Các vị trưởng lão của Phong Thanh Tông khẽ gật đầu.
Bây giờ không còn được như xưa.
Trước kia Phong Thanh Tông chính là tông môn đứng đầu khu vực phía Nam, có thể bỏ qua mặt mũi người khác.
Nhưng bây giờ, Phong Thanh Tông đã suy yếu đến mức chỉ còn chừng chưa đến một nghìn đệ tử, so với Thần Ý Môn có đến năm triệu đệ tử thì đúng là cách biệt như đất với trời.
Cho dù Quách Vân Kỳ khoan thai đến muộn, thì Dương Tĩnh là tông chủ, hay thậm chí cả Phong Thanh Tông cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Cứ đợi như vậy, chớp mắt đã trôi qua một canh giờ.
“Đã đến trưa rồi, nhưng vẫn chưa đến, như vậy cũng quá trễ rồi!”
“Đúng vậy, cho dù có ra vẻ thì cũng không đến mức phải kéo dài thời gian như vậy!”
Thấy đã đến giữa trưa, mấy trưởng lão không nhịn được thấp giọng nói, rõ ràng thái độ rất bất mãn với việc Quách Vân Kỳ đến trễ.
Dương Tĩnh nhíu mày, ho khan một tiếng nói: “Dù sao cũng đã đợi rồi, không nên bận tâm cứ đợi thêm một lúc nữa đi.”
Nghe thấy lời này, Dương Hoan gật đầu, nhưng vẻ mặt lại có chút thất thỏm bất an.
Lại một canh giờ trôi qua, ngoài điện vẫn không thấy bóng dáng Quách Vân Kỳ.
Cuối cùng Dương Tĩnh không nhịn được đập bàn, đứng dậy nói:
“Vân Kỳ này rốt cuộc làm trò quỷ gì vậy? Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu lộ mặt!”
Vẻ mặt các trưởng lão cũng bực bội.
Cho dù Phong Thanh Tông bây giờ đã xuống dốc, nhưng Quách Vân Kỳ cũng không nên coi thường Phong Thanh Tông như vậy.
Dù sao, ban đầu cũng là hắn nhìn trúng thiên kim bổn tông là Dương Hoan trước, mới cử người đến nói chuyện kết thân.
Bây giờ mắt thấy chuyện lớn đã định, hắn lại coi thường Phong Thanh Tông như vậy, đúng là hiếp người quá đáng!
“Tông chủ, ta đến Thần Ý Môn hỏi xem, rốt cuộc là chuyện gì!”
Mắt thấy mọi người không nhịn được nữa, đại trưởng lão đứng dậy nói.
Dương Tĩnh gật đầu, thầm nghĩ trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này bên ngoài điện cuối cùng cũng động tĩnh.
Đệ tử vẫn đứng đợi bên ngoài điện phấn chấn nói: “Tông chủ, thiếu tông chủ của Thần Ý Môn đến rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt tức giận của Dương Tĩnh bỗng chốc biến mất: “Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi!”
Ông ta suy nghĩ trong chuyện này chắc hẳn là có hiểu lầm gì rồi, đến lúc đó bảo Quách Vân Kỳ giải thích rõ ràng, cho bổn tông và Dương Hoan một bậc thềm bước xuống là được.
Ngoài cửa đại điện bỗng chốc xuất hiện hai bóng người.
Bên trái là một thanh niên tuấn mỹ mặc trường bào trắng, cằm khẽ hất cao, ánh mắt kiêu căng, chính là thiếu tông chủ Thần Ý Môn, Quách Vân Kỳ.
Bên phía bên phải hắn ta là một ông lão trọc đầu, mặc áo bào đen trắng, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hung hiểm, thoạt nhìn khí thế rất nặng nề.
Nhìn thấy Quách Vân Kỳ không những đến hai tay không mà còn theo một ông lão như vậy vào cửa, Dương Tĩnh trầm giọng nói:
“Vân Kỳ, ngươi đây là có ý gì?”
Dương Tĩnh khinh thường liếc nhìn đám người Dương Tĩnh: “Như vậy rồi còn không nhìn ra hay sao? Bổn thiếu gia là đến nói cho các người biết, chuyện hôn sự này dừng tại đây thôi!”
“Cái gì?”
Dương Tĩnh và các trưởng lão nghe vậy thì đều biến sắc.
Dương Hoan ở bên cạnh lại càng kích động, đôi mắt run rẩy đã tuôn ra hai hàng lệ sáng trong.
Sao lại như vậy?
Dương Tĩnh cố nén cơn giận, chống trượng tiến lên một bước: “Quách Vân Kỳ, ngươi nói cho rõ ràng đi, tại sao lại lật lọng như vậy?”
Ông lão đầu trọc bên cạnh Quách Vân Kỳ cười ha ha:
“Đương nhiên là vì con gái ngươi không xứng với Vân Kỳ, cả cái Phong Thanh Tông này cũng không xứng với Vân Kỳ!”
“Các ngươi phải biết là Vân Kỳ một đêm đã thức tỉnh được biết bao nhiêu thiên phú, trở thành đứa con trời chọn danh xứng với thực, Phong Thanh Tông các ngươi có đào lão tổ tông từ dưới mồ lên cũng không xứng để có bất kỳ quan hệ gì với hắn được cả!”
Quách Vân Kỳ nghe vậy cằm lại càng hất cao, quả thực là dùng lỗ mũi mà nhìn Dương Tĩnh.
“Ta không tin!”
Dương Hoan im lặng nãy giờ, đứng dậy đi đến trước mặt Quách Vân Kỳ, kích động nhìn hắn ta:
“Thiên phú ngươi vốn đã tốt, mà Phong Thanh Tông chúng ta từ đầu đã có khoảng cách với Thần Ý Môn rồi, vì vậy lý do này căn bản không thể khiến người ta tin được!”
Quách Vân Kỳ cười nhạo: “Ta đã kết đạo lữ với thánh nữ của Huyền Tiên Thánh Địa rồi, lý do này có thể khiến ngươi tin rồi chứ?”
Phù!
Cái tên Huyền Thiên Thánh Địa vừa thốt ra, Dương Tĩnh, Dương Hoan và các trưởng lão đều kinh ngạc.
Đây là tông môn siêu cấp được xếp trong bốn tông môn đứng đầu của Động Nguyên Thiên, quả thực danh tiếng như sấm rền, uy vọng cao ngút.
Quách Kỳ Vân lại kết đạo lữ với thánh nữ Huyền Thiên, chắc chắn là một bước lên trời, hóa thân thành rồng!
Quách Vân Kỳ kiêu ngạo liếc nhìn Dương Tĩnh và Dương Hoan, lạnh lùng nói:
“Lúc trước bổn thiếu gia cho người đến cầu hôn, cũng chỉ là bồng bột nhất thời thôi.”
“Hôm nay đến đây, là để đích thân giải thích chuyện này, để các ngươi nhìn rõ sự thật…”
“Chính là bổn thiếu gia không có hứng thú với thiên kim Phong Thanh Tông các ngươi, nhà ai nấy về thôi!”
Lời nói của Quách Vân Kì rất có tĩnh vũ nhục, lập tức làm dấy lên một làn sóng trong đại điện.
Mấy vị đại trưởng lão của Phong Thanh tôn đồng thời xông lên, căm tức nhìn Quách Vân Kì.
“Vô sỉ! Sao ngươi dám làm nhục Phong Thanh tôn chúng ta như thế?”
“Thong dong đến muộn cũng thôi đi, vậy mà dám vô lễ với chúng ta như thế, như vậy mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được!”
Mấy vị đại trưởng lão không đợi dứt lời, nhao nhao luân chuyển chân nguyên, mạnh mẽ tấn công Quách Vân Kì.
Tuy Phong Thanh tôn sớm đã suy bại, nhưng mấy vị trưởng lão này đều là tôn môn lão nhân, thực lực hai bên đều không tầm thường, đều là cảnh giới thần phách đỉnh phong, cách Tôn Giả cảnh chỉ có một bước.
Mắt thấy Quách Vân Kì vốn là Tôn Giả sơ kỳ cảnh giới, còn một đêm thức tỉnh nhiều loại thiên phú.
Họ lười bận tâm thân phận thể diện, đồng loạt xông lên, muốn giúp Dương Tĩnh và Dương Hoan rồi nói sau.
“Một đám người ô hợp!”
Quách Vân Kỳ cười lạnh một tiếng, linh khí quanh người nổ tung, ầm ầm đánh ra một quyền.
“Thần Ý Quyền!”
Bùm!