Một luồng hơi nước bốc lên trời, khiến mùi thơm trên toàn quảng trường đột ngột tăng lên gấp mấy lần.
Trước cảnh tượng tuyệt vời như vậy mọi người đều không khỏi ngưỡng mộ.
“Không hổ danh là ‘Phong lưu nhất thược’ Thẩm Lưu Hương”, lúc nấu ăn còn có thể đối thơ, quả thực tài hoa hơn người!”
“Ta đã sớm nghe nói Cửu Thiên Tiên Vực tuyệt thế kỳ tài như vậy! Hôm nay gặp mặt thật sự được mở mang tầm mắt, quả nhiên lợi hại!”
“Có thể đem thơ ca kết hợp với nấu ăn quả thực là một thiên tài. Ta nghĩ vị Thẩm Lưu Hương này chắc chắn có hi vọng trở thành Trù Thần!.”
…..
Đã từng thấy nhiều thiên tài nấu ăn như vậy, Thẩm Lưu Hương là người duy nhất có mặt ở đây mà được đánh giá cao như vậy.
Thẩm Lưu Hương đem tuyệt kỹ nấu ăn và thi ca kết hợp hoàn mỹ như vậy, có thể nói là rất độc đáo và khéo léo, thể hiện kỹ năng nấu ăn kiệt xuất.
Dưới sức hút của hắn, chưa kể đến những khán giả bình thường, ngay cả những cao thủ đầu bếp đang cùng đài thi đấu kia cũng không khỏi kính nể vài phần.
Nguy Bân mỉm cười với Nguy Nghi:
“Trước mặt một thiên tài tuyệt thế như Thẩm Lưu Hương, người mà tỷ mong chờ thậm chí còn không có dũng khí xuất hiện.”
“Hoàng muội, nghe ta nói, đừng tốn công vô ích vào một kẻ không xứng đáng.”
“Trên đời này có rất nhiều chuyện đã được định đoạt ngay từ đầu, từ lúc muộn sinh ra đã được định sẵn ở hai thế giới khác nhau với hắn.”
Nguy Nghi nghe như vậy không khỏi lặng lẽ thở dài.
Ánh mắt có chút bất lực đảo qua quảng trường.
Kỷ đại ca, huynh thật sự không đến sao?
Ngay lúc Nguy Nghi đang mong chờ trời đã gần trưa,
Trong quá trình này “Phong Lưu Nhất Thược” Thẩm Lưu Hương không phụ sự mong đợi của mọi người, trong một hơi đã quét qua đại lục Thương Long và ba mươi đầu bếp Cửu Thiên Tiên Cảnh, thu hút tràng pháo tay của quảng trường.
Thấy không còn ai lên đài thách đấu với Thẩm Lưu Hương, bốn vị giám khảo bao gồm cả Đông Phương Vũ và Chu Bá Vị đồng thời đứng dậy, muốn tuyên bố người thắng trong cuộc thi này là Thẩm Lưu Hương.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ của cung điện:
“Tại hạ Kỷ Tiêu, muốn cùng Thẩm Huynh tranh tài!”
Oa!
Lời nói này làm toàn bộ quảng trường một phen ồn ào náo động.
Đám người nhao nhao hướng ánh mắt tò mò về Kỷ Tiêu.
Không biết hắn lai lịch ra sao mà dám thách thức với tài năng kinh thiên “Phong Lưu Nhất Thược” Thẩm Lưu Hương.
Nguy Bân cau mày: “Hắn thật sự dám đến!”
Nguy Nghi là người hào hứng nhất trong quảng trường, đôi mắt đẹp sáng ngời, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Huynh ấy đến rồi! Cuối cùng huynh ấy cũng đến!”
Nhìn Kỷ Tiêu lên đài, Thẩm Lưu Hương khẽ mỉm cười: “Kỷ huynh đệ, vậy mời huynh.”
Kỷ Tiêu cũng không phí lời, gật đầu: “Được!”
Cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa hai người, khiến cho bầu không khí toàn bộ quảng trường cung điện nhất thời trở nên căng thẳng.
Một bầu không khí cạnh tranh không thể giải thích được đang ngập tràn quảng trường.
Thẩm Lưu Hương cảm thấy rằng chỉ cần đánh bại Kỷ Tiêu, hắn chắc chắn sẽ danh được danh hiện Trù Thần lần này.
Vì vậy hắn không một chút lơ là, vận dụng toàn bộ chân khí, linh lực khắp cơ thể như thuỷ triều.
Cuốn vô số nguyên liệu mà ném lên không trung, dẫn chúng vào dụng cụ nấu nướng ở đằng xa.
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên!”
“Giang phong ngự hỏa đối sầu miên!”
Phù hợp với câu thơ bảy chữ độc nhất vô nhị này, hắn kết hợp những nguyên liệu một cách hoàn hảo để nấu ăn.
Một bên khác.
Kỷ Tiêu tay phải nắm chặt con dao bếp, tay trái vận khí, cuộn tròn hàng trăm con cá xanh dài bằng ngón trỏ, bay về phía hắn.
Nhìn những con cá này, rất nhiều đầu bếp có mặt ở đó, bao gồm cả Chu Bá Vị và những người khác đều tỏ ra kinh ngạc.
Cần biết, những con cá màu xanh này được gọi là cá heo độc Thiên Hà, mỗi con có tới 3.600 tuyến độc trên cơ thể.
Mặc dù hương vị cực kỳ ngon, nhưng quá trình xử lý có độ khó cực cao.
Nếu không cẩn thận lọt mất một đầu tuyến độc, hoặc chất độc rò rỉ ra khỏi tuyến độc, sẽ có người chết ngay lập tức.
Mà Kỷ Tiêu vừa ra tay liền lấy ra trăm con cá heo độc Thiên Hà, việc này không chỉ xử lý rườm rà mà còn mất khá nhiều thời gian.
Gạt đi hương vị cuối cùng, chỉ với hai điểm này, hắn đã mất đi rất nhiều lợi thế.
Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, khi con dao bếp của Kỷ Tiêu bắt đầu vung lên, hắn đã thể hiện kỹ năng dùng dao vô cùng phi thường.
Chỉ thấy thanh kiếm phát sáng như tia chớp, tuyến độc bay loạn xạ.
Tay phải Kỷ Tiêu cực nhanh lấy đi tuyến độc của cá heo đọc Thiên hà.
Vỏn vẹn trong năm hơi công phu, hắn đã loại bỏ đi 360.000 tuyến đọc, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc không nói nên lời.
Tiếp đến hắn đem tất cả cá heo độc Thiên hà dần vào trong nồi, lấy linh khí hoá lỏng để ngâm, hoá lửa để đốt.
Sau ba hơi thở, hắn chuẩn bị một chậu canh cá heo độc Thiên Hà màu trắng sữa.
Khi hương thơm tràn ngập quảng trường, mọi người trên khán đài đều kinh ngạc.
“Cá heo đọc Thiên hà quả nhiên là thiên hạ đệ nhất giang tiên, hương vị thực sự ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi!”
“Rất nhanh một bát canh cá heo độc Thiên Hà đã được chuẩn bị thịnh soạn, thực lực thật sự đáng kinh ngạc!”
“Nếu đây là bát canh không độc, ta cảm thấy vị tiểu huynh đệ Kỷ Tiêu này chắc chắn trở thành thiên hạ đệ nhất Trù Thần!”
……..
Trước độ khó của việc xử lý cá heo độc Thiên Hà, đám người giờ phút này đều nóng lòng chờ đợi sự đánh giá của bốn vị giám khảo.
Mà điều quan trọng nhất đó là liệu có tuyến độc nào còn sót lại trong nồi canh này không.
Khi Kỷ Tiêu dùng linh lực đưa bát canh cá heo độc Thiên hà lên không trung, Thẩm Lưu Hương Cũng làm xong đồ ăn và đem đĩa đến giữa không trung.
Phương Đông Vũ và Chu Bá Vị cùng bốn vị giám khảo chú ý vào món canh cá heo độc Thiên Hà đầu tiên.
Chu Bá Vị lấy ra một cây pháp bảo ngân châm thử độc và lấy ra một dòng nước canh trên không khí, nhúng vào cây ngân châm thử độc bên trên.