Nào ngờ được là vẫn bị Đỗ Lăng Phong đánh giá không ra gì cả.
Mà theo Tề Bạch Hổ ảm đạm rút lui, tất cả mọi người đang đứng xem ở đây đều yên lặng.
Từ khi Đỗ Lăng Phong treo bức họa này lên, tài tử văn hào thất bại ở trước mặt hắn nhiều vô số kể.
Bây giờ ngay cả nhất đại Thi Vương đều cô đơn rời đi như thế, xem ra trên đời này rất khó có người đạt được Đỗ Lăng Phong tán thành a!
"Thái phó, ngươi văn thải nổi bật, có muốn đi lên thử một chút hay không?" Lúc này Mạnh Thường Thịnh nói.
Hàn Văn Kiệt vội vàng lắc đầu cười khổ: "Bẩm bệ hạ, lão thần cũng đã từng thử rồi nhưng mà thật sự không nghĩ ra được bất kỳ một câu nào để có thể miêu tả được mỹ nhân ở bên trong bức tranh của Đỗ Lăng Phong!"
Mấy người Tuyền Châu nghe hắn nói như vậy, không khỏi yên lặng gật đầu: "Đúng đó, a di ở trong bức tranh rất là đẹp!"
Tuyền Ấu nhịn không được bổ sung một câu: "Nhưng vẫn không thể nào so sánh với mẫu thân của ta được!"
Câu nói này khiến cho bọn người Mạnh Thường Thịnh và Hàn Văn Kiệt cũng nhịn không được đồng ý.
"Huyền Băng Nữ Đế bệ hạ chính là đệ nhất tiên nhan Cửu Thiên Tiên Vực, cô gái trong tranh này sao có thể so với nàng được?"
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, Đông Hoàng Tử U tư sắc đúng là rất đẹp. Sau đó, hắn định dẫn theo chúng nữ nhi đi tới chỗ khác chơi.
Lúc này, một ông lão mặc áo trắng đi tới hành lễ với Lâm Hiên rồi lên tiếng nói: "Hóa ra tiên sinh cũng ở nơi đây!"
Hàn Văn Kiệt kinh ngạc nhìn ông lão mặc áo trắng, Ngô Vĩnh Tài: "Ngô đại nho, tại sao ngươi lại gọi Đế phu là tiên sinh?"
Ngô Vĩnh Tài chính là chưởng Thương Phong Thư Viện Thương Phong Quốc, lại là đại nho trứ danh Cửu Thiên Tiên Vực.
Hàn Văn Kiệt mặc dù quan bái Thái phó nhưng Nói về văn học tạo nghệ thì hắn còn phải xem Ngô Vĩnh Tài là lão sư.
Ngô Vĩnh Tài cười nói: "Lần trước văn đàn luận đạo, ta từng tận mắt chiêm ngưỡng phong thái Đế phu."
"Đế phu chính là Văn Thánh được Cửu Thiên Tiên Vực chúng ta cộng tôn, có một không hai đương thời, đương nhiên nên gọi tiên sinh!"
"Thì ra là thế!" Hàn Văn Kiệt giật mình.
Mạnh Thường Thịnh mượn cơ hội nói ra: "Đế phu, nếu như ngài đã là Văn Thánh đương thời, vậy phải lộ ra một chút tài hoa cho thế nhân chiêm ngưỡng mới được!"
Ngô Vĩnh Tài gật gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ có rất nhiều văn nhân mặc khách vây xem bức tranh của Đỗ Lăng Phong."
"Không bằng tiên sinh mượn cơ hội này để thiên hạ văn nhân đại khai nhãn giới đi!"
Hàn Văn Kiệt và các vương công đại thần cũng cố gắng khuyên Lâm Hiên lên đài.
Mấy người Tuyền Châu thấy thế, đương nhiên cũng muốn xem dáng vẻ cha phong quang vô hạn, thế là cũng thúc giục Lâm Hiên nhanh lên đài.
Bị bốn tiểu nha đầu lôi kéo, Lâm Hiên đành phải vẻ mặt dở khóc dở cười đi lên đài.
Tùy ý tìm tòi Huyền Tuyệt Thiên Thư, kết hợp mỹ nhân trong bức tranh, viết hai câu thơ lên giấy.
………………………………………………………………………………...
Nhìn thấy Lâm Hiên tiện tay viết ra câu thơ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều yên lặng gật đầu. Bọn họ cảm thấy, Lâm Hiên dáng dấp khí vũ hiên ngang, trên đời hiếm thấy. Nói không chừng văn thải của hắn cũng nhất tuyệt trên đời, khoáng cổ thước kim.
"Không hổ là Văn Thánh, ra tay nhanh như vậy!" Ngô Vĩnh Tài vẻ mặt kính ngưỡng sùng bái, vội vàng đi lên trước: "Tiên sinh, ta đọc hai câu thơ này cho ngươi!"
Nhìn thấy Ngô Vĩnh Tài lại xưng hô Lâm Hiên là tiên sinh, đông đảo văn nhân mặc khách đang có mặt ở đây đều khiếp sợ không gì sánh nổi. Bọn họ có dự cảm mãnh liệt, câu thơ của Lâm Hiên chắc chắn oanh động nhân gian.
Mà khi Ngô Vĩnh Tài nhìn thấy câu thơ trên giấy, cũng liên tục gật đầu, vẻ mặt vẻ tán thán.
Sau đó, hắn lớn tiếng đọc câu thơ Lâm Hiên viết ra.
"Hồi Mâu Nhất Tiếu Bách Mị Sinh!"
Xoạt!
Câu thơ đầu tiên được đọc lên, toàn trường oanh động.
"Thơ hay! Chỉ là câu này thì đã hình thần gồm nhiều mặt, sinh động vô cùng!"
"Nói không sai! Câu này không có bất kỳ thô thiển nào, chỉ dựa vào một chữ 'cười' thì đã khiến cho người ta thấy được hình tượng một mỹ nhân tuyệt mỹ quay đầu cười một tiếng!"
"Càng thêm khó được chính là nụ cười này bách mị tuyệt trần, vô cùng sinh động, giống như nữ tử này trời sinh mị cốt, mỹ lệ như hoa a!"
...
Chẳng những là tất cả người qua đường. Ngay cả Đỗ Lăng Phong sau khi nghe được cũng nhịn không được thân hình thoắt một cái, suýt nữa muốn xoay người lại.
"Không được không được! Ta còn phải đợi câu tiếp theo!"
Là thi họa song tuyệt, Đỗ Lăng Phong phán đoán câu thơ này chỉ là nửa câu đầu. Bây giờ hắn muốn biết nhất chính là nửa câu sau rốt cuộc kinh diễm như thế nào. Nếu như không có nửa câu sau hoặc là nửa câu sau tiêu chuẩn không bằng nửa câu trước, vậy hắn sẽ cắn răng kiên trì không quay người.
"Ngô đại nho, nửa câu sau là cái gì?"
Lúc này mọi người vây xem cũng không nhịn được thúc giục Ngô Vĩnh Tài.
Chỉ nghe Ngô Vĩnh Tài cao giọng nói ra: "Lục Cung Phấn Đại Vô Nhan Sắc!"
Câu nói này nói ra, toàn trường trầm mặc.
Tất cả mọi người đắm chìm trong văn thải của Lâm Hiên, không thể tự kềm chế.
Mà mười năm lấy bóng lưng đối mặt đám người, giờ khắc này Đỗ Lăng Phong bỗng nhiên xoay người lại!
"Thật là khéo! Thật là khéo!"
"Nếu nói nửa câu thơ đầu là biểu hiện mỹ nhân trong bức tranh mỹ lệ như thế nào."
"Vậy nửa câu sau này chính là lấy lá xanh phụ trợ hoa hồng, miêu tả nét đẹp của nàng đến mức cao nhất!"
Đỗ Lăng Phong đứng dậy, sau đó dáng vẻ điên cuồng cười to: "Đỗ Lăng Phong ta hội họa làm thơ hai ngàn ba trăm năm, tự cho là một bức mỹ nhân đồ này hoàn mỹ vô khuyết, thể hiện ra tất cả vẻ đẹp của nữ tử."
"Nhưng bây giờ xem ra cho dù bức tranh của ta cũng không thể miêu tả ra được nét đẹp của mỹ nhân trong hai câu thơ này!"
Ngô Vĩnh Tài gật đầu cười nói: "Đó là đương nhiên! Bởi vì người viết ra hai câu thơ này chính là Văn Thánh đương thời, Bắc Huyền Thiên Đế phu!"