Lâm Hiên cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên, Thùy Vân Thiên có một nửa đều là hải vực, có câu nói gọi là ven biển ăn biển, ngươi ở đây thích ăn hải sản nhất."
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyền Hi sáng lên: "Như vậy, nói cách khác là người ở đây làm hải sản ăn cũng rất ngon?"
Lâm Hiên mơ hồ cảm giác được nha đầu lại bắt đầu sáo lộ, cưng chiều hỏi: "Có phải Tuyền Hi bảo bối rất muốn ăn hay không?"
"Oa!" Tuyền Hi kinh ngạc che miệng lại: "Ta còn chưa nói, cha đã biết ta nghĩ cái gì, không hổ là cha của ta!"
"Ha ha ha!"
Lâm Hiên mừng rỡ ngửa đầu cười, nha đầu này quả nhiên là chuẩn bị sáo lộ. Đưa tay vuốt mũi Tuyền Hi một cái, hắn nói: "Như vậy cha sẽ dẫn các ngươi đi ăn thử!"
"Được!"
Bốn nha đầu vui vẻ đập tay.
Có được Cực Đạo Thánh Thư. Lâm Hiên biết nơi bán hải sản nổi tiếng nhất gần Hồng Hoang cổ đảo là phố hải sản ở hoàng đô Dật Phong Quốc.
Thế là hắn dẫn bọn nha đầu đi tám triệu dặm, rất nhanh đã đi tới đó.
Đưa mắt nhìn lại, hai bên có các loại quán rượu xa hoa rực rỡ muôn màu. Mỗi một nhà đều kín người hết chỗ, thoạt nhìn kinh doanh cực kỳ đắt khách.
Lâm Hiên nhìn thấy bên tay trái có một quán tên "Hải Thiên Hạ", thoạt nhìn quy mô lớn nhất cho nên dẫn bốn bảo bối đi tới.
"Khách quan, mời!"
Nhân viên tiếp khách thấy Lâm Hiên dáng vẻ đường đường chính chính, phong thái tuyệt thế, vội vàng nở một nụ cười đón lấy, dẫn hắn vào cửa.
Suy đoán thân phận Lâm Hiên rất là bất phàm, nhân viên trực tiếp mời hắn lên nhã tọa trên lầu.
Lâm Hiên vừa lên trên lầu thì hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
"Vị công tử này đúng là khí chất vô song, bồng bềnh như tiên!"
"Đúng vậy, quá tuấn mỹ!"
Cho dù nam nữ đều lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng nhìn hắn.
Lâm Hiên không nói câu nào chữ nào, chỉ hiển lộ ra phong thái đã đủ để đám người tin phục.
Đối mặt hắn tuyệt đại phong hoa, có người trực tiếp nhường nhã tọa tốt nhất lại, cực kỳ cung kính mời hắn và bọn nhỏ nhập tọa.
Thấy đối phương khách sáo như thế, Lâm Hiên lễ phép cảm ơn, sau đó mới ngồi xuống với các bảo bối.
Sau đó dưới sự đề cử nhiệt tình của nhân viên, Lâm Hiên gọi hơn mười loại hải sản ngon cho bọn nha đầu.
Bạo Sao Thủy Tinh Hiện Tử, Bạch Chước Cửu Vĩ Ngư, Yên Huân Tiêu Diêm Bát Bảo Ngư, Thanh Chưng Huyền Vân Đế Hoàng Giải...
Nhân viên nhìn thoáng qua thực đơn, nói: "Công tử gọi những món này, gần như đã bao hàm chưng nấu sắc nướng chiên tất cả cách làm hải sản, vừa nhìn là biết chính là người trong nghề!"
Thông qua Lâm Hiên gọi món, nhân viên càng vững tin thân phận Lâm Hiên tôn quý phi phàm, phẩm vị và tầm mắt đều cao hơn người một bậc.
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng, cưng chiều nhìn thoáng qua vẻ mặt mong đợi của các bảo bối, nói với nhân viên: "Nhanh mang thức ăn lên đi."
"Được, sẽ nhanh chóng đem lên cho ngài!"
Nhân viên vội vàng đem thực đơn đi.
Rất nhanh, món ăn Lâm Hiên gọi đều được lên đủ.
Tràn đầy một bàn hải sản trân tu, đúng là sắc hương vị đều đủ, rất đặc sắc, bọn nha đầu mừng rỡ không thôi.
"Cha, ta muốn ăn cái đó!"
"Cha, ta muốn cái này!"
"Cha, kẹp giúp ta cái đó, còn có cái đó!"
...
Bọn nha đầu hưng phấn chỉ đồ ăn mình muốn ăn, kêu Lâm Hiên gắp giúp các nàng.
"Được được được, đừng có gấp, cha từ từ gắp cho các ngươi."
Lâm Hiên vẻ mặt cưng chiều, gắp đồ ăn cho bọn nha đầu.
"Cha thật tốt!"
Bọn nha đầu khen Lâm Hiên một câu, sau đó vùi đầu ăn.
Ăn một hồi, Tuyền Ấu dùng ngón tay chọc chọc Lâm Hiên: "Cha, có thể rắc một chút bột thơm cho mấy món này không?"
Luôn ăn đồ ăn của Trù Thần Lâm Hiên làm, khẩu vị của các nha đầu đều trở nên kén chọn. Các nàng nhớ tới khi Lâm Hiên làm đồ nướng ăn thì sẽ rải lên một chút bột ở phía trên, hương vị rất thơm!
Mặc dù quán rượu Hải Thiên Hạ làm hải sản ăn rất ngon nhưng nếu không có những bột thơm đó thì vẫn chênh lệch không ít.
Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm tỏ vẻ đồng ý với lời đề nghị của Tuyền Ấu: "Đúng đó, cha, nếu rắc bột ngươi làm lên trên đó thì ăn càng ngon nữa!"
Lâm Hiên cưng chiều cười nói: "Như vậy cha rắc một ít lên cho các ngươi."
Hắn móc cái bình cấp Linh Bảo ra, bên trong chứa đầy bột gia vị đặc chế. Dựa theo yêu cầu của bọn nha đầu, rắc lên hải sản nướng.
Hô ~
Một mùi thơm ngào ngạt lập tức bay ra, tràn ngập toàn bộ lầu hai.
"Thơm quá a!"
"Trời, tại sao lại thơm như vậy?"
"Trong nháy mắt ta cảm giác đồ ăn trước mặt mình không thơm!"
...
Tất cả mọi người thả bát đũa xuống, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
Bột gia vị Lâm Hiên đặc chế rắc lên hải sản, tỏa ra siêu cấp hương khí không cách nào kháng cự, khiến cho rất nhiều người nhịn không được điên cuồng nuốt nước miếng.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua từ đầu hành lang truyền đến: "Vị này chỉ có trên trời mới có, nhân gian khó ngửi được một lần!"
"Hôm nay lão hủ đến đúng rồi!"
Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão giả từ đầu hành lang lung la lung lay đi tới. Hắn người mặc trường bào xám trắng cũ nát, hai mắt trắng dã, tay cầm một cây quải trượng, thoạt nhìn là người mù lòa.
Làm cho người ta chú ý nhất là sau lưng hắn cõng một cái hồ lô rượu.
Khiến cho vẻ ngoài thoạt nhìn thường thường không có gì lạ của hắn lập tức lộ ra cực kì bất phàm.
Mọi người quan sát lão giả tỉ mỉ một lát, có người thấp giọng nói ra: "Vị lão tiên sinh này không phải là nhất đại Thực Thần của Thùy Vân Thiên chúng ta đó chứ?"
Lão giả quần áo cũ nát, vốn không hợp với tửu lầu sang trọng như Hải Thiên Hạ. Nhưng một đường thông suốt không trở ngại, đi vào lầu hai mà không có người nào ngăn cản, chuyện này khiến người ta cảm thấy hắn rất không bình thường.
Tăng thêm phía sau hắn cõng huyền ảnh hồ lô rượu, rất dễ khiến cho người trong Thùy Vân Thiên liên tưởng đến hắn chính là vị Thực Thần thanh danh hiển hách, có một không hai Thùy Vân Thiên năm vạn năm.
Đông Phương Vũ!