Đoạn Mộ Yên nghe vậy, trong đôi mắt to long lanh lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu:
"Cha, yên tâm đi, con nhất định sẽ chứng minh con mới là người giỏi nhất!"
Giản Tích Lam dịu dàng vỗ về Đoạn Mộ Yên: “Ừ, Yên Nhi của ta là giỏi nhất!”
Bọn họ nói xong, Nam Cung Phá không nhịn được liếc nhìn.
Đoạn Thuần quay đầu lại, đối mắt với Nam Cung Phá.
Cả hai người họ đều tỏ ra hung dữ, dường như cực kỳ thống hận đối phương.
Liễu Thanh và Giản Tích Lam thấy vậy, đều âm thầm thở dài.
Muốn nói giữa hai người Nam Cung Phá và Đoạn Thuần, thì thật sự có một đoạn ân oán vướng mắc.
Khi cả hai còn trẻ, đều coi trọng một vị thánh nữ của thánh địa nào đó đến trung thổ thần châu, do đó hai người bắt đầu cạnh tranh khốc liệt.
Dù cuối cùng cả hai đều không giành được mỹ nhân nhưng bọn họ giống như trúng tà, vẫn như cũ ngoài sáng trong tối đấu đá nhau.
Từ việc lấy vợ và sinh con, đến hiện tại đưa nữ nhi tham gia đại hội manh bảo.
Bọn họ đều hận không thể áp đối phương một đầu, hung hăng giẫm đối phương dưới chân mới bỏ qua!
Làm thê tử của họ, Liễu Thanh và Giản Tích Lam đều nhìn vào trong mắt, nhưng trong lòng lại không biết làm sao.
Lúc này, Nam Cung Ánh Nguyệt đang đứng ở giữa sân khấu, mang theo tất cả tiên quang, bươm bướm bay lượn xung quanh, giống như một tiên tử chân chính giữa trăm vạn khóm hoa.
Lấy ra Ánh Nguyệt Kiếm linh bảo cấp màu bích lục, nàng cúi đầu chào toàn trường, chắp tay thi lễ nói:
"Tiểu nữ Nam Cung Ánh Nguyệt, hôm nay sẽ mang đến cho mọi người một màn vũ kiếm thi, mời chư vị thưởng thức!"
Cái gọi là vũ kiếm thi chính là lúc múa Kiếm thì đồng thời ngâm xướng thơ cổ.
Điều này vừa đòi hỏi kiếm chiêu thuần thục vừa yêu cầu nền tảng văn đạo sâu sắc mới có thể hỗ trợ lẫn nhau, kết hợp hoàn mỹ.
Hơi không cẩn thận, múa kiếm và ngâm thơ sẽ liên lụy nhau.
Làm không tốt, sẽ trở nên không ra gì và khó mà thưởng thức.
Cho nên vũ kiếm thi cực kỳ khó, không phải người văn võ song toàn thì không dám dễ dàng thử nghiệm.
"Hay!"
Dựa vào độ khó của vũ kiếm thi, mọi người có mặt đều reo hò cổ vũ nhiệt tình, rất mong chờ màn biểu diễn của Nam Cung Ánh Nguyệt.
Nam Cung Ánh Nguyệt nhìn thấy cảnh này mỉm cười tự tin, linh khí toàn thân bùng nổ, liền có hàng ngàn mùi hương kỳ lạ bao phủ toàn trường.
Nàng phất nhẹ cổ tay, dùng tư thế cực kỳ ưu nhã giơ linh kiếm trong tay lên.
Đồng thời, một giọng nói non nớt trong trẻo như chim sơn ca, vang lên.
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng."*
*(Đây là bài Thanh Bình Điệu kỳ 1 của Lý Bạch viết về Dương Quý Phi)
Đi kèm với lời thơ, là dáng người như tiên tử của nàng.
Cầm kiếm vung múa tự nhiên giữa đàn hồ điệp, giống như một đóa tuyệt thế tiên hoa nở rộ trong bụi hoa, khiến thiên địa phải lu mờ.
Tất cả cao thủ vũ đạo có mặt đều nhìn đến kinh ngạc, tuy kiếm chiêu của nàng tao nhã thong thả nhưng tron chậm có nhanh, thu phóng có độ.
Đúng lúc chữ cuối cùng của câu thơ được đọc ra, kiếm chiêu cũng kết thúc.
Có thể nói anh đã thể hiện nó một cách sống động và khéo léo.
Mọi người cũng theo đó phát ra tiếng tán thưởng vang dội nhiệt tiệt.
"Không hổ là Bách Hoa Tiên Tử, thật sự là kiếm thuật cao siêu, văn đạo phi phàm, tương lai nhất định thành tuyệt thế thiên kiêu!"
" Ta không ngờ tới, có người tuổi còn nhỏ như vậy đã dung hợp kiếm thuật và văn đạo đến mức hoàn mỹ như thế, hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt!"
"Lợi hại! Thực sự lợi hại!"
...
Nghe mọi người khen ngợi như vậy, phu phụ Nam Cung Phá và Liễu Thanh đều mỉm cười như hoa nở, vẻ mặt tràn đầu tự hào kiêu ngạo
Lúc này cả mười giám khảo đều giơ bảng tuyệt đối cho Nam Cung Ánh Nguyệt, càng khiến khán giả có mặt hô lên như sấm.
"Tất cả đều là điểm tuyệt đối!"
"Hôm nay Bách Hoa Tiên Tử là người đầu tiên đạt được điểm tuyệt đối!"
Đối với những lời khen ngợi cuồng nhiệt của mọi người, Nam Cung Ánh Nguyệt khẽ hất cằm, có chút kiêu ngạo bay khỏi sân khấu.
Thấy nhân khí của nàng cao như vậy, Đoạn Thuần nói:
"Yên Nhi, con sử dụng kiếm thuật chân truyền của Đoạn gia chúng ta, lại đồng dạng sử dụng thất ngôn tuyệt cú đánh bại tiểu nha đầu kia!"
Để áp chế Nam Cung Phá, hắn quyết dịnh để Đoạn Mộ Yên biểu diễn phương thức giống vậy.
Bằng cách này, mới có thể chứng tỏ bản thân mình hơn hẳn một bậc.
"Dạ!"
Đoạn Mộ Yên nói xong liền mang theo vạn đạo châu quang bay lên đài.
Nàng lấy ra Cửu tinh liên châu kiếm cấp linh bảo, hành lễ với toàn trường, nói:
"Tiểu nữ Đoạn Mộ Yên cũng mang đến cho mọi người một màn vũ kiếm thi, mời thưởng thức!"
Xôn xao!
Lời vừa nói ra, toàn trường náo động.
Minh Châu tiên tử cũng muốn biểu diễn vũ kiếm thi, xem ra thật sự đối chọi gay gắt với Bách Hoa tiên tử, cạnh tranh kịch liệt a!
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thì một đạo châu quang rực rỡ như mặt trời lóe sáng toàn trường.
Trước mắt tất cả mọi người, quang mang bùng lên, tựa như đối diện với thần quang mặt trời.
Chỉ thấy trong quang mang, thân hình của Đoạn Mộ Yên tung bay, múa Cửu tinh liên châu kiếm trong tay tựa như thần tiên.
Đồng thời, giọng nói non nớt thanh thúy của nàng dưới sự thúc đẩy của linh khí, vang vọng toàn trường.
"Nhất đạo tàn dương phô thủy trung, bán giang sắt sắt bán giang hồng.
Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ, lộ tự chân châu nguyệt tự cung."*
Xoát!
Khi lời cuối cùng rơi xuống.
Một đạo bạch quang kéo dài ngàn trượng, lấy đường cong duyên dáng vô cùng biến mất trong không trung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ hội trường một lần nữa vang lên tán thưởng như sấm.
"Vũ kiếm thi của Minh Châu tiên tử cùng có kiếm thuật siêu phàm, câu thơ tuyệt diệu, thật sự vưn võ song toàn, khiến mọi không thể không phục!
"Đúng a! Nhìn nàng biểu diễn, ta giống như đối mặt với một đạo tiên quang bay múa, thật sự một loại hưởng thụ to lớn!"