Lão ẩu đến đây với khí thế hung hãn như vậy, hiển nhiên là khởi binh vấn tội.
Cũng may hiện giờ Dương Thanh Tú đã chết, rất nhiều chuyện đều chết không có đối chứng, chỉ cần hắn cắn chặt răng thì chắc chắn sẽ không thua lão ấu này!
Nghĩ vậy, Trần Ngọc Lâm vội liếc mắt nhìn Đỗ Vinh Minh.
Đỗ Vinh Minh khẽ gật đầu, ý bảo mình đã xử lý tốt mọi chuyện.
Lúc này Trần Ngọc Lâm mới thoải mái thở dài một hơi, Đỗ Vinh Minh chính là đại trưởng lão của tông môn, thái độ làm người luôn luôn rất có chừng mực.
Nếu Đỗ Vinh Minh đã xử lý tốt việc của Dương Thanh Tú, như vậy hắn sẽ không cần quá mức lo lắng.
Trần Hối Thành nghe thấy lão ẩu Triệu Kỳ nhắc đến tên của Dương Thanh Tú, hắn lộ vẻ mặt khiếp sợ hỏi Trần Ngọc Lâm:
"Ngọc Lâm, không phải ngươi nói Tú Nhi đã một mình ra ngoài lịch lãm hay sao? Vì sao lão ấu này nói ngươi giết nàng?"
Trần Ngọc Lâm cười khổ một tiếng: "Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không thấy rằng lão ấu này là người điên hay sao?"
Trần Hối Thành quay đầu, nhìn chăm chú Triệu Kỳ, trong thời gian ngắn có cảm giác mơ hồ.
Hắn cũng không quen biết Triệu Kỳ, cho nên khả năng Dương Thanh Tú quen biết Triệu Kỳ có thể nói là rất nhỏ.
Bởi vì theo hắn biết, người nhà của Dương Thanh Tú đã bị kẻ thù giết hại từ lâu.
Nếu nàng không lẻ loi một mình, làm sao có thể thiếu chút nữa bị sơn phỉ bắt lên núi?
Ninh Đức Nghiệp nghe được cuộc trò truyện giữa hai phụ tử Trần Hối Thành và Trần Ngọc Lâm, trầm tư một lúc rồi nhìn về phía Triệu Kỳ nói:
"Lão thái bà, đêm nay nữ nhi của bổn vương xuất giá, đây là một chuyện vui, bổn vương không muốn so đo với ngươi, ngươi vẫn nên tự mình rời đi đi!"
"Nếu ngươi cố ý làm náo loạn, bổn vương chỉ có thể vô tình xuống tay!"
Hiện giờ Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều ở đây, rất nhiều hào kiệt quyền quý của Động Nguyên Thiên cũng ở đây, bữa tiệc cưới này có thể nói là ở trong tình thế phải làm.
So với lão ẩu Triệu Kỳ đột nhiên xuất hiện, Ninh Đức Nghiệp càng có khuynh hướng tín tưởng phụ tử Trần Hối Thành hơn.
Cho nên, hắn quyết định trước tiên tổ chức tiệc cưới, những chuyện khác chờ hôn sự xong xuôi rồi nói sau.
Sau khi nói xong, hắn phóng ra một đạo uy áp cường đại để trấn áp Triệu Kỳ.
Thấy thế, đám hộ vệ Vương phủ nhanh chóng tiến lên.
Một đám cầm thương mặc giáp, đằng đằng sát khí, muốn bắt Triệu Kỳ đuổi ra ngoài.
Lúc này một giọng nói trong trẻo dễ nghe như tiếng hót của chim hoàng oanh, lại có vài phần uy nghiêm vang lên:
"Để cho nàng tiến vào nói!"
Đông Hoàng Tử U dáng người đoan chính, dung nhan xinh đẹp mà lạnh lùng, có phong thái quân lâm thiên hạ.
Dưới khí thế vô song của nàng.
Khí thế của Đông Thánh Vương Ninh Đức Nghiệp lập tức yếu đi, lui về phía sau nửa bước: "Vâng!"
Triệu Kỳ vội vàng đi vào đại điện, bởi vì hai mắt đã mù, nàng chỉ có thể sử dụng thần niệm để cảm giác Đông Hoàng Tử U.
"Lão thân Triệu Kỳ, bái kiến Nữ Đế bệ hạ!"
Nàng đã nghe nói về trận chiến ở Thiên Đô Sơn từ lâu, Huyền Băng Nữ Đế Đông Hoàng Tử U một kiếm giết Động Nguyên Đại Đế Khổng Kình Thương.
Hiện giờ kết hợp với khí thế vô biên của Đông Hoàng Tử U, nàng lớn mật suy đoán người mở miệng cho mình đi vào đúng là vị Nữ Đế muôn đời này.
Đông Hoàng Tử U gật đầu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi hãy kể lại chi tiết."
Từ sau khi Triệu Kỳ xuất hiện, nàng vẫn luôn quan sát Triệu Kỳ.
Nàng phát hiện ra Triệu Kỳ nói chuyện rất có trật tự, cảm xúc rất bình thường, tuyệt đối không phải một người điên.
Kết hợp với một tia tà khí trên người Trần Ngọc Lâm, nàng càng có khuynh hướng tin tưởng Triệu Kỳ.
Cho nên, nàng quyết định để cho Triệu Kỳ giải nghĩa rõ ràng mọi chuyện, để tránh việc buông tha cho một kẻ xấu ngay dưới mí mắt mình.
Triệu Kỳ có Đông Hoàng Tử U chỗ dựa, lập tức tự tin nói: "Vâng, bệ hạ!"
"Lão thân từng là một người ái mộ tổ sư gia của Hoả Vân Tông, bởi vì yêu mà không được, nên vẫn canh giữ ở vách đá phía sau Hoả Vân Tông, chờ mong có một ngày có thể gặp được tổ sư gia của bọn họ, bắt đầu một đoạn tình duyên tốt đẹp."
"Nhưng không như mong muốn, ta đợi khoảng ba trăm năm mới biết được tổ sư gia của Hoả Vân Tông đã bị giết trong một lần đi vào bí cảnh, cho nên thương tâm muốn chết, khóc mười ngày mười đêm, khiến mình trở thành một người mù!"
Nghe đến đó, mọi người đều lộ vẻ rung động.
Hoá ra lão ẩu này là một người ái mộ tổ sư gia của Hoả Vân Tông.
Hơn nữa, tình cảm mà nàng dành cho tổ sư gia của Hoả Vân Tông thật đúng là sâu đậm, vì hắn mà cam tâm tình nguyện canh giữ ở dưới vách núi suốt ba trăm năm, còn khóc mù hai mắt.
Đủ để cho thấy người này cũng là một người dám yêu dám hận, đáng giá khâm phục!
Trần Hối Thành không khói vái một cái với Triệu Kỳ:
"Hoá ra tiền bối lại có mối quan hệ sâu xa với tổ sư gia của tông ta, tại hạ Tông chủ đương nhiệm của Hoả Vân Tông Trần Hối Thành, bái kiến tiền bối!"
Triệu Kỳ bình tĩnh tiếp tục nói:
"Ngay tại đêm qua, bỗng nhiên có một bóng đen từ trên trời giáng xuống, rơi xuống vách núi chỗ lão thân."
"Lão thân tiến lên tìm kiếm, lấy thần niệm cảm giác được đó là một nữ tử khoả thân bị quấn trong một cái chăn, lão thân phát hiện ra xương cốt toàn thân nữ tử này đều đã gãy vụn, vốn tưởng rằng nàng đã ngã chết, không ngờ rằng nàng vẫn còn một hơi thở."
"Vì thế lão thân bèn cưỡng ép truyền vào cơ thể nàng một đạo linh khí, hỏi nàng đã gặp phải chuyện gì. Nữ tử nói cho ta biết, nàng tên là Dương Thanh Tú, là một đệ tử của Hoả Vân Tông, bởi vì trợ giúp thiếu tông chủ Trần Ngọc Lâm song tu đạt tới Chuẩn Đế Cảnh, mà bị Trần Ngọc Lâm giết!"
"Sau đó lão thân âm thầm nghe ngóng ở Hoả Vân Tông, hoá ra hôm nay Trần Ngọc Lâm sẽ cưới thiên kim của Đông Thánh Vương làm thê, kết hợp với chuyện này, lão thân đã hiểu được tại sao Trần Ngọc Lâm lại đột nhiên xuống tay với Dương Thanh Tú."