Tiểu nha đầu nhớ rõ, mẫu thân từng nói tên của mỗi người đều có ý nghĩa đặc biệt.
Phụ mẫu khi đặt tên cho hài tử, không chỉ phải chú ý tới sự tốt lành, mà còn phải có ý nghĩa sâu sắc trong đó.
Ví dụ như, nàng tên là Tuyền Châu.
Tuyền tượng trưng cho viên ngọc đẹp.
Châu là minh châu.
Mà Hi trong Tuyền Hi là ánh sáng, tượng trưng cho sự tươi sáng và hạnh phúc.
Hàm trong Tuyền Hàm, có nghĩa là bình minh, ngụ ý chính là buổi sáng đẹp trời đang đến.
Còn Ấu trong Tuyền Ấu có nghĩa là nhỏ, ý tứ là nàng là người nhỏ nháta.
"Cái tên Lôi Chấn này là do Đế phu ban, nên để cho Đế phu giải thích, tại hạ tài sơ học thiển, không dám tự mở miệng!" Đỗ Húc Quang vội nói.
Hắn vừa nói như vậy, đám người Mộ Ấu Khanh, Tề Vân Hạc đều nhìn về phía Lâm Hiên.
Chỉ nghe thấy Lâm Hiên nói: "Thực ra rất đơn giản, hai chữ Lôi Chấn có ngụ ý là danh tiếng vang như sấm, uy chấn bốn biển!"
Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ mặt tán thưởng.
"Không hổ là Văn Thánh đương thời, hai chữ đứng cùng một chỗ, âm luật hài hòa, rất dễ đọc, hàm nghĩa tương xứng, hỗ trợ lẫn nhau, quả nhiên là rất tuyệt vời!"
"Có Đế phu ban thưởng tên, hài tử này ngày sau chắc chắn sẽ thành một đại nhân vật!"
"Đế phu ban tặng tên rất oai phong, thật sự giống như thân phận của hắn, khiến người khác phải kính ngưỡng!"
...
Thấy mọi người khen ngợi Lâm Hiên như thế, mấy nàng Tuyền Châu đều tỏ ra vui mừng và tự hào.
Hóa ra tên của tiểu đệ đệ này là do phụ thân đặt, chẳng trách nghe hay đến như vậy!
Mấy tiểu nha đầu tiếp tục đặt sự chú ý lên trên người Đỗ Lôi Chấn, không ngừng trêu chọc hắn.
"Lôi Chấn tiểu đệ đệ, cười một cái nào!"
"Ha ha, các ngươi nhìn bàn tay nhỏ bé của hắn đang cử động kia, đáng yêu quá!"
"Tiểu đệ đệ ngươi xem, tỷ tỷ biết làm mặt xấu này ~ a ô a ô!"
...
Thấy mấy tiểu nha đầu đáng yêu hoạt bát như thế, tất cả mọi người ở đây không khỏi nở nụ cười.
Lâm Hiên cũng nở nụ cười cưng chiều.
Mấy tiểu bảo bối nhà mình trời sinh đã giàu lòng yêu thương, hài tử như vậy thật sự là nhìn thế nào cũng thích.
Mắt thấy yến tiệc đã chuẩn bị xong, Đỗ Húc Quang vội mời Lâm Hiên và đám người Mộ Ấu Khanh vào chỗ ngồi.
Lâm Hiên vừa mới ngồi xuống thì cảm giác được một đạo ma lực huyền bí dao động.
Ánh mắt của hắn sáng lên: "Đến đây!"
Hắn âm thầm vận công, tạo ra một quả cầu ánh sáng màu tím đặt trong lòng bàn tay.
Hắn truyền linh khí vào trong đó, lập tức có thể cảm giác được trong quả cầu ánh sáng có một đạo huyền lực đang vận chuyển.
Đây là Ma Thiểm mà Lâm Hiên lấy được từ chỗ thủ lĩnh Xích Long của quân đoàn Ám Thiên lúc trước.
Theo giải thích của Xích Long, Ma Thiểm là do người tuyên bố nhiệm vụ đặc biệt chế tạo ra.
Lâm Hiên vẫn luôn mang nó trên người chính là muốn chờ đợi đối phương liên lạc lại.
Quả nhiên!
Lâm Hiên không phải thất vọng, đối phương lại bắt đầu liên lạc.
Huyền lực chấn động, mấy dòng chữ xuất hiện trước mặt Lâm Hiên.
"Quân đoàn Ám Thiên các ngươi tự xưng là một trong chín quân đoàn lớn nhất, nhưng mà hai nhiệm vụ trước đều liên tục thất bại, thật sự khiến cho người ta cảm thấy thất vọng!"
"Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng để chứng tỏ bản thân, ngươi có muốn nắm lấy cơ hội này hay không?"
Bởi vì Ma Thiểm đã được Lâm Hiên xử lý qua, nên không cần lo lắng việc dòng chữ bị người bên cạnh nhìn thấy.
Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tôi muốn!"
Hắn cảm thấy, nếu đối phương chủ động liên hệ với quân đoàn Ám Thiên, chứng tỏ hắn vẫn muốn để quân đoàn Ám Thiên đi làm nhiệm vụ.
Chưa biết chừng, hiện tại đối phương chỉ có thể liên hệ với quân đoàn Ám Thiê, cho nên mới đồng ý hợp tác lần thứ ba sau khi đã trải qua hai lần thất bại.
Đáng tiếc là đối phương căn bản không biết quân đoàn Ám Thiên đã bị Lâm Hiên tiêu diệt.
Lâm Hiên hiện tại sẽ giả làm quân đoàn Ám Thiên, bắt được kẻ chủ mưa đứng đằng sau chuyện này.
Mà từ lời nói của đối phương cũng có thể thấy, rõ ràng là hắn đang dùng kế khích tướng.
Cho nên Lâm Hiên giả vờ mắc mưu, nhanh chóng trả lời.
Quả nhiên.
Lãnh Kinh Vân ở đầu bên kia nhìn thấy Lâm Hiên trả lời ngay lập tức, không khỏi cười lạnh lùng.
"Đúng như bổn tọa dự đoán, quân đoàn Ám Thiên sau hai lần liên tục thất bại đang chờ một cơ hội mới."
"Mà kế khích tướng của bổn tọa rõ ràng đã kích thích bọn họ, cho nên lần này bọn họ nhất định sẽ dốc toàn lực để ứng phó!"
Tên Ma tộc ở bên cạnh nịnh bợ nói: "Sứ giả đại nhân thật sự là liệu sự như thần! Dưới sự kích thích của ngài, quân đoàn Ám Thiên nhất định sẽ không tiếc mọi giá để hoàn thành nhiệm vụ!"
Lãnh Kinh Vân cười ha hả, lại dùng Ma Thiểm truyền tin:
"Nếu lần này lại thất bại, ta có thể cam đoan, quân đoàn Ám Thiên các ngươi chắc chắn sẽ để tiếng xấu muôn đời!"
Lâm Hiên: "Ta lấy danh dự của quân đoàn Ám Thiên thề, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua!"
Lãnh Kinh Vân: "Tốt! Ta muốn chính là lời hứa hẹn này của ngươi!"
Lâm Hiên: "Nói đi, nhiệm vụ là gì?"
Lãnh Kinh Vân: "Ta muốn ngươi bằng mọi giá thả Lục Linh Ma Cầu ra phụ cận Huyền Băng Cung!"
Lâm Hiên: "Ta tiếp nhận nhiệm vụ này!"
Lãnh Kinh Vân: "Hiện tại ta sẽ truyền tống Lục Linh Ma Cầu đến chỗ ngươi, phải hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt!"
Lâm Hiên nói: "Lục Linh Ma Cầu là linh bảo thượng phẩm, độ khó khi luyện chế có thể so với tiên bảo, chẳng may truyền tống xuất hiện vấn đề thì chẳng phải là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ hay sao?"
Mục đích của Lâm Hiên là dẫn dụ đối phương, sau đó tiêu diệt.
Làm sao có thể cách không trao đổi, thậm chí không nhìn thấy mặt mũi của nhau?
Mà hắn có Cực Đạo Thánh Thư, nên hắn hiểu rõ Lục Linh Ma Cầu như lòng bàn tay.
Loại linh bảo ma khí có cấp bậc này, có thể nói là rất hiếm và trân quý.
Muốn luyện chế một Lục Linh Ma Cầu, ít nhất cần hơn ngàn vạn linh hồn Ma tộc, còn cần hơn trăm kiện linh khí cấp bậc tiên thiên làm nguyên liệu phụ.