Địa hình phức tạp hiểm trở, từ đầu tới cuối có một tầng linh vụ mỏng manh quấn quanh bốn phía.
Từ xa nhìn lại, nơi này hoàn toàn là một nơi hoang vu vắng vẻ.
Một khi xâm nhập vào trong, chắc chắn giống như tiến vào biển rộng vô ngần, không biết tung tích.
Nhưng trên thực tế, phía trên mười vạn dặm nơi này, ẩn nấp một kiến trúc to lớn như sao trời.
Thái Cổ Thần Đình!
Vạch trần pháp trận không gian mê huyễn bao phủ xung quanh Thái Cổ Thần Đình, có thể thấy nó là một tòa kiến trúc thông thiên cự sơn.
Từ dưới lên trên, dần dần biến sắc, tạo thành một hình nón cực lớn.
Mà nếu đếm kĩ, có thể thấy Thái Cổ Thần Đình tổng cộng chia làm chín tầng, mỗi một tầng đều có các loại thành trì và kiến trúc dày đặc.
Càng đi lên, thành trì và kiến trúc càng ít, nhưng quy mô và khí thế của kiến trí ngày càng rộng lớn thịnh vượng.
Có thể nói.
Đây là một ngọn núi khổng lồ do vố số thành trì tạo thành, lớn như sao trời, ẩn nấp trong hư không của Cửu Thiên Tiên Vực, mơ hồ để lộ ra uy nghiêm người bình thường không thể tiếp cận.
Mà ở góc Tây Bắc tầng dưới cùng của Thái Cổ Thần Đình, có một thành trì được xây bằng đá xanh, tên là Miêu Thành.
Lúc này, trong đại điện chính giữa Miêu Thành.
Miêu gia chủ Miêu Phi Phượng chưởng quản tòa Miêu Thành này, đang cùng mười vị gia chủ đến từ thành trị phụ cận tụ tập lại.
Mười vị gia chủ này, đứng đầu Hàn gia gia chủ Hàn Thiên Lập, đứng đầu Dương gia gia chủ Dương Âu, đứng đầu Tất gia gia chủ Tất Hồng Xương.
Toàn bộ gia tộc của họ đều có nội tình thâm hậu, hơn nữa thực lực bản thân phi phàm, sàn sàn như nhau với Miêu Phi Phượng.
Vì vậy, Miêu Phi Phượng vô cùng lễ đãi với họ, có vẻ vô cùng hữu hảo.
Mời đám Hàn Thiên Lập thưởng thức một ngụm linh trà thượng đẳng, Miêu Phi Phượng nói:
“Hôm nay mời chư vị gia chủ tới đây, chính là vì thương lượng công việc khai thác sông Thiên Hà với chư vị.”
“Căn cứ vào nguyên tắc hòa khí tối thượng, Miêu mỗ nhân hy vọng mọi người có thể cố tìm cái chung, hôm nay quyết định chuyện này, đừng lơ lửng không quyết, chư vị nghĩ thế nào?”
Hàn Thiên Lập nghe vậy gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Đám Dương Âu cũng tỏ vẻ đồng ý: “Quan hệ của mười một gia tộc chúng ta từ trước tới này không tệ, hôm nay ở trên địa giới của chúng ta xuất hiện linh quáng, phương thức lý tưởng nhất đương nhiên là cùng nhau khai thác, hợp lực hợp tác!”
Miêu Phi Phượng thấy thế, không khỏi gật đầu mà cười: “Hay!”
Ở bên ngoài Miêu Thành, nơi tiếp giáp với thành trì của mười vị gia chủ khác, có một con sông tên là sông Thiên Hà.
Mất ngày gần đây, có người phát hiện Tử Linh thạch thiên giai thượng phẩm ở đáy sông Thiên Hà.
Tin tức này rất nhanh đã truyền tới tai Miêu Phi Phượng và Hàn Thiên Lập.
Trải qua sự thăm dò của họ, phát hiện sông Thiên Hà chính là một thạch mỏ tiên thiên linh cực kỳ trân quý, ở đáy sông cất giấu vô số Tử Linh thạch thiên giai thượng phẩm.
Để mau chóng khai phá sông Thiên Hà, Miêu Phi Phàm đặc biệt mời đám Hàn Thiên Lập tới Miêu Thành thương lượng quyền khai thác.
Sở dĩ làm như vậy, ngoại trừ mười một gia tộc quan hệ thân thiết này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng.
Đó chính là mười một gia tộc, muốn lợi dụng sông Thiên Hà kết thành đồng minh.
Đồng thời tăng thực lực, bão đoàn thủ noãn, đối kháng Phong gia!
Thái Cổ Thần Đình có rất nhiều gia tộc, cường giả cũng không ít, tranh giành đấu đá lẫn nhau, thịnh suy lên xuống, đều là chuyện thường tình.
Mười một gia tộc bao gồm Miêu gia và Hàn gia, đều là những gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy ở Thái Cổ Thần Đình.
Nhưng thời gian trôi qua, mỗi thế hệ dần dần suy tàn, dần dần trở nên tầm thường trong Thái Cổ Thần Đình.
Mà sự tầm thường, có nghĩa là có nguy cơ bị người khác chiếm đoạt.
Để tự vệ, mười một gia tộc đều tìm kiếm sự bảo vệ từ Phong gia cấp trên.
Phong gia hiện đang ở đỉnh cao quyền lực, thế lực cực lớn, quả thực đã mang lại sự bảo vệ nhất định cho Miêu gia và mười một gia tộc khác.
Tuy nhiên, dưới mái nhà, mười một gia tộc trong những năm gần đây đã bị Phong gia ức hiếp và làm nhục.
Bây giờ, trên sông Thiên Hà xuất hiện một lượng lớn Thiên giai thượng phẩm Tử Linh Thạch, mang lại cho mười một gia tộc hy vọng trỗi dậy lần nữa.
Vì vậy bọn họ không còn muốn sống dưới sự lăng nhục của Phong gia nữa.
Mà phải trỗi dậy một lần nữa, thẳng lưng làm một con người.
Miêu Phi Phượng sau đó nói: “Muốn thoát khỏi dục vọng và quyền lực của Phong gia, chúng ta phải đẩy nhanh việc khai thác Tử Linh Thạch.”
“Đúng vậy!” Hàn Thiên Lập đứng dậy, “Phong gia những năm gần đây càng ngày càng không coi chúng là con người, ta đã sớm muốn thoát khỏi bọn họ từ lâu, lần này nhất định phải dùng Tử Linh Thạch thành công lật đổ!”
Dương Âu một bên hung hăng đập mạnh xuống bàn, đứng lên nói:
“Đúng vậy, nhất định chúng ta phải cắt đứt triệt để với Phong gia!”
“Phong gia mấy năm gần đây ức hiếp người quá đáng, bọn chúng đã cướp đi những nữ tử trẻ tuổi của Dương gia bọn ta để thỏa mãn sự dâm loạn của chúng, cuối cùng còn biến tất cả họ như một lò luyện để luyện hóa chúng. Ta sẽ ghi nhớ huyết hải thâm thù này trong lòng.”
Tất Hồng Xương nghiến răng nói:
“Lần trước một tên hộ vệ Phong gia đến Tất gia bọn ta, chỉ vì ghét bỏ người cha già của ta đã bỏ rơi chúng, mà ra lệnh bắt cha ta quỳ xuống trước mặt mọi người, thù này ta nhất định phải báo!”
Giống như họ, bảy vị gia chủ còn lại cũng vô cùng căm ghét Phong gia.
Khi nhắc tới chuyện gia tộc của họ vị Phong gia ức hiếp, ai nấy đều tức giận như lửa, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy vẻ mặt của các gia chủ, Miêu Phi Phượng nói:
“Có chí ắt làm nên, lần này chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ hoàn toàn thoát khỏi Phong gia!”
Hàn Thiên Lập gật đầu nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Chư vị nhanh chóng cùng nhau bàn bạc về việc khai thác sông Thiên Hà đi!”
“Được!”
Dương Âu và những gia chủ khác nghe thấy lời này, lập tức đè nén cơn tức giận xuống, bình tĩnh nghĩ cách phân phối Tử Linh Thạch trong sông Thiên Hà.