Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U liếc nhau. Cả hai đều cảm thấy tiểu nha đầu này chắc chắn là có lời gì muốn nói.
Lâm Hiên cười hỏi: "Đúng a, sau đó thì sao?"
Tuyền Hi hất cằm lên: "Ngày tốt như vậy, có phải nên chúc mừng một chút hay không?"
Đông Hoàng Tử U gật gật đầu: "Ừm, sau đó thì sao?"
Tuyền Hi quay người ôm lấy Lâm Hiên, làm nũng nói: "Cha, ngươi làm đồ nướng chúc mừng cho chúng ta một chút có được hay không?"
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U không khỏi liếc nhau. Hóa ra tiểu nha đầu có ý này!
Từng khung kịch bản, dùng rất là thành thạo!
Mấy người Tuyền Châu nghe Tuyền Hi nói như vậy, cũng trưng vẻ mặt mong đợi xông tới. Đối với đồ nướng Lâm Hiên làm, các tiểu nha đầu trăm ăn không ngán. Hơn nữa các nàng còn chưa từng ăn chung đồ nướng với Đông Hoàng Tử U ở bên ngoài. Nếu có Đông Hoàng Tử U làm bạn, các nàng cảm thấy không thể tốt hơn.
"Tốt tốt tốt, cha làm cho các ngươi!"
Làm một cuồng ma sủng nữ nhi, Lâm Hiên không chút do dự đáp ứng.
Đông Hoàng Tử U cũng không dị nghị.
Nàng nhớ bốn năm trước, Lâm Hiên câu cá ở bờ sông gặp được mình, sợ mình sẽ chết, nướng hai con cá cho mình ăn. Bây giờ suy nghĩ một chút, tình cảnh lúc ấy rất lãng mạn ấm áp.
Thế là nàng vung ngọc thủ lên, lệnh chín con rồng lớn kéo Huyền Băng Ngọc Liễn đáp xuống rừng nguyên thủy phía dưới.
Vừa đi ra Ngọc Liễn, Đông Hoàng Tử U buông thần niệm ra, bao phủ phạm vi mười dặm. Tìm kiếm mấy con Tuyết Thỏ to béo. Nàng thôi động ma công, trực tiếp miểu sát những Tuyết Thỏ này, sau đó cách không xách tới trước mặt Lâm Hiên.
"Không đủ ăn lát nữa ta bắt thêm."
Dưới ánh trời chiều, đôi mắt phượng đẹp đến mức tận cùng của Đông Hoàng Tử U bị kim quang hạ bao phủ, tỏa sáng vàng rực, như người trong mộng ảo.
"Được."
Lâm Hiên âm thầm cười một tiếng, nữ nhân này làm việc đúng là như trước đây, đơn giản thô bạo.
Nhìn thấy Lâm Hiên nắm lấy Tuyết Thỏ qua một bên lột da cạo lông, Đông Hoàng Tử U lấy ra một khối lụa Vân Nhu xa hoa trải ra mặt đất, nàng và các tiểu nha đầu ngồi trên đó chờ.
Rất nhanh, Lâm Hiên đem Tuyết Thỏ đã được rửa sạch đi về. Đốn củi, làm giá nướng, nhóm lửa nướng thịt, một mạch mà thành.
Đông Hoàng Tử U nhìn, không khỏi lộ ra mấy phần tán thưởng. Suy cho cùng là người trong nghề, chuyện này đúng là xe nhẹ đường quen. Lại nói, nhìn hắn vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho chúng nữ nhi, khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp hạnh phúc.
Nếu là một nữ tử bình thường, ở chung với hắn chắc chắn sẽ là nữ nhân hạnh phúc nhất chứ? Trong lúc miên man suy nghĩ, một mùi thơm vô cùng thơm bay vào mũi.
Dù là Đông Hoàng Tử U đã là cường giả Đại Thánh đỉnh phong nhưng vẫn không nhịn được nuốt nước bọt.
"Quá thơm!"
Đông Hoàng Tử U âm thầm tán thưởng, khó trách chúng nữ nhi thích ăn đồ nướng Lâm Hiên làm như thế.
Mà các tiểu nha đầu khi ngửi được mùi thơm, đều rất phối hợp chảy nước bọt óng ánh.
"Cha làm đồ nướng quá thơm!"
"Ừm ừm ừm, chỉ ngửi được cái mùi này thì ta đã cảm thấy rất hạnh phúc!"
"Ta thề, ta nhất định phải ăn nguyên một con... không, hai con Tuyết Thỏ!"
Trong lúc mẫu nữ tán thưởng, Lâm Hiên đã nướng xong Tuyết Thỏ.
Đợi đến Lâm Hiên đưa thịt nướng tới trước mặt các nàng, mùi thơm nồng nặc càng làm cho Đông Hoàng Tử U và bọn nhỏ tán thưởng không thôi.
Người một nhà ăn như gió cuốn. Nhưng mà Đông Hoàng Tử U thân làm một đời Đế Hoàng, tư thế ăn vẫn rất ưu nhã.
Lâm Hiên thấy được ngón tay ngọc nhỏ dài của nàng nắm một miếng thịt nướng nhỏ, chậm rãi để vào trong cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, môi không dính một chút dầu mỡ nào.
Nhấm nuốt, khoang miệng chậm rãi nhúc nhích, cho đến yết hầu khẽ động, nuốt thịt nướng. Toàn bộ quá trình nhẹ nhàng vũ mị, rất có phong phạm Hoàng tộc.
Ánh mắt lưu chuyển, thấy Lâm Hiên đang nhìn mình, hai gò má Đông Hoàng Tử U có chút nóng lên, thoáng quay đầu đi.
Lâm Hiên lắc đầu, nữ nhân này đúng là cường thế đã quen, ngay cả lúc ngượng ngùng cũng phải ra vẻ cao lạnh.
Không lâu sau, cả nhà ăn thịt nướng xong.
Lúc mấy người Tuyền Châu thoải mái ợ một cái, một tiếng ầm ầm vang lên cách đó không xa. Cảm nhận được mặt đất hơi chấn động một chút, mấy người Tuyền Châu đều cả kinh ngồi dậy.
"Không tốt, sập!"
"Cha cha, mẫu thân, chúng ta đi xem một chút xem chuyện gì xảy ra đi!"
Có Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U bên cạnh, các tiểu nha đầu cũng không sợ sẽ có nguy hiểm gì.
Nghĩ thầm, dẫn các tiểu nha đầu đi một chút cũng có thể giúp các nàng tiêu cơm sau bữa ăn. Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn các nàng đứng dậy, tiến về nơi phát ra tiếng.
Đi trăm trượng, xuyên qua lùm cây rừng.
Bọn họ nhìn thấy phía trước có một gò đất nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, hình như sắp ngã.
Tuyền Châu hỏi: "Cha, tại sao gò đất nhỏ đó sẽ sập?"
Lâm Hiên quan sát hoàn cảnh xung quanh gò đất nhỏ, kết hợp tri thức trong Huyền Tuyệt Thiên Thư, hắn nói ra: "Có lẽ là vì gò đất nhỏ này ở gần lòng sông, mà thổ nhưỡng sông không được chắc chắn mới khiến cho nó sụp đổ."
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, ý nghĩ của Lâm Hiên cũng giống như nàng.
"A ~ hóa ra là như vậy."
Mấy người Tuyền Châu khẽ gật đầu, nhớ kỹ tri thức này.
Sau đó, nghe các tiểu nha đầu yêu cầu, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U lại dẫn các nàng đi tới phía sau gò đất nhỏ.
Lúc này, một suối nước nóng hình tròn xuất hiện ở trước mắt. Hơi nước mờ mịt hóa thành sương trắng rả rích, không ngừng phiêu đãng ở trước mắt, uyển như nhân gian tiên cảnh. Bốn phía cỏ cây xanh um, lại có hoa hồng tiên diễm, sặc sỡ loá mắt.
"Oa, lại có suối nước nóng!"
"Hơi nước ấm áp, rất muốn xuống tắm!"
Các tiểu nha đầu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Tuyền Châu chạy đến bên cạnh suối nước nóng, dùng tay sờ nước, vẻ mặt vui vẻ hét lớn: "Cha cha, mẫu thân, nước thật là ấm áp, chúng ta xuống tắm suối nước nóng đi!"
Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu lập tức quấn lấy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, nhất định phải xuống dưới tắm mới được.