Văn Thánh đương thời!
Bắc Huyền Thiên Đế phu!
Hai danh hào này vừa ra, tất cả mọi người tiếng than thở như sấm.
"Hóa ra Bắc Huyền Thiên Đế phu chính là Văn Thánh, khó trách có thể cua được Huyền Băng Nữ Đế!"
"Đế phu nhìn thấy dung nhan Thiên Tiên của Huyền Băng Nữ Đế, lại có hay tài hoa vô hạn gia thân, bởi vậy mới có thể viết ra hai câu tuyệt cú khoáng cổ thước kim này a!"
"Có thể chiêm ngưỡng tôn dung Đế phu, lại chứng kiến hắn viết ra câu thơ kinh thiên như thế, đúng là không uổng đời này a!"
...
Trong tiếng than thở như nước thủy triều của mọi người, Đỗ Lăng Phong vội vàng tiến lên hành lễ: "Hóa ra là Đế phu, xin thứ cho tại hạ vừa rồi chậm trễ!"
Lâm Hiên tùy ý cười một tiếng: "Không sao, ngươi si mê họa tác câu thơ, chấp nhất như thế này đáng kính nể."
"Có câu nói này của Đế phu, tại hạ không uổng đời này!" Đỗ Lăng Phong không kìm được vui mừng.
Hôm nay đã có thể được tuyệt cú của Văn Thánh đương thời, lại có thể được hắn tán dương, đúng là song hỷ doanh môn a!
Sau đó.
Đỗ Lăng Phong vội gỡ xuống mỹ nhân đồ của mình: "Tấm mỹ nhân đồ này có duyên với Đế phu, mời Đế phu nhận lấy!"
Mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Đỗ Lăng Phong danh xưng thi họa song tuyệt. Một bức tranh của hắn giá trị liên thành, rất có giá trị cất giữ. Chớ nói chi là một bức mỹ nhân đồ này tụ tập tài hoa suốt đời của hắn, tuyệt đối giá trị không thể bàn.
Ngô Vĩnh Tài lắc đầu cười nói: "Đế phu đã có được vợ đẹp như Thiên Tiên như Huyền Băng Nữ Đế, nào cần mỹ nhân đồ của ngươi a?"
Đỗ Lăng Phong sau khi nghe xong bỗng nhiên sững sờ, lập tức cất bức tranh của mình vào, liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng! Nữ Đế bệ hạ đẹp không sao tả xiết, phong hoa tuyệt đại, nhìn thấy nàng, Đế phu đâu thể coi trọng chuyết tác của tại hạ!"
Lâm Hiên cũng lạnh nhạt nhìn Đỗ Lăng Phong một chút: "Giữ lại đi."
Sau khi nói xong hắn xoay người đi xuống đài cao.
Nghênh đón hắn là ánh mắt kính ngưỡng của Thi Vương Tề Bạch Hổ và tất cả mọi người.
"Oa ~ cha thật thật tuyệt!"
"Tán tán tán!"
Mấy người Tuyền Châu vô cùng vui vẻ.
Cha đúng là chưa bao giờ khiến người ta thất vọng a!
Sau đó, bốn tiểu nha đầu quấn lấy Lâm Hiên đến chỗ khác chơi.
Trong quá trình này. Các tiểu nha đầu nũng nịu với Lâm Hiên, muốn hắn mua mứt quả cho mình ăn. Nhưng mà chẳng kịp chờ Lâm Hiên lên tiếng, những tiểu thương bán mứt quả chủ động hiến món ngon nhất nhà mình ra.
Theo như bọn họ nghĩ, thiên kim công chúa của Đế phu ăn mứt quả của mình, đó là một loại vinh hạnh lớn lao a!
Mấy người Tuyền Châu ôm mứt quả vừa ăn vừa chơi.
"Ồ! Cái trước mặt nhìn rất hay!"
Tuyền Ấu chỉ về một cái sạp hàng đằng trước nói.
Lâm Hiên nhìn thấy, cái sạp hàng này là trò chơi giống như bắn súng. Những khách chơi đứng ở phía xa, dùng ná cao su sạp hàng cung cấp bắn bia ngắm xa xa. Số lần bắn trúng nhiều, có thể đổi các loại phần thưởng thú vị trên sạp hàng. Mà những phần thưởng này đa số đều là đồ chơi đáng yêu, rất hấp dẫn nữ hài tử.
Nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi tới.
Lão bản sạp hàng lập tức khuôn mặt tươi cười đón lấy, chủ động chọn bốn cái ná cao su tốt nhất, vô cùng nhiệt tình đưa cho mấy người Tuyền Châu.
"Các công chúa, ta giúp các ngươi đưa bia ngắm tới gần một chút!"
Lão bản vẻ mặt ân cần lấy lòng bốn tiểu nha đầu.
"Không, chúng ta có thể!" Tuyền Châu lắc đầu.
"Đúng đó đúng đó, chúng ta không muốn gian lận!" Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng vẻ mặt kiên định.
Năm ngoái các nàng đã từng chơi ná cao su với mấy người Đông Hoàng Hạo Vũ. Cho nên, đối với cái đồ chơi ná cao su này, bọn họ không xa lạ gì.
Nếu kéo bia ngắm tới gần, các tiểu nha đầu cảm thấy không có tính khiêu chiến.
"Tốt tốt tốt, vậy ta không dời đi!" Lão bản một ngụm đồng ý, vội vàng lui sang một bên.
Lâm Hiên nhìn thấy chúng nữ nhi đều dáng vẻ đấu chí mười phần, thế là cổ vũ các nàng một chút: "Các bảo bối, cố lên!"
"Tốt!"
Mấy người Tuyền Châu đồng thời gật đầu, sau đó kéo ná cao su, híp mắt nhắm chuẩn.
Bọn người Mạnh Thường Thịnh đang đứng bên cạnh đều âm thầm gật đầu, các tiểu công chúa đúng là giỏi.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Sau đó là bốn tiếng vang, mấy người Tuyền Châu đồng thời bắn viên đá trong ná cao su ra ngoài.
Nhưng mà...
Quả cầu giấy mỏng trên bia ngắm phía trước không có cái nào bị bắn lủng.
"A? Cục đá bay đi đâu?"
Mấy người Tuyền Châu nhìn thấy bia ngắm không hư hao chút nào, không khỏi sợ ngây người.
"Tiểu công chúa, có một viên ở chỗ ta!"
Một nam tử trung niên đang đứng bên cạnh, mắt trái sưng phát tím, trợn mắt cũng không mở ra được, nhe răng trợn mắt giơ tay lên nói.
"Chỗ ta cũng có một viên!"
Bên cạnh người đàn ông này, trong lỗ mũi một lão giả đen gầy không ngừng đổ máu, hắn vừa nắm cái mũi vừa nói.
"Ô ô, chỗ này của ta cũng có!"
Một bên khác, có một tiểu mập mạp trên trán sưng lên một cái bọc lớn, mắt nhỏ híp lại, vẻ mặt đau đớn mà nhìn mấy người Tuyền Châu.
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu thấy thế, có chút ngượng ngùng bưng kín mặt.
"A ~ vậy mà đều đánh trật, còn đả thương người khác, đúng là mất mặt!"
"Ô ô ô... biết vậy thì luyện nhiều một chút!"
Bốn tiểu nha đầu sầu não một lúc lâu, vội vàng xin lỗi ba vị quần chúng bị thương.
Bỗng nhiên!
Tuyền Hi đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Đúng rồi, còn có một cục đá bắn đi nơi nào?"
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu bỗng nhiên nhớ lại: "Đúng thế, còn có một viên đâu!"
Lúc này, đám người tách ra, thấy một lão giả già bảy tám mươi tuổi, khom người nhặt một loạt răng giả từ dưới đất lên.
"Tại... ở chỗ ta!"
Lão giả giơ răng giả lên.
Tất cả mọi người nhìn thấy, lại có một cục đá cắm ở bên trong răng giả của hắn.
Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm, Tuyền Ấu: (◎_◎;)(/▽)(≧0≦)ヾ(≧O≦)〃 ngao ~
………………………………………………………………………………...