Hàn Đạo Tử lại nói: "Vấn đề duy nhất chính là vải vẽ mà lão phu dùng chính là một món pháp khí, tên là 'Châu Quang Bố'."
"Loại pháp khí này có thể cố định ánh sáng và màu sắc, một khi tô màu thì ít nhất có thể bảo đảm vạn năm không phai màu không biến hình, ánh sáng và màu sắc vẫn rực rỡ như lúc ban đầu."
"Nếu như dính mỡ vào trong đó thì cũng vĩnh viễn không thể loại bỏ, nhưng mà pháp khí này ta chỉ có một món duy nhất, nếu như vẽ lại một lần nữa thì chỉ có thể dùng giấy vẽ bình thường."
Đám người Đông Hoàng Đức Nghiệp nghe vậy thì đều yên lặng gật đầu.
Khó trách Hàn Đạo Tử vẽ ra Vương phi xinh đẹp sinh động như vậy, hóa ra là chất vải của bức vẽ này không bình thường. Nếu như vải vẽ đã bị ô nhiễm vĩnh viễn thì cũng chỉ đành bỏ qua nó mà thôi.
Tô Tình Họa ôn hòa cười một tiếng: "Dùng giấy vẽ cũng không sao, đây chỉ là một phương pháp kỷ niệm mà thôi, không thế bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cho trong lòng của mấy đứa nhỏ cảm thấy áy náy."
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây nghe vậy thì đều lộ ra ánh mắt tán thưởng. Không hổ là Vương phi, lòng dạ và khí độ này có thể nói là rất không tầm thường.
Lâm Hiên cũng khẽ vuốt cằm, khó trách chúng nữ nhi thích Tô Tình Họa như thế, tính cách của nàng đúng là rất tốt.
"Cha, lẽ nào không có cách nào để cho vải vẽ khôi phục lại như cũ hay sao?"
Tuyền Hi nghĩ đến cha của mình, cha luôn là người không gì mà không làm được, ôm một tia hy vọng cuối cùng trong lòng lên tiếng hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Khôi phục là chuyện không thể nào."
Giống như những gì mà Hàn Đạo Tử nói, món pháp khí này của hắn có thể cố định màu sắc và ánh sáng, mà mỡ vốn là thứ khó mà tẩy rửa được.
Một khi bị pháp khí khóa lại, như vậy thì trừ phi là phá bỏ nó, nếu không thì không thể nào tẩy rửa sạch sẽ được.
"Ai ~" Tuyền Hi nghe vậy lập tức cúi đầu thấp xuống trong mắt lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm.
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Nhưng mà cha có thể khiến cho bức vẽ này trở nên càng sáng hơn càng đẹp mắt hơn."
"Thật sao?" Tuyền Hi nghe vậy thì ánh mắt sáng lên.
Cha quả nhiên có cách!
Ta đã nói là cha lợi hại nhất mà!
Đi theo bên cạnh Lâm Hiên lâu như vậy, tiểu nha đầu biết chỉ cần cha nói được thì chắc chắn sẽ được!
Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng trưng vẻ mặt mong đợi ra kéo tay Lâm Hiên nói: "Cha, vậy ngươi mau biến cho bức vẽ này trở nên đẹp mắt hơn đi!"
Chẳng những là các nàng, mấy người Đông Hoàng Đức Nghiệp và Tô Tình Họa cũng trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vẻ mong đợi.
Đế phu đã nói có biện pháp thì chắc chắn không phải là chỉ nói suông mà thôi.
Chỉ là... hắn sẽ làm như thế nào để cho bức vẽ đã bị ô nhiễm trở nên đẹp đẽ hơn?
Trong đám người, Hàn Đạo Tử thần sắc kích động nhất.
Hắn vội vàng tiến lên, hành lễ nói: "Còn xin Đế phu nhanh chóng xuất thủ, để tại hạ đại khai nhãn giới!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây thấy hắn bức thiết như thế thì không khỏi âm thầm cảm thán không hổ là Họa Thánh, cực kỳ si mê hội họa.
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Được."
Vừa rồi hắn để ý thấy mỡ trên tay của Tuyền Hi chính là một loại dầu ô liu dùng để trộn rau. Mà dầu ô liu chính là một trong số mấy loại nguyên liệu dùng để điều hòa thuốc màu thường dùng khi vẽ tranh.
Nếu đã như vậy đâm lao thì phải theo lao thôi.
Lại lấy mấy loại dầu thực vật đến, điều chế ra thuốc màu vẽ tranh, biến bức vẽ bị ô nhiễm này thành một bức tranh.
Có được họa kỹ cấp tông sư.
Lâm Hiên không những tinh thông các loại hội họa mà cũng vô cùng quen thuộc đối với phối hợp và điều chế các loại thuốc màu.
Sau đó, hắn sai người dựa theo yêu cầu đi thu thập mấy loại dầu thực vật như dầu ô liu và một chút vật chất khoáng chất cần có để điều chế thuốc màu.
"Ta đi làm!" Hàn Đạo Tử chủ động làm trợ thủ cho Lâm Hiên, nhanh chóng dựa theo yêu cầu của hắn mà thu thập đủ nguyên liệu.
Dưới ánh mắt tò mò quan sát của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, Lâm Hiên nhanh chóng mài nguyên liệu ra, dựa theo tỉ lệ nhất định phối thành thuốc màu.
"Hóa ra dùng dầu thực vật cũng có thể điều phối ra thuốc màu!" Hàn Đạo Tử ánh mắt không khỏi sáng lên.
Hắn có dự cảm mãnh liệt hôm nay sau khi quan sát Đế phu vẽ tranh, tu vi họa đạo của hắn chắc chắn có thể tiến thêm một bước nữa.
Bởi vì những chuyện mà Đế phu đang làm trước nay hắn chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, đối với hắn chuyện này có thể tương đương với phát hiện một cái thế giới mới.
Sau đó, hắn thấy Lâm Hiên dùng thuốc màu đã được điều chế xong vẽ lại bức vẽ. Không bao lâu sau, một bức tranh tinh mỹ tuyệt luân, sắc thái tiên diễm, hoàn toàn giống như người thật hiện ra ở trước mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Nhìn thấy mỹ phụ nhân xinh đẹp động lòng người ở trên vải vẽ, khiến cho người ta cảm giác vô cùng sinh động sống động.
Tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người.
Hàn Đạo Tử càng khiếp sợ mở to hai mắt, chỉ cảm thấy một đạo linh quang chợt hiện trong đầu, như là bị tiên nhân phủ đỉnh.
"Nếu như nói Hàn đại sư vẽ là sinh động như thật, như vậy Đế phu vẽ chính là hoạt sắc sinh hương, quỷ phủ thần công!"
"Không sai, trải qua Đế phu vẽ lại một lần, bức vẽ này có màu sắc ấm lạnh tương đối, sáng tối tương xứng lẫn nhau, mang tới cho người ta cảm giác rất là đặc sắc, có thể xưng Tiên phẩm!"
"Quá lợi hại! Nếu như không phải đã biết trước được nó là một bức vẽ thì ta còn cho rằng Vương phi đã chui vào bên trong bức vẽ!"
Phú hào quyền quý đang có mặt ở đây, ngày thường học đòi văn vẻ, không biết đã ngắm nghía bao nhiêu bức danh gia họa tác. Nhưng mà khi nhìn thấy bức vẽ đã được Lâm Hiên cải tiến, bọn họ cảm thấy rất là mới mẻ mới lạ.