Nàng nói xong, thân thể không khỏi run rẩy đứng lên, vô cùng oán hận đứng đối diện Trần Ngọc Lâm.
"Cả đời này lão thân thống hận nhấ là những kẻ vô tình đùa giỡn tình cảm của người khác!"
"Dương Thanh Tú vì ngươi mà đã trả giá tất cả, mà ngươi là một kẻ vì tiền đồ của mình mà nhẫn tâm giết nàng, còn ném thi thể của nàng xuống vách núi!"
"Lão thân vô cùng tức giận, hôm nay nhất định phải đòi lại công đạo cho nàng!"
Nghe nói như thế, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Trần Ngọc Lâm.
Lời nói của Triệu Kỳ mạch lạc ăn khớp, sự thật rõ ràng, cảm tình chân thành tha thiết.
Ở đây đều là vương công quyền quý đứng đầu, kiến thức phi phàm, rất dễ dàng phán đoán được những lời nàng nói đều là sự thật.
Chỉ là không ngờ rằng, Trần Ngọc Lâm nhìn qua tuấn tú lịch sự, hiền lành lễ phép, nhưng lại ẩn giấu một trái tim ác độc tàn nhẫn như thế!
Đông Hoàng Tử U không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hiên một cái.
"So sánh với Trần Ngọc Lâm, Lâm Hiên thật sự tốt hơn nhiều lắm!"
"Ta còn nhớ khi hắn còn ở trong một gia đình phú thương trên đại lục Thương Long, không biết có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp như hoa, thân phận vô cùng tôn quý tiến đến cầu xin tình yêu, hắn đều làm như không thấy."
"Hắn không bị sắc đẹp hay địa vị mê hoặc, thiên hạ không có mấy nam nhân có thể có được lòng dạ khí độ như thế!"
Nghĩ đến đây, trong mắt phượng của Đông Hoàng Tử U càng thêm tán thưởng.
Sự việc của Trần Ngọc Lâm khiến cho Đông Hoàng Tử U sâu sắc nhận ra bản thân mình không chọn sai người!
Mà lúc này, Trần Hối Thành đã sốt ruột hỏi Trần Ngọc Lâm:
"Tiền bối nói rốt cuộc có phải sự thật hay không? Ngươi thực sự giết Tú Nhi hay sao?"
Tuy rằng lời nói của Triệu Kỳ đã vô cùng xác thực, nhưng Trần Hối Thành vẫn không thể tin được, nhi tử của mình lại xuống tay với Dương Thanh Tú.
Phải biết rằng, ở trước mặt Trần Hối Thành, Trần Ngọc Lâm vẫn đối xử với Dương Thanh Tú như thân muội muội!
Trần Ngọc Lâm bị hắn ép hỏi làm cho có chút điên cuồng, hai mắt đỏ bừng nói:
"Ta không làm! Ta không giết Tú Nhi! Lão ẩu này là người điên! Các ngươi không thể nghe lời nói một phía của nàng mà không tin ta!"
"Người điên? Ha hả!"
Triệu Kỳ không ngừng cười lạnh, lấy ra một khối ngọc bội rồi nói:
"Đây là khối ngọc bội mà Dương Thanh Tú lấy xuống từ trên người ngươi trước khi chết, nàng vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay."
"Ta lấy nó ra cho các ngươi xem, đây là chứng cớ!"
Trần Hối Thành và Trần Ngọc Lâm cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy đây là một khối ngọc bội hình kỳ lân, phía trên có khắc một chữ Lâm, đúng là ngọc bội của Trần Ngọc Lâm!
Trong đầu Trần Hối Thành vang lên một tiếng ầm ầm, đôi mắt đỏ hồng nói: "Ngọc Lâm, thật sự là ngươi giết Tú Nhi?"
Trần Ngọc Lâm lui về phía sau hai bước, đôi mắt như muốn nứt ra nói:
"Chỉ dựa vào một khối ngọc bội đã muốn vu oan cho ta? Một khối ngọc bội có thể chứng minh điều gì?"
Hắn tin chắc rằng Dương Thanh Tú đã chết, không có đối chứng.
Chỉ cần Dương Thanh Tú đã chết, như vậy hắn sẽ cắn chặt răng, tuyệt đối không chịu thừa nhận!
Hơn nữa, hiện giờ Nữ Đế và Đế phu đang ở phía sau, Đông Thánh Vương như hổ rình mồi, hắn căn bản không thể thua nổi!
Cho nên, hắn tự nhủ với mình, chỉ cần vượt qua cửa ải Triệu Kỳ, hắn sẽ là người trong sạch.
Mà Triệu Kỳ chỉ là một lão ẩu mù, cuối cùng sẽ bị người khác coi là người điên đuổi ra ngoài!
Triệu Kỳ tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Không ngờ rằng chuyện tới nước này ngươi vẫn còn phủ nhận!"
Trần Ngọc Lâm cắn răng nói: "Có bản lĩnh ngươi lấy ra bằng chứng trực tiếp hơn, nếu không ngươi chính là người điên, vu oan cho ta!"
Triệu Kỳ: "…"
Trước khi chết Dương Thanh Tú còn nói ngắn gọn về việc nàng bị giếtnhư thế nào, hơn nữa bằng chứng duy nhất cho đến hiện giờ là ngọc bội của Trần Ngọc Lâm.
Nếu Trần Ngọc Lâm cắn răng đến chết không chịu thừa nhận, nàng thật đúng là không thể trực tiếp chứng minh Trần Ngọc Lâm giết Dương Thanh Tú.
Hô ~
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh thê lương thổi vào đại điện.
Một bóng người lạnh lùng đứng ở cửa đại điện, vô cùng oán hận nhìn về phía Trần Ngọc Lâm:
"Ta đến để chứng minh chính là ngươi giết ta!"
Xôn xao!
Toàn trường nghe vậy đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Dương Thanh Tú mặc một bộ y phục đen, tóc tai bù xù đứng ở nơi đó, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập thù hận và thống khổ, nhìn chằm chằm Trần Ngọc Lâm.
"Tú Nhi!"
Chẳng những Trần Ngọc Lâm, mà ngay cả Trần Hối Thành cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bọn họ phát hiện ra, giờ phút này Dương Thanh Tú hoàn toàn khác với người bình thường.
Mà càng giống như một đạo hư ảnh, không có thật thể tồn tại.
Nói cách khác, Dương Thanh Tú hiện tại chính là một quỷ hồn!
Dương Thanh Tú nói bằng giọng run rẩy:
"Ta thực sự không ngờ rằng, ta từ bỏ thời gian tu luyện tốt nhất của mình để song tu với ngươi, trợ giúp ngươi đạt đến Chuẩn Đế Cảnh, mà ngươi lại… Vì tiền đồ của người mà giết ta không thương tiếc!"
"Đáng tiếc ngươi người tính không bằng trời tính, ngươi trong lúc hoang mang rối loạn vặn gãy cổ ta, cũng không thực sự giết chết ta, để cho ta gặp được Triệu lão tiền bối. Hơn nữa Huyền Âm Sất Thể của ta còn có tác dụng ngưng tụ hồn phách, giúp cho ta trở thành quỷ hồn, đứng ra làm chứng chống lại ngươi!"
"Trần Ngọc Lâm, ngươi vong ân phụ nghĩa, tâm địa ác độc, hiện giờ có Nữ Đế bệ hạ và đế phu ở trước mặt, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Dương Thanh Tú càng nói càng kích động, đến cuối cùng giọng nói cũng trở nên vô cùng thê lương và thống cốt.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy ớn lạnh.
Dương Thanh Tú đối với Trần Ngọc Lâm thật đúng là yêu càng sâu, hận càng nhiều!
Trước kia có bao nhiêu ái mộ, hiện tại có bấy nhiêu oán hận!
Triệu Kỳ nghe vậy cười ha ha nói: "Trần Ngọc Lâm, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi còn muốn phủ nhận hay sao?"
Lời này vừa nói ra, Trần Ngọc Lâm như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trong chốc lát không biết nói gì để phản bác.