Chuyện này, ngay cả Thái Thượng Thánh Chủ cũng không dám gánh!
Nhìn thấy mọi người đều im lặng, giọng điệu Phong Hồng Nham rõ ràng có chút đắc ý.
“Sở dĩ đoạt xác Ôn Tinh Thượng là vì mấy năm trước ta đến Cửu Thiên Dao Trì săn bắt tiên thú, không may bị tiên thú vây đánh nên thân thể bị tổn hại, chỉ đành thoát thần hồn rơi đi, sống nhờ trong một chiếc nhẫn cấp linh bảo.”
“Sau này chiếc nhẫn này bị Ôn Tinh Thượng vô tình có được, dần dần ta tìm kiếm thân thể hắn, đồng thời truyền một ít bản lĩnh cho hắn, giúp hắn tăng thêm tu vi, thật ra là muốn bồi dưỡng hắn tốt hơn, để ta tiện đoạt xác.”
Thiều Y Vân nói: “Sau khi ngươi phát hiện ra ta có được Quỳ Thủy Thánh Thể thì không nhịn được đã muốn ra tay, trực tiếp đoạt lấy thân thể hắn, dùng để luyện hóa Quỳ Thuy Thánh Thể của ta!”
“Ngươi nói đúng rồi! Luyện hóa Quỳ Thủy Thánh Thể của ngươi là thủ pháp lấy âm bổ dương cao cấp nhất của nhà họ Phong ta!” Phong Hồng Nham cười lạnh, không kiềm được lại có chút chán nản: “Chỉ là đáng tiếc, ta vẫn thất bại trong gang tấc!”
Thiều Y Vân quay người khom người với Lâm Hiên, tỏ ý cảm ơn, sau đó nói:
“Đế Phú thầ uy như trời, đã sớm nắm giữ ngươi trong tay, vì vậy nên ra tay vào giây phút cuối cùng, để ngươi không những trả lại toàn bộ chân hoàn mà ngươi cướp đoạt của ta, mà còn còn để ta có được công lực của Ôn Tinh Thượng!”
Chuyện đến giờ, nàng ấy đã hiểu rõ dụng ý lúc nãy Lâm Hiên đợi đến lúc cuối cùng mới ra tay.
Chắc hẳn Lâm Hiên sớm đã nhìn ra được thủ đoạn của Phong Hồng Nham, ngay thời khắc cuối cùng, giúp nàng ấy tìm thấy đường sống trong chỗ chết.
Toàn bộ tu vi trước đây được khôi phục, hơn nữa còn có được công lực của Ôn Tinh Thượng, lại tiến triển một bước lớn.
Nói đến đây, Thiều Y Vân càng cảm kích Lâm Hiên.
Nàng ấy không mong cầu xa vời rằng Lâm Hiên có thể coi trọng mình, càng không dám y vọng bản thân và Lâm Hiên có tình duyên gì.
Nhưng chuyện này không gây ảnh hưởng đến việc nàng ấy xem Lâm Hiên là nam thần vĩnh viễn trong lòng, cả đời ngưỡng mộ yêu mến!
Phong Hồng Nam cắn răng nhìn Thiều Y Vân: “Có thể có được sự trợ giúp từ Bắc Huyền Thiên Đế Phu một cách bất ngờ, ngươi cũng là có số mệnh tốt!”
Triệu Ngưng Hà và Đường Dương Giai ở dưới đài chỉ im lặng gật đầu.
Đúng vậy, Thiều Y Vân có thể được Đế Phu giúp đỡ, đây chính là phúc phần mà nàng ấy tu luyện được!
Mắt thấy lời cần nói đã nói hết, Phong Hồng Nham quay người nhìn Lâm Hiên:
“Bắc Huyền Thiên Đế Phu tôn thượng, ta cô ý đắc tội ngươi, bởi vậy giữa ta và ngươi vốn không hề có mâu thuẫn gì!”
“Tuy ta là một thần hồn, nhưng thực sự không muốn biến mất hoàn toàn như vậy, ta mong ngươi giơ cao đánh khẽ giữ lại ta một mạng, sau này nhà họ Phong chúng ta sẽ báo đáp!”
Hắn ta thầm nghĩ tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Lâm Hiên, bây giờ chắc chắn không ai dám ra tay mới hắn ta.
Nếu muốn tiếp tục sống tạm qua ngày thì phải khiến Lâm Hiên dừng tay mới được.
Mà hắn ta đã dùng thân phận mình để thương lượng, có lẽ Lâm Hiên cũng sẽ cân nhắc , sẽ không dễ dàng động đến mình.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn ta, Lâm Hiên có chút khinh miệt:
“Ta đã tiêu diệt liên tiếp Phong Vô Trần và Trữ Gia Luật, cho nên cũng không bận tâm phải giết thêm người đâu.”
“Ngươi nói gì?”
Phong Hồng Nham nghe vậy thì há hốc miệng, như thể nghe thấy chuyện gì đó vô cùng khó tin vậy.
Phong Vô Trần chính là con của Phong Kình Thương, anh ruột của hắn ta, tuy là con vợ lẻ, nhưng cũng là huyết mạch của nhà họ Phong.
Còn Trữ Gia Luật chính là hộ vệ kỳ cựu của nhà họ Phong, chiếm được lòng tin của Phong Kình Thương và người nhà họ Phong.
Không ngờ, hai người này trước sau lại chết trong tay Lâm Hiên.
Phong Hồng Nham bất giác hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi.
Trong lòng không kiềm được khẽ run rẩy, lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Mà khi mọi người có mặt ở đây nghe thấy lời của Lâm Hiên, cũng kinh sợ không thôi.
Chẳng mấy chốc, mọi người lại càng kính sợ Lâm Hiên.
“Đế Phu tiêu diệt liên tiếp hai người nhà họ Phong mà mặt không biến sắc, rõ ràng không coi nhà họ Phong ra già, đúng là có khí phách!”
Lâm Hiên không quan tâm vẻ khiếp sợ và tức giận của Phong Hồng Nham, nâng tay lạnh nhạt nói:
“Ta nghe nói nhà họ Phong các ngươi đều là người có thù tất báo, nếu đã kết thù rồi thì có dính thêm chút nữa cũng không sao.”
Có được Cực Đạo Thánh Thư, hắn sớm đã biết được vài chuyện liên quan đến nhà họ Phong.
Ví dụ như lúc ban đầu khi bọn họ còn ở Cửu Thiê Tiên Vực, bởi vì tu sĩ trong phủ cầu hôn với thánh nữ tông môn nào đó bị từ chối, nên trong một đêm đã tàn sát một trăm nghìn người của đối phương, đoạt đi thánh nữ của đối phương trong cảnh máu chảy thành sông.
Với kiểu nhà họ Phong như vậy, Lâm Hiên căn bản không tin bọn họ có thể nhẫn nhịn được nỗi nhục hôm nay, càng không phải nói đến bản thân hắn còn giất cả Phong Vô Trần và Trữ Gia Luật.
Đương nhiên, cho dù nhà họ Phong có mạnh hơn nữa thì Lâm Hiên cũng không sợ bọn họ.
Vì vậy không làm thì thôi đã làm thì làm đến cùng, Phong Hồng Nham này nhất định phải giết!
Vù!
Ánh sáng vàng lóe lên, La Sát Pháp tướng thần uy ngút trời, nâng kim đao lên muốn bổ xuống.
“Dừng tay!”
Lúc này vó mấy luồng huyền quang phóng xuống.
Một hàng mười người đàn ông mặc trang phục vô cùng quý quý hoa lệ đáp xuống võ đãi.
Người dẫn đầu hành lễ với Lâm Hiên:
“Tại hạ là hộ vệ của nhà họ Phong, Chung Hạc, xin Đế Phu nương tay!”
Mọi người nghe vậy đều kinh sợ.
Ngay cả hộ vệ nhà họ Phong cũng đã chạy đến rồi, chuyện này đúng là lớn rồi!
Bọn họ vội nhìn sang Lâm Hiên, không biết đối mặt với hội vệ nhà họ Phong khí thế bừng bừng như vậy, Lâm Hiên sẽ hành động thế nào.
Chợt nghe thấy Lâm Hiên lạnh nhạt nói: “Không được.”