Quyền kình mạnh như rồng, uy thế chấn nát phương viên ngàn trượng hung hăng đụng vào trên người mấy vị đại trưởng lão, đồng thời đánh bay bọn họ trăm trượng.
Sau khi rơi xuống đất mấy đại trưởng lão nhao nhao kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, xương cốt đều nát, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.
Quách Vân Kì đỏ mắt quát lớn: “Một đám phế vật! Thật không biết xấu hổ!”
“Các người còn tưởng rằng Phong Thanh tôn là đệ nhất đại tôn Nam Vực lúc trước? Tôn chủ các người vẫn là ‘Nam hiệp’ quét ngang Nam Vực sao?
“Dám động thủ với bổn thiếu gia, thật sự là tự mình tìm chết!”
Nói xong nhìn thoáng qua đôi chân bị gãy của Dương Tĩnh, cùng với cái gậy hai tay chống lên, biểu cảm cực kỳ khinh thường.
Lúc này Dương Tĩnh tức giận đến mức cả người run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Hắn từng là cao thủ võ thuật hàng đầu của Động Nguyên Thiên Nam, đứng hàng chuẩn đế, còn hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, không biết đã trừ bao nhiêu kẻ gian nịnh tà ác vì chúng sinh Nam Vực rồi.
Dựa vào bản lĩnh mạnh mẽ của mình, cùng với lòng nhiệt tình, rất anh hắn được người Nam Vực tôn xưng là “Nam hiệp”.
Lúc trước, khi thanh danh vang dội, Phong Thanh tôn cũng mạnh mẽ hơn theo hắn, thời điểm đỉnh cao có được gần hai triệu đệ tử.
Nào biết sau đó tạo hóa trêu ngươi, hắn bị ba kẻ địch chuẩn đế cảnh vây quanh, không chỉ bị đánh gãy hai chân, còn bị phế một thân tu vi, biến thành phế nhân nửa sống nửa chết như bây giờ.
Phong Thanh tôn về sau cũng chán chường suy bại teo hắn, biến thành tôn môn tàn phá chỉ có không đến một ngàn người.
Cái tên “Nam hiệp” từ đó để lại một vết thương vĩnh cửu trong lòng Dương Tĩnh, cũng trở thành nỗi đau mà vĩnh viễn hắn không muốn nhắc tới.
Không ngờ, Quách Vân Kỳ lại vạch trần vết sẹo ở trước mắt hắn, giẫm lên tôn nghiêm của hắn và Phong Thanh tôn dưới lòng bàn chân như thế.
Tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, mắng người không móc máy.
Hành động này của Quách Vân Kì khiến Dương Tĩnh muốn giết hắn.
“Thằng nhãi! Cho dù bản tôn chủ phế rồi, cũng không thể để cho ngươi nhục nhã như thế!”
Hai mắt Dương Tĩnh đỏ ngầu, mạnh mẽ vận chuyển chân nguyên rót vào hai chân, nhảy dựng lên, lấy gậy trong tay làm kiếm, hung ác bổ về phía Quách Vân Kì.
Chúng trưởng lão Phong Thanh tôn thấy thế đều chấn động không thôi.
Họ nhìn ra được, một chiêu này của Dương Tĩnh chính là công pháp cấm kị “Nghịch Huyết Thần Công” của Phong Thanh tôn.
Một khi thôi động thần côn này, có thể mạnh mẽ nghịch chuyển huyết khí trong cơ thể.
Cho dù là bộ phận bị phế bỏ cũng có thể mạnh mẽ kích hoạt, phát huy tác dụng vốn có.
Giống như đôi chân bị phế bỏ của Dương Tĩnh, dưới tác dụng của thần công vẫn có thể mạnh mẽ nhảy lên.
Nhưng, thần công này nếu gọi là công pháp cấm kỵ, đương nhiên không thể cưỡng ép sử dụng, nếu không sẽ có tác hại tương đối lớn.
Người ta đồn rằng một khi sử dụng thần công này, nhất định sẽ tiêu hao hết trên tám phần tinh khí bản mệnh của mình, phản ứng ngược đối với cơ thể cũng rất mạnh.
Với thân hình tàn phế hiện giờ của Dương Tĩnh, sau khi hắn sử dụng chiêu này, tuyệt đối chỉ còn lại non nửa cái mạng!
Dương Hoan đầy đau lòng nhìn Dương Tĩnh: “Lần này phụ thân thật sự là tức muốn chết, nếu không cũng sẽ không liều mạng như thế!”
Ánh mắt chuyển động, rơi lên người Quách Vân Kì, trong nháy mắt vẻ mặt nàng đầy căm hận.
Dương Hoan ta thật sự là mắt mù, lại thích loại khốn nạn này!
Vù!
Lúc này Dương Tĩnh đã đi tới đỉnh đầu Quách Vân Kì, dưới sự trợ giúp của Nghịch Huyết Thần Công, hắn bộc phát ra uy áp mạnh mẽ đủ để nghiền ép Quách Vân Kì.
Mà Phong Thanh tôn chính là kiếm tôn, mặc dù lấy gậy làm kiếm, chiêu thức này của Dương Tĩnh vẫn cực kỳ có lực sát thương.
Càng không nói đến Quách Vân Kì căn bản không ngờ hắn sẽ đột nhiên trỗi dậy, vì vậy hắn căn bản không kịp phòng bị chiêu này.
Lúc hoàn hồn lại, Quách Vân Kỉ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt thẳng tới đỉnh đầu, không nhịn được mà rít lên một tiếng.
“Cút ngay!”
Một bóng người tàn tật xuất hiện.
Linh áp quanh người lão già đầu trọc bùng nổ, dùng tốc độ cực nhanh lấn người mà lên, một chưởng đánh vào ngực Dương Tĩnh.
Bùm!
Linh khí nổ tung, chưởng phong như rồng, hung ác xuyên qua trước ngực sau lưng Dương Tĩnh, đánh bay hắn.
Sau khi Dương Tĩnh rơi xuống đất thì điên cuồng phun máu tươi, xương cốt và kinh mạch toàn thân vỡ vụn hơn phân nửa.
Tác dụng phản phệ của Nghịch Huyết Thần Công, cộng thêm trọng kích của lão già đầu trọc, khiến hắn lập tức chỉ còn lại bốn phần sinh lực.
“Cha!”
Dương Hoan sợ tới mức trái tim muốn nứt ra, vội xông lên đỡ Dương Tĩnh dậy.
Bỗng nhiên một bóng người tàn tật xuất hiện trước mặt nàng, lão già đầu trọc dùng một cái tát đánh bay nàng ra, tiếp theo một cước giẫm lên mặt Dương Tĩnh.
“Vân Kì là đạo lữ của thánh nữ Huyền Thiên Thánh Địa, sao có thể để tên phế vật như ngươi làm bị thương?”
Lão đầu trọc kiêu ngạo vặn vẹo lòng bàn chân, điên cuồng ma sát mặt Dương Tĩnh, cười nói:
“Dương Tĩnh, lúc trước khi ngươi muốn đánh đổ Thượng Huyền tôn, giết sư huynh chưởng môn của ta, không ngờ tới mình sẽ có ngày này nhỉ?”
Thượng Huyền tôn!
Dương Tĩnh nghe vậy ánh mắt run lên.
Ba ngàn năm trước, đất nước cự thạch Nam Vực có rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi không hiểu sao lại mất tích.
Khiến vô số gia đình tan nát, thống khổ không chịu nổi.
Sau khi hắn biết được chuyện này, lên đường lần theo dấu vết điều tra, cuối cùng phát hiện hóa ra những người phụ nữ này là bị Thượng Huyền tôn bắt đi.
Mà lí do Thượng Huyền tôn bắt những người phụ nữ này, là bởi vì tôn chủ và trưởng lão của họ muốn tu luyện loại công pháp nào đó, muốn dùng những người phụ nữ này làm lô đỉnh.
Lúc ấy bởi vì Dương Tĩnh chậm một bước, khiến tổng cộng một ngàn ba trăm lẻ năm người phụ nữ bị sát hại tàn nhẫn, dưới cơn nóng giận hắn đã lật đổ Thượng Huyền tôn, hơn nữa còn giết tôn chủ Thượng Huyền tôn tại chỗ.
Hắn không ngờ, hóa ra Thượng Huyền tôn còn có một con cá lọt lưới còn sống.