Đến bây giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Dương, chứng tỏ, chắc chắn Hạ Dương đã thất bại rồi, thậm chí hắn căn bản không đến thi.
“Xem ra, đánh cược của hắn và ta chung quy cũng chỉ là một trò đùa!”
Bởi vì cảm thấy bản thân không thể khích lệ Hạ Dương thành công, mà Tần Di cảm thấy vô cùng buồn bực.
Vù!
Lúc này, trên cây Ác Ma đen tối kia bỗng nhiên lóe sáng, chiếu sáng trước mắt tất cả mọi người.
“Quả cây Ác Ma!”
Tần Di thôi nghĩ ngợi, cùng với mấy người Diệp Thiên nhìn sang cây Ác Ma.
Chỉ cần lấy được một quả Ác Ma thì có thể có được trọn điểm vòng hai cuộc thi, hơn nữa còn có thể tiến vào vòng ba.
Nghĩ đến đây, bọn họ đều sử dụng chân nguyên, bay nhanh về phía cây Ác Ma.
Như cảm nhận được bọn họ lại gần, cây Ác Ma vốn đang lặng im bỗng nhiên chuyển động.
Những cành cây mảnh khảnh và lộn xộn của nó bỗng biến thành những cánh tay che trời, tấn công chín học viên với sức mạnh kinh người.
Vù vù vù!
Chín người đồng thời xuất chiêu, cùng đối phó với những tán cây Ác Ma.
Bỗng chốc linh khí bùng nỗ, vầng sáng lóe lên, khiến không gian quanh cây Ác Ma cả chục nghìn dặm biến thành chiến trường tàn khốc.
Chín học viên phát hiện ra, tu vi cây Ác Ma này tương đương với Tinh Thâm, chắc chắn không dưới cảnh giới Tôn Giả trung kỳ.
Cành lá um tùm, khi kết hợp cùng nhau khiến sức chiến đấu càng kinh người.
Cũng may chín học viên đều có cảnh giới Tôn Giả đỉnh cao, hơn nữa ngoài tu vi thì đều sở hữu trăm nghìn huyền pháp bí công hộ thể, vì vậy cuối cùng cũng ngăn chặn được tấn công từ cây Ác Ma.
Vù vù vù!
Sau đó một trận nổ nổ ra.
Chín học viên đồng thời phá tan được lớp phòng vệ của cây Ác Ma, mau chóng bay về phía quả Ác Ma phía trước, hái nó từ tren cây xuống.
“Ta hái được rồi!”
“Ta cũng hái được rồi!”
Thế nhưng bọn họ phát hiện ra, mọi người gần như đều hái được quả Ác Ma cùng lúc, cũng không ai có lợi thế hơn.
Nghiến chặt răng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào quả Ác Ma đầu tiên trên cây Ác Ma.
“Xem ra có thêm một quả Ác Ma, chính là để chúng ta phân xem ai lợi hại nhất!”
Nghĩ đến đây, chín người lại dùng sức sử dụng chân nguyên, nhanh chóng bay đến quả Ác Ma cuối cùng.
Vù!
Một luồng sáng xanh phóng đến, chạy nhanh đến phía trước mọi người, đáp xuống quả Ác Ma thứ mười.
Hả?
Án mắt mấy người Diệp Thiên, Sở Phong Trần đều lạnh lẽo, còn có người đến cướp quả Ác Ma nữa sao!
Ánh sáng xanh lóe lên.
Mọi người nhìn thấy đó là một thiếu niên mặc quần áo màu xanh, tay đang cầm quả Ác Ma, vẻ mặt tươi cười.
“Hạ Dương!”
Tần Di thốt lên đầu tiên.
Giọng nàng ấy run rẩy, rõ ràng vô cùng kích động.
Bởi vì nàng ấy không ngờ, Hạ Dương lại xuất hiện vào thời khắc cuối cùng.
Chứng tỏ, thành tích văn đạo của hắn xuất sắc, hơn nữa còn có trình độ trận pháp và tu vi phi phàm mới có thể xuyên qua được trận pháp khổng lồ bên ngoài cây Ác Ma.
Hạ Dương lặng lẽ cười với Tần Di:
“Tần sư tỷ, ta đã đồng ý với tỷ, nhất định sẽ giành lấy ba vị trí đầu, sau đó sẽ ở cùng với tỷ, vì vậy ta sẽ không để tỷ thất vọng đâu!”
Tần Di nghe vậy thì im lặng.
Thực sự không ngờ, Hạ Dương lại có thực lực như vậy!
Chỉ là…
Từ sau khi Hạ Dương vào học viện Huyền Ngự, thành tích đều rất thấp, sao đột nhiên hắn lại tiến bộ đến vậy?
Mà tám học viên nhóm Diệ Thiên nghe Hạ Dương và Tần Di nói chuyện thì đều lộ rõ vẻ cảnh giác và ghen ghét.
Bọn họ sớm đã nghe nói, học viện Huyền Ngự có một người thi ba lần liên tục đều ở vị trí cuối cùng, tên Hạ Dương.
Mà Hạ Dương này, liên tục hai năm, mỗi ngày đều đứng dưới núi Vân Phong đợi gặp mặt với Tần Di.
Vốn dĩ, với thành tích và danh tiếng của Hạ Dương.
Bọn họ cũng không để tâm đến hắn,chỉ xem hắn như một người theo đuổi Tần Di vô sỉ không não mà thôi.
Nào ngờ, Hạ Dương lại thâm tàng bất lộ như vậy.
Chỉ là lần đầu gặp mặt đã cướp danh tiếng của tất cả bọn họ rồi.
“Thì ra quả thứ mười của cây Ác Ma là bởi vì ngươi nên mới xuất hiện.”
Diệp Thiên mang theo uy lực vô hình tiến lên, ánh mắt hung tợn nhìn Hạ Dương:
“Thế nhưng, cho dù ngươi có lấy được quả Ác Ma, lấy được điểm toàn phần thì ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ việc theo đuổi Tần Di đi!”
Hạ Dương khinh thường nói: “Ngươi dựa vào đâu mà nói ra lời này?”
Diệp Thiên chỉ hai ngón tay:
“Thứ nhất, ngươi giả heo ăn thịt hổ, che giấu thân phận tiếp cận Tần Di, rất dễ khiến người ta cảm thấy động cơ không đơn giản, thậm chí sẽ gây bất lợi cho Tần Di!”
“Thứ hai, Tần Di và chúng ta đều phải va chạm kịch liệt mới hái được quả Ác Ma, mà ngươi lại lợi dụng lúc chúng ta tấn công để trục lợi, chứng tỏ thực lực ngươi không đủ, không xứng làm bạn với Tần Di!”
Hắn ta nói xong, mấy người Sở Phong Trần cũng đồng ý.
So với tám người ở đây, bọn họ càng ghét bỏ Hạ Dương.
Bởi vì ai cũng không thích chuyện một tên vô danh bỗng nhiên xuất hiện, nhưng lại ngồi ngang hàng với mình cả.
Đối mặt với khí thế ồ ạt của mấy người Diệp Thiên, Hạ Dương lại tự tin mỉm cười.
“Thứ nhất, đến lúc thích hợp ta sẽ nói thân phận ta cho sư tỷ, không cần các ngươi lo lắng.”
“Thứ hai, vòng kiểm tra thứ ba sắp bắt đầu rồi, ta cảm thấy các ngươi vẫn nên tập trung sức lực vào chuyện chính, tránh bị ta vượt qua quá xa rồi lại cảm thấy tự ti!”
Tần Di nghe vậy chỉ lặng lặng nhìn Hạ Dương.
Nàng ấy đang đợi Hạ Dương thể hiện ở vòng kiểm tra thứ ba, lấy đó làm chân tướng.
Còn mấy người Diệp Thiên, Sở Phong Tràn thì đầy ý chí chiến đấu: “Được, vậy cứ chờ xem!”
Trong bao sương (phòng riêng) quan khảo rất lớn.
Nhìn thấy Hạ Dương xuất hiện, một đám viện trưởng của học viện đỉnh cấp đều hét lớn:
“Huyền Ngự học viện còn có một học sinh thiên tài!”
Sau khi chín đại học sinh đám Tần Di xông vào trận pháp, mọi sự chú ý đều tập trung vào đám người Tần Di.