" Nữ tử này có tài năng như vậy, đỉnh cấp thiên kiêu tương lai, nhất định có một chỗ cho nàng!"
...
Đối với sự khen ngợi điên cuồng của mọi người, Đoạn Thuần và Giản Tích Lam cũng vui mừng ra mặt.
Mà cùng lúc đó.
Mười giám khảo lại lần nữa giơ lên tấm bảng tuyệt đối, đẩy cuộc thi lên cao trào hơn.
"Trời ạ! Bạch Hoa Tiên Tử và Minh Châu Tiên Tử đều đạt điểm tuyệt đối, tiếp theo nên làm sao để phân định thắng thua?"
Trước sự nghi hoặc của mọi người, người chủ trì Uông Dương Vương lớn tiếng nói:
"Căn cứ quy tắc bổ sung của cuộc thi, bởi vì hai người đều đạt được điểm tuyệt đối, cho nên tiếp theo sẽ để cho khán giả ở đây tiến hành tuyển chọn, ai nhận được nhiều ủng hộ hơn thì là người chiến thắng!"
Nói xong, hắn thôi động chân nguyên, bắn ra hai đạo ấn quyết một đỏ một lam lên không trung.
Hai đạo ấn quyết sau đó hóa thành hai đạo ánh sáng một đỏ một lam, một đỏ và một xanh, giống như màn nước lơ lửng trên vũ đài.
"Nếu các vị ủng hộ Bạch Hoa Tiên Tử, ngươi có thể chỉ tay về phía ánh sáng đỏ, nếu ủng hộ Minh Châu Tiên Nữ, có thể chỉ tay về phía ánh sáng lam." "
"Hai đoàn ánh sáng này là cơ quan huyền bí có thể suy ra số lượng của vạn vật, chỉ cần chỉ tay hướng chúng, liền có thể tự động ghi lại số lượng!"
"Mời các vị lựa chọn!"
Nói xong, Uông Dương liền ngàn vạn người xem ở hiện trường tiến hành lựa chọn.
Trong đám khán giả.
Chứng kiến một trận đấu đặc sắc như vậy giữa Nam Cung Ánh Nguyệt và Đoạn Mộ Yên, đám Tuyền Châu bị sốc đến che miệng lại.
"Oa, hai tỷ tỷ này quá lợi hại!"
"Màn trình diễn của họ thật tuyệt vời!"
"Ừ, ừ, ừ, xem hoài không chán, không ngờ trên đời lại có tiểu tỷ tỷ đáng yêu như vậy! " "
" Ta và Tiểu Cửu đều nhìn đến choáng váng!"
...
Thấy đám tiểu nha đầu phấn khích như vậy, Lâm Hiên cười trìu mến nói:
"Bọn họ rất đáng yêu, nhưng trong mắt cha, các con mới là tiểu bảo bối đáng yêu nhất!"
Hắn vừa nói ra những lời này, đám người Đường Vũ, Ngụy Trường Thiên có mặt đều sáng mắt lên.
"Đúng a!"
"Bốn vị công chúa là những tiểu nữ hài đáng yêu nhất, bọn họ không lên đài là tổn thất lớn cho đại hội manh bảo lần này!"
Đường Vũ vội vàng nói: "Đế phu, các công chúa trời sinh tiên nhan, khí chất vô song, không bằng để bọn họ lên đài dạo một vòng đi!"
Ngụy Trường Thiên đồng ý: "Đúng vậy, bốn vị công chúa giống như trân bảo, sân khấu này là chuẩn bị cho bọn họ!"
Sau khi nói xong, đám đại lão đỉnh cấp Đường Thành Kiến và Lý Quân Thiên cũng cực lực tiến cử đám Tuyền Châu lên đài.
Thấy bọn họ khen ngợi như thế, Lâm Hiên hỏi đám Tuyền Châu:
"Các con có muốn lên sân khấu thể hiện bản thân không?"
Ban đầu Lâm Hiên dẫn đám Tuyền Châu đến đây chỉ để xem, để nhóm tiểu nha đầu mở mang kiến thức.
Nhưng hiện tại nói đến đây, hắn tất nhiên phải hỏi ý kiến của các tiểu bảo bối.
“Muốn!”
Đám tiểu nha đầu đều không có tính tranh cường háo thắng, cũng không hứng thú với danh hiệu Thiên hạ manh bảo.
Nhưng bọn họ đều có tính cách rộng rãi, hoạt bát.
Nhìn thấy rất nhiều tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ dốc sức biểu hiện bản thân trên đài, họ không nhịn được muốn đi lên thử một lần.
" Vậy được, cha sẽ giúp các con trang điểm một chút." Vẻ mặt Lâm Hiên đầy cưng chiều.
Mặc dù các tiểu bảo bối đã vô cùng dễ thương nhưng nếu phải lên sân khấu biểu diễn nên Lâm Hiên đương nhiên muốn làm cho các nàng trở nên hoàn mỹ hơn nữa.
Với kỹ thuật trang điểm bậc thầy, Lâm Hiên muốn trang điểm cho các bảo bối trở nên xinh đẹp đáng yêu như hoa, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Hắn lấy ra một nạp giới cầm trong tay, trong nạp giới là các loại y phục và trang sức cho các tiểu bảo bối.
Mang theo những thứ này là tính đến việc nhóm tiểu nha đầu hoạt bát hiếu động, có khi sẽ làm hư các loại y phục và trang sức, mang theo cái này có thể tùy thời thay cho các nàng.
Sau đó, hắn dẫn bốn tiểu bảo bối đến một phòng riêng trong khán đài, giúp bọn họ đổi trang phục.
Khi hắn dẫn đám Tuyền Châu trở lại khán đài, đám Đường Vũ và Ngụy Trường Thiên đều đều tỏ ra kinh ngạc.
Trời ạ, đây cũng gọi là ăn diện một chút sao? !
Lúc này, trên sân khấu của hội trường Ngũ Châu.
Uông Dương thấy mọi người ở đây đã đưa ra lựa chọn của mình, liền lớn tiếng nói:
"Cảm ơn các bị giúp đỡ, chúng ta hiện tại liền thống kê xem rốt cuộc Bách Hoa tiên Tử hay là Minh Châu tiên tử nhiều người ủng hộ!"
"Bên chiến thắng, chính là bên thắng cuối cùng của đại hội manh bảo!"
Nghe được lời này, Nam Cung Phá và Đoạn Thuần trên khán đài đều lộ ra vẻ hưng phấn và mong chờ.
Chỉ cần nữ nhi của mình có thể đánh bại được nữ nhi của đối phương, như vậy mình chính là người thắng lợi cuối cùng trong tranh đấu giữa hai bên.
Điều này có ý nghĩa rất lớn với hai lão oan gia bọn họ!
Bách Hoa tiên tử Nam Cung Ánh Nguyệt và Minh Châu Tiên Tử Đoạn Mộ Yên không nhịn được nhìn đối phương, lộ ra vẻ mặt không phục.
Uông Dương vận chuyển linh khí, trong hai tay diễn hóa ra hai đạo kim quang, sắp sửa bắn về ánh sáng lam và đỏ trên không trung.
Nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên, đã nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói non nớt.
"Thúc thúc, chúng ta cũng muốn biểu diễn!"
Uông Dương và mọi người toàn trường lập tức theo giọng nói kia nhìn lại.
Vừa nhìn, họ không khỏi đồng thời há to mồm kinh hô một tiếng.
"Trời ơii!"
Toàn trường đều hóa đá!
Họ dường như nhìn thấy bốn thiên thần nhỏ giáng xuống hội trường.
Trong nháy mắt, mọi người đều mất đi ý thức, như thể đang đắm chìm trong tiên cảnh vô biên.
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu nắm dàn hàng nắm tay nhau chạy lên sân khấu.
Trải qua Lâm Hiên trang điểm.
Bọn họ lúc này đều búi tóc thành một nắm tròn ở sau đầu rất hoạt bát đáng yêu, tóc mái dài vừa vặn rủ xuống lông mày, làm khuôn mặt nhỏ cỡ lòng tay của các nàng càng lộ vẻ tinh xảo.
Bốn tiểu bảo bối đều mặc váy công chúa màu trắng như tuyết, chân đi tất trắng như tuyết, đi một đôi giày bạch ngọc lưu ly màu trắng lộng lẫy.