Sau khi lệnh chiến đấu được truyền xuống không lâu, tiếng hò hét xa xa bỗng nhiên ngừng lại.
"Ừm?" Thanh Vũ Lão Tổ nhướng mày: "Xem ra bọn họ phát hiện mánh khóe, chỉ có thể công ra!"
Bốn chiến thần Bạch Nam Chu lập tức vung tay hô to: "Tam quân nghe lệnh, giết cho ta!"
Trống trận vang lên, tiếng sấm ầm ầm.
Ngàn vạn binh sĩ từ bốn phương tám hướng hội tụ, hoả tốc xông ra khỏi sơn cốc.
Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người ngừng lại.
Bọn người Thanh Vũ Lão Tổ khiếp sợ nhìn thấy cách đó không xa có một chi quân đội toàn thân mặc áo giáp màu đen, đội nón trụ màu đen, không rõ là của thế lực đang hoả tốc tới gần.
Mà phía sau nhánh quân này có yêu khí trùng thiên, vô số yêu thú mạnh mẽ tuôn tới.
"Đây là tình huống như thế nào?" Thanh Vũ Lão Tổ nhìn về phía Bạch Nam Chu.
Bạch Nam Chu: "..."
Hắn cũng mộng bức.
Vừa rồi người đuổi theo mình rõ ràng là quân của Bắc Huyền Thiên, sao lại biến thành quân đội không rõ lai lịch và quân Yêu tộc?
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Đông Hoàng Tử U dẫn theo các tử sĩ đi tới trước mặt.
Dưới nón trụ, khóe môi Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười trêu tức, ôm quyền với Thanh Vũ Lão Tổ, vận đủ khí lực hô to: "Bệ hạ có lệnh, tứ phương chiến thần bao gồm tướng soái nhất định phải toàn lực tru sát Yêu tộc, không được lười biếng!"
Nghe nói như vậy, Thanh Vũ Lão Tổ và bốn chiến thần đều yên lặng không nói gì.
Vẻ mặt mộng bức.
? ? ?
Chẳng những Thanh Vũ Lão Tổ và tứ phương chiến thần, ngàn vạn quân đội Cửu Đỉnh Thiên cũng không hiểu ra sao.
Tình huống như thế nào?
Không phải nói mai phục Bắc Huyền Thiên sao?
Sao đột nhiên biến thành tiến đánh Yêu tộc?
Còn nữa, mẹ nó những Yêu tộc này từ đâu tới, sao lại mạnh như thế?
Thanh Vũ Lão Tổ nhướng mày, mơ hồ cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, hắn truy vấn: "Ngươi là người phương nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng!"
Đông Hoàng Tử U cười lạnh một tiếng, quay người giơ trường kiếm lên nói: "Yêu tộc đại quân đã tới, bây giờ không phải là thời điểm nói nhảm, giết cho ta!"
Giờ phút này, nàng và hai vạn tử sĩ thân phận không rõ, hẳn bọn người Thanh Vũ Lão Tổ cũng không dám tùy ý động thủ.
Cho dù không động thủ cũng không sợ!
Đông Hoàng Tử U có đủ thực lực bảo vệ mình và các tử sĩ không bị giết chết.
Hơn nữa nàng tin lấy năng lực của ba chủ tướng Yêu tộc Càn Túc, chắc chắn nghe được cuộc nói chuyện của mình và Thanh Vũ Lão Tổ.
Cho dù bọn người Thanh Vũ Lão Tổ tin hay không, Đông Hoàng Tử U cảm thấy bọn người Càn Túc chắc chắn tin.
Một đám Yêu tộc giết đến đỏ mắt, tức hổn hển, sao có thể bỏ qua quân Cửu Đỉnh Thiên?
Cho dù hai bên đều hiểu thì cũng cần thời gian nhất định.
Mà trước đó, bọn họ đã sớm động thủ.
Cho nên nàng hoàn toàn không cho hai bên quá nhiều thời gian phản ứng.
Mà trực tiếp lấy thân phận Cửu Đỉnh Thiên tuyên chiến với Yêu tộc bách tộc liên quân.
Một bên khác.
Nghe Đông Hoàng Tử U hạ lệnh khai chiến cho bọn người Thanh Vũ Lão Tổ, Càn Túc nghiến răng nghiến lợi nói: "Hóa ra là kế sách dẫn xà xuất động, quân Bắc Huyền Thiên chờ chúng ta ở chỗ này!"
"Được, vậy để các ngươi lĩnh giáo sự lợi hại của bách tộc liên quân chúng ta!"
"Giết cho ta!"
Ra lệnh một tiếng, ngàn vạn yêu thú bách tộc liên quân gào thét đánh rung động trăm vạn dặm thiên địa, khí thế như nước thủy triều.
Đối với bọn họ mà nói, trước khi lên đường bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ cứng đối cứng với Bắc Huyền Thiên.
Bọn họ còn đang lo quân Bắc Huyền Thiên sẽ tránh chiến.
Không ngờ được là bây giờ quân "Bắc Huyền Thiên" gần ngay trước mắt.
Nếu còn không đánh một trận, như vậy bọn họ trở lại Huyết Vương Tinh sẽ bị Yêu tộc trên tinh cầu chửi chết.
Cho nên giờ phút này.
Càn Túc, Cái Thiên Giang, Thương Thái và tất cả Yêu tộc đều nhiệt huyết sôi trào, dáng vẻ khát máu cuồng bạo đánh thẳng tới Phong Hàn Cốc.
Đám người Thanh Vũ Lão Tổ vẫn còn mộng bức phát hiện những yêu thú cuồng bạo này đã gần ngay trước mắt.
Trong lòng biết một trận chiến này tránh không khỏi, Thanh Vũ Lão Tổ cắn răng một cái: "Giết cho ta!"
Tứ phương chiến thần lập tức giơ vũ khí, suất lĩnh tinh binh cường tướng vọt vào đại quân yêu thú.
Bọn họ đều biết, bây giờ nếu như chạy trốn, tốc độ không sánh bằng đám yêu thú thì sẽ bị giết rất thảm.
Chỉ có liều mạng mới có thể giữ lại một chút hi vọng sống.
Cứ như vậy, ngàn vạn quân Cửu Đỉnh Thiên hỗn chiến với ngàn vạn liên quân bách tộc Huyết Vương Tinh.
Mà người khơi dậy trận chiến này, Đông Hoàng Tử U thừa dịp loạn dẫn theo hai vạn tử sĩ nhanh chóng rời khỏi chiến trường, tìm được Nhược Ảnh.
Thông qua Huyền Quang Kính thấy Đông Hoàng Tử U từ dẫn dụ Yêu tộc đến thúc đẩy Yêu tộc chiến với quân Cửu Đỉnh Thiên, rốt cuộc Nhược Ảnh cũng hiểu.
"Bệ hạ một chiêu mượn đao giết người dùng thật là khéo!"
"Mượn lực đả lực, để Cửu Đỉnh Thiên và vực ngoại Yêu tộc tàn sát lẫn nhau, mưu kế sâu xa khiến người ta sợ hãi thán phục!"
Nhược Ảnh tỏ vẻ khâm phục Đông Hoàng Tử U: "Chỉ là quá nguy hiểm, trên đời này sợ là trừ bệ hạ ngài ra thì không có người nào dám làm như thế!"
Nhược Ảnh nói như vậy cũng không có khoa trương chút nào, rất được nhiều tướng lĩnh Bắc Huyền Thiên đồng ý.
Dẫn theo hai vạn tử sĩ mà dám khiêu khích ngàn vạn vực ngoại Yêu tộc, còn một đường dẫn bọn họ tới chỗ quân Cửu Đỉnh Thiên.
Chẳng những cần trí tuệ và tu vi cực cao mà còn phải có dũng khí không gì sánh kịp mới có thể làm được giọt nước không lọt như vậy.
Tất cả mọi người cảm thấy chỉ bằng một trận chiến hôm nay, Đông Hoàng Tử U có tư cách trèo lên danh sách truyền kỳ Đế Hoàng ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Đông Hoàng Tử U thông qua Huyền Quang Kính quan sát Cửu Đỉnh Thiên chiến với Yêu tộc, lạnh nhạt nói: "Binh đi nước cờ hiểm, có khi không làm ra cử chi vượt quá tưởng tượng thì sao có thể gạt được những kẻ địch mạnh mẽ giảo hoạt đó?"