"Vị gia gia này thoạt nhìn là muốn rời khỏi nữ nhi của hắn, tại sao hắn sẽ như vậy chứ?"
"Đúng đó, rõ ràng hắn vui vẻ, tại sao lại không muốn ở chung với thúc thúc a di?"
Đông Hoàng Tử U vuốt ve đầu các tiểu nha đầu nói ra: "Hắn đúng là vui vẻ, chỉ là đã từng làm rất nhiều chuyện khiến cho hắn không biết đối mặt như thế nào."
Thông qua thái độ của Diêu Thiên Vinh và Dịch Trần, Đông Hoàng Tử U cũng đại khái đoán ra gút mắc giữa bọn họ.
Dưới cái nhìn của nàng, trước đó chắc chắn Diêu Thiên Vinh đủ kiểu nhục nhã ghét bỏ Dịch Trần. Chắc chắn hắn không ngờ được là Dịch Trần lại biến thành như bây giờ. Cho nên hắn vừa xấu hổ lại khó chịu, không biết nên đối mặt Dịch Trần như thế nào, muốn trốn tránh.
Các tiểu nha đầu đều nhăn lông mày nhỏ lại: "Như vậy phải làm như thế nào mới có thể để cho vị gia gia này không rời khỏi thúc thúc a di?"
Các nàng đều nhìn ra được Diêu Thiên Vinh yêu mến Diêu Nhụy. Cho nên các tiểu nha đầu đều rất hiền lành hi vọng một nhà bọn họ không rời xa nhau.
Đông Hoàng Tử U nghe vậy im lặng.
Loại chuyện này chỉ có chính Diêu Thiên Vinh mở ra khúc mắc mới được. Nàng tuy là một đời Nữ Đế, cho dù cưỡng chế lệnh bọn họ hòa hảo nhưng cũng chỉ có thể để bọn họ bằng mặt không bằng lòng mà thôi.
Đối với Đông Hoàng Tử U, làm như thế không có ý nghĩa.
Lâm Hiên nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của chúng nữ nhi, cưng chiều cười nói: "Cha có thể thử một lần, để hắn thay đổi."
Nghe nói như vậy, mấy người Tuyền Châu không khỏi ánh mắt sáng lên.
"Hóa ra cha có biện pháp!"
"Không hổ là nam hài tử thông minh nhất thiên hạ, cha nghĩ ra biện pháp nhanh như vậy á!"
Đôi mắt đẹp của Đông Hoàng Tử U có chút sáng lên, khóe miệng mỉm cười lườm Lâm Hiên một cái. Nàng biết, nếu như Lâm Hiên mở miệng, chắc chắn có biện pháp hóa giải mâu thuẫn của gia đình này.
Chỉ là, Lâm Hiên sẽ làm thế nào?
Trong lòng Đông Hoàng Tử U cũng có chút chờ mong nho nhỏ.
Sau đó nghe Lâm Hiên nói với Diêu Thiên Vinh: "Thật ra thì ngươi chỉ cần hiểu rõ một vấn đề thì sẽ biết sau này mình nên làm như thế nào."
Diêu Thiên Vinh nghe vậy, sợ hãi hành lễ với Lâm Hiên: "Mời Đế phu chỉ rõ!"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Đó chính là suy cho cùng thì mặt mũi của ngươi quan trọng hay là tình thương ngươi dành cho con gái quan trọng hơn."
Vừa nói dứt câu, Diêu Thiên Vinh không khỏi thân thể khẽ run lên. Lâm Hiên nói một câu vô cùng đơn giản, như tiên nhân phủ đỉnh, thể hồ quán đỉnh, để hắn hiểu ra.
"Đúng rồi, ta làm hết thảy đều hi vọng Nhụy Nhi vui vẻ hạnh phúc!"
"Bây giờ nàng đã được tất cả mình muốn, đó chính là kết quả tốt nhất!"
"Nếu ta vì mặt mũi của mình xa lánh nàng và Dịch Trần, như vậy sẽ khiến cho nàng tổn thương, tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt a!"
Nghĩ thông những này, Diêu Thiên Vinh không khỏi mặt lộ vẻ vui mừng, vẻ mặt cảm kích quỳ lạy: "Đế phu một lời như thần quang chiếu sáng sự ngu dốt của tại hạ!"
"Đa tạ Đế phu, tại hạ hiểu!"
Nói xong, Diêu Thiên Vinh chủ động đi đến bên người Dịch Trần. Tỏ vẻ mình nguyện từ bỏ thành kiến, cùng che chở Diêu Nhụy với hắn.
Nhìn thấy Diêu Thiên Vinh chuyển biến lớn như thế, Dịch Trần và Diêu Nhụy cảm động không thôi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lâm Hiên: "Đa tạ Đế phu thành toàn!"
Mọi người đang có mặt ở đây cũng nhao nhao lộ ra vẻ tán thán, bày tỏ sùng kính với trí tuệ của Lâm Hiên.
"Nữ Đế bệ hạ không bám vào một khuôn mẫu dùng người, Đế phu một câu khiến cho gia đình viên mãn!"
"Chuyện này chắc chắn sẽ thành giai thoại được thiên hạ ca tụng, lưu danh vạn cổ!"
Đối mặt vợ chồng Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U như thần chỉ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều nhịn không được quỳ xuống đất cúng bái.
"Bệ hạ thánh minh!"
"Đế phu thánh minh!"
Mắt thấy tình cảnh như thế này, Đông Hoàng Tử U không khỏi cười một tiếng.
Trong đôi mắt đẹp toát ra mấy phần tán thưởng mà nhìn Lâm Hiên. Từ nhỏ đến lớn nàng được người ta tán dương là người có đủ mỹ mạo và trí tuệ. Bây giờ, nàng cảm thấy Lâm Hiên cũng giống như nàng, đều là người như vậy.
"Chẳng lẽ đây là duyên phận mọi người thường nói?"
Đông Hoàng Tử U không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng. Sau đó, Thần Vũ Học Phủ tiếp tục tiến hành khảo hạch. Mặc dù Dịch Trần được Đông Hoàng Tử U trợ giúp, nhưng quy củ không thể phá. Hắn vẫn giống như những người khác, hoàn thành tất cả khảo hạch, danh chính ngôn thuận trở thành học sinh của Thần Vũ Học Phủ.
Đông Hoàng Tử U rất hài lòng với kết quả khảo hạch. Hơn nữa thông qua khảo sát hôm nay, nàng cũng phát hiện chỗ thiếu sót trong chế độ của Thần Vũ Học Phủ. Sau khi hoàn thiện tất cả chế độ điều lệ, nàng mới chính thức yên lòng, theo Lâm Hiên dẫn mấy người Tuyền Châu rời khỏi Thần Vũ Học Phủ.
Trời chiều như kim.
Quang mang vàng óng xuyên thấu tầng mây, rơi vào chín com Băng Long to lớn. Khiến cự long trở nên nguy nga hùng vĩ, khí thế phi phàm.
Mây bay chầm chậm, Huyền Băng Ngọc Liễn một đường trở về Thủy Tinh Cung.
Bên trong Ngọc Liễn.
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu đều chổng mông ghé vào cửa sổ nhìn phong cảnh phía dưới. Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cũng ngồi bên cạnh, vẻ mặt cưng chiều mà nhìn các tiểu bảo bối chổng mông, lắc tới lắc lui.
Sau đó nghe các tiểu nha đầu phát ra từng tiếng cảm thán.
"Oa ~ núi thật phía dưới là cao nha, trên đỉnh núi đều là tuyết trắng ngần!"
"Oa ~ trên nền tuyết trắng có mặt trời kim sắc, thật là đẹp a!"
"Oa ~ cảnh sắc Bắc Huyền Thiên chúng ta đúng là đẹp đẽ!"
"Oa... Oa... các tỷ tỷ nói đều đúng!"
...
Huyền Băng Ngọc Liễn đi qua một rừng cây nguyên thủy to lớn.
Tuyền Hi bỗng nhiên đột nhiên nảy ra ý tưởng, cảm thấy nếu có thể kêu Lâm Hiên làm đồ nướng trong rừng này thì quá mỹ diệu.
Thế là tiểu nha đầu vội vàng chuyển người, leo vào giữa Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, nắm tay bọn họ nói: "Cha cha, mẫu thân, hôm nay Thần Vũ Học Phủ gầy dựng, ta cảm thấy là một ngày tốt!"