“Ha ha ha!” Vũ Lăng Trần cười mỉa mai: “Các vị quốc vương hiện tại đều nằm dưới sự kiểm soát của bản soái, Tây Cảnh Tam Thập Quốc đều nằm dưới chân bản soái!”
Viên Phương Chu run rẩy nói: “ Vũ Lăng Trần, ngươi gây rối cho nhiều nước, giết hại vô số sinh linh, ngươi nhất định chết không yên thân!”
“Hả?”
Vũ Lăng Trần vụt tắt nụ cười, vẻ mặt hung ác cúi đầu nhìn Viên Phương Chu: “Bây giờ người vẫn còn dám mạnh miệng? Nói cho ta biết Uyển Nhi đang ở đâu? Nếu không ta sẽ cắt cổ người!”
Tay phải hắn kéo một cái, một sợi dây đột nhiên siết chặt cổ của Viên Phương Chu, đến nổi gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Viên Phương Chu nghiến răng nói: “Ngươi…không xứng…gọi nàng ấy như vậy!”
Uyển Nhi mà Vũ Lăng Trần nhắc đến chính là Hoàng hậu Thượng Quan Uyển của Viên Phương Chu.
Năm đó, Vũ Lăng Trần giả làm thái giám lẻn vào cũng, vì thèm muốn vẻ ngoài xinh đẹp của Thượng Quan Uyển nên đã lén bỏ một lọ tình dược vào tách trà của nàng.
Sau đó bộc phát mạnh mẽ, thưởng thức cái đẹp.
Hắn còn lấy danh dự của Hoàng tộc ra đe dọa Thượng Quan Uyển, bắt ép Thượng Quang Uyển phải phục tùng, tiếp tục cùng hắn cấu hợp.
Sau khi bị Viên Phương Chu phát hiện, Thượng Quan Uyển xuất hổ, tức giận đến mức tuyệt vọng, muốn treo cổ tự sát nhiều lần.
Tuy rằng, Viên Phương Câu không tha thứ cho Thượng Quan Uyển, những theo hắn Vũ Lăng Trần tội không thể tha, càng không xứng gọi cựu hoàng hậu của hắn như vậy.
“Ta không xứng?” Vũ Lăng Trần sắc mặt vặn vẹo đến khó coi, hắn hai mắt đỏ ngầu hét lớn: “Ta chỉ hỏi người nàng ở đâu, ta không khiến người phán xét ta!”
Sau khi trốn thoát khỏi Vương quốc Lang Gia, Vũ Lăng Trần từng trở về tìm Thượng Quan Uyển, những nàng
“Uyển Nhi!”
Vũ Lăng Trần nhìn thấy cô gái xuất hiện trước mặt chính là hoàng hậu Thượng Cung Uyển mà mình thương nhớ.
Chỉ là Thượng Quan Uyển hôm nay không còn vinh quang như ngày xưa nữa, không còn cảm giác khoan thai nhẹ nhàng như ngọc, mà trông gầy gò đen sạm.
Cũng chỉ dựa vào ngũ quan nàng ấy mới có thể mơ hồ nhận ra nàng ấy chính là hoàng hậu một thời.
Thượng Quan Uyển chắp hai tay, hành lễ nói:
“A di đà Phật, quá khứ trôi qua như nước chảy, hồng trần không còn là nơi ngụ của bần ni nữa rồi!”
“Thí chủ, Thượng Quan Uyển đã chết, ngươi hà tất cứ bám lấy ác niệm quá khẽ, lại đi phát động chiến sự lớn như vậy, đến nỗi sinh linh lầm than, tạo thêm tội nghiệt cho bản thân như vậy?”
Thượng Quan Uyển nói xong, quay đầu nhìn Viên Phương Đan đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt kiên định không nhìn thấy được cảm xúc gì.
Viên Phương Đan nhìn Thượng Quan Uyển, nặng nề thở dài một tiếng.
Lúc đâu khi Thượng Quan Uyển xấu hổ uất ức muốn chết, thắt cổ mấy lần thất bại thì quyết định xuất gia khổ tu, bù đắp những lỗi lầm bản thân đã gây ra.
Viên Phương Đan niệm tình từng là phu thê, giúp nàng ấy giữ bí mật kín kẽ, không cho bất kỳ ai để lộ tung tích nàng ấy.
Không ngờ bây giờ Tam Thập Quốc Tây Cảnh gặp nạn, nàng ấy lại chủ động xuất hiện.
Nhìn qua, thì nàng ấy chuẩn bị cầu tình giúp cho Tam Thập Quốc Tây Cảnh.
Chỉ là, Vũ Lăng Trần đã chém giết đỏ cả mắt, hắn ta sẽ buông tay sao?
Lúc này Vũ Lăng Trần run rẩy cả người, kích động nhìn Thượng Quan Uyển:
“Vũ Lăng Trần ta đời này không cầu mong gì ngoài hai chuyện, thứ nhất chính là trở nên xuất sắc, thứ hai chính là ở cùng nàng đến già!”
“Chuyện thứ nhất ta sớm đã làm được rồi, chuyện thứ hai ta nhất định cũng phải thực hiện!”
“Đừng nghĩ rằng nàng xuất gia rồi thì ta sẽ bỏ qua cho nàng, thứ mà Vũ Lăng Trần ta muốn, chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng!”
“Đi với ta, trở về làm Uyển Nhi của trước kia!”
Thượng Quan Uyển chắp hai tay: “A di đà Phật, bần ni đã quy y cửa Phật, pháp danh Thanh Tâm!”
Vẻ mặt Vũ Lăng Trần hung tợn: “Có ta ở đây, nàng đừng mong nghĩ đến chuyện thanh tâm quả dục!”
Nói xong hắn ta kéo đường chỉ trên cổ Viên Phương Đan, hung ác nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển.
“Nàng không đồng ý đi với ta, ta sẽ giết chết Viên Phương Đan!”
Thượng Quan UYển vung tay, lấy ra một con dao găm kề vào cổ mình:
“Phật nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”
“Bần ni nguyện một mạng đổi một mạng, chứng tỏ tinh thần không cam sợ của Đức Phật ta!”
Thấy Thượng Quan Uyển dùng cái chết bức ép, Vũ Lăng Trần bỗng chốc hiểu ra nàng ấy đang uy hiếp bản thân hắn ta, nếu hắn ta dám động đến Viên Phương Đan, nàng ấy sẽ tự sát.
Vũ Lăng Trần nghiến răng, gương mặt tức giận run rẩy:
“Vậy ta muốn giết toàn bộ người của Tam Thập Quốc Tây Cảnh, nàng cũng muốn lấy mạng đổi mạng cho bọn họ sao?”
Nói xong, hắn ta búng tay.
Xoẹt!
Một kim châm bỗng phóng ra, xuyên qua ngọn núi cao cách xa ba nghìn dặm.
Vũ Lăng Trần kéo mạnh, ngọn núi kia bỗng bay lên trên không, như một con diều bị hắn ta dùng kim châm kéo lên cao vậy.
Vù!
Thấy vậy, Viên Phương Đan và tất cả mọi người đều giật mình.
Một khi Vũ Lăng Trần ném ngọn núi này xuống sẽ đè chết mấy trăm nghìn người ngay lập tức, hắn ta đúng là điên rồi!
Đối mặt với hành động chèn ép của Vũ Lăng Trần, Thượng Quan Uyển biết rõ trong lòng cho dù mình có đồng ý hắn ta, hắn ta vẫn sẽ giết chết tất cả mọi người thôi.
Chẳng thà cứ giằng co, ép Vũ Lăng Trần lùi bước, có thể cứu được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Nghĩ đến đây, nàng ấy dùng lực vào cổ tay.
Vù!
Dao găm đâm thẳng vào cổ nàng, máu chảy đầm đìa, suýt nữa đã đâm vào cả cổ họng.
“Nàng!” Vũ Lăng Trần như muốn nứt mắt ra: “Muốn ép ta? Không có cửa đâu! Bây giờ ta sẽ giết năm trăm nghìn người trước, xem xem nàng có đồng ý đi với ta hay không!”
Nói rồi, linh khí quanh người hắn ta bùng nổ, dùng kim châm nâng cao ngọn núi kia lên đến đỉnh đầu đại quân Tam Thập Quốc Tây Cảnh.
Dưới màn đêm tối đen.
Bóng đen của ngọn núi khổng lồ cao không thấy đỉnh bao trùm trên đầu tất cả mọi người, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở như đang đối mặt với tử thần vậy.