng, đúng là hắn!"
Vạn chúng chú mục.
Thi Vương Tề Bạch Hổ cũng không nói nhảm, cầm lấy cây bút trên bàn sau lưng Đỗ Lăng Phong viết chữ, múa bút vẩy mực. Không đến năm hơi công phu, hắn đã viết ra hai câu thơ.
"Mị Nhãn Hàm Tu Hợp, Đan Thần Trục Tiếu Khai."
Khi hắn đọc lên hai câu thơ về này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây lên tiếng than thở như sấm.
"Không hổ là nhất đại Thi Vương!"
"Chỉ vẻn vẹn hai câu đã có thể miêu tả được một mỹ nữ tuyệt thế, hoàn có thể nói là cực kỳ lợi hại!"
"Bội phục bội phục!"
...
Tề Bạch Hổ nghe đám người ca ngợi, không khỏi lạnh nhạt mà cười. Hắn có đủ tự tin có thể đả động cái tên điên Đỗ Lăng Phong này.
Không ngờ, Đỗ Lăng Phong lại tràn ngập trào phúng cười lạnh hai tiếng: "Nhất đại Thi Vương, không gì hơn cái này!"
Tề Bạch Hổ khẽ cau mày nói: "Chẳng lẽ hai câu này của ta còn không xứng với mỹ nhân ngươi vẽ?"
Đỗ Lăng Phong không nhúc nhích nói ra: "Mị Nhãn Đan Thần, bốn chữ chỉ miêu tả được vẻ bề ngoài của mỹ nhân nhưng mà khí chất và thần vận của mỹ nhân này ngươi miêu tả như thế nào đây?"
"Ngươi tự khoe là nhất đại Thi Vương, lại chỉ chú trọng vẻ bề ngoài như vậy đúng là khiến cho người ta thất vọng!"
Nghe được hắn nói như vậy, Tề Bạch Hổ không khỏi sắc mặt lộ vẻ tức giận xấu hổ.
Khẽ cắn môi, Tề Bạch Hổ than nhẹ một tiếng, quay người đi xuống đài cao.
Hoàn toàn chính xác, Đỗ Lăng Phong đánh giá rất là khách quan, hắn không có miêu tả được khí chất của mỹ nhân bên trong bức tranh.
Nhưng muốn miêu tả ra được cũng rất là khó.
Hắn cả đời truy cầu làm thơ. Để chứng minh tài hoa của mình, hắn bế quan một năm, trầm tư suy nghĩ hai câu thơ hay tuyệt mỹ, sau đó mới xuất quan tới đây.