Mặc dù đám Toàn Châu không hiểu nhiều chuyện như vậy, nhưng nhìn thấy Tần Hoan đáng thương như vậy, mấy nha đầu sinh ra lòng trắc ẩn, bước lên an ủi.
“A di đừng khóc, chúng ta tin tưởng sư huynh ngươi sẽ khỏe lên!”
Các nha đầu vươn tay nhỏ lau nước mắt cho Tần Hoan, quan tâm nói.
Tần Hoan rung động trước sự quan tâm chân thành tha thiết của các nha đầu, vội xoa xoa mắt, miễn cưỡng cười nói:
“Cảm ơn các ngươi, tiểu bảo bối!”
Nhìn thấy phong thái vô biên của Lâm Hiên cùng với vô số tu sĩ uy vũ bất phàm phía sau hắn, hiển nhiên đều là cao thủ giới võ đạo.
Tần Hoan vội vàng đứng dậy hành lễ:
“Xin lỗi, để công tử và các vị chê cười!”
Bảy lão quái Đại Thiết Nhọt Bắc Cương nhắc nhở:
“Tiền bối, đứng trước mặt ngươi chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu tôn thượng!”
Nghe vậy Tần Hoan liếc nhìn Lâm Hiên, trong mắt càng thêm kính sợ:
“Thì ra Bắc Huyền Thiên đã do Nữ đế cầm quyền, xin Đế phu tha thứ cho tiểu nữ không biết Thái Sơn!”
Mặc dù nàng lớn tuổi hơn Lâm Hiên, nhưng nghĩ đến thân phận tôn quý của Lâm Hiên càng không dám thất lễ.
Lâm Hiền nói: “Tiền bối đừng đa lễ.”
Tân Hoan gật đầu.
Nghĩ thầm Đế phu phi phàm xuất chúng như vậy thì chắc chắn Nữ đế cũng là nữ tử tuyệt thế nhất trong vạn người.
Thiết Nhọt hỏi: “Tiền bối, rốt cuộc sư huynh của ngươi mê luyến nữ tử phương nào dẫn đến chuyện này?”
Vừa dứt lời, các tu sĩ ở đây đều lộ ra sắc mặt chờ mong.
Hiển nhiên rát muốn vạch trần đáp án, làm rõ ràng rốt cuộc Hứa Phi Dương và Tần Hoan đã gặp phải chuyện gì.
Tần Hoan thầm thở dài, nói:
“Chuyện này còn phải bắt đầu từ bí cảnh vạn năm trước.”
Sau đó nàng bắt đầu kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra.
Nàng và Hứa Phi Dương đều đến từ một tông môn lánh đời ở Xích Tiêu Thiên, tên là Nga Mi tông.
Một vạn năm trước, biết được bí cảnh Thiên Hồng ở dãy núi Vạn Thú mở ra, nàng và Hứa Phi Dương xuống núi đi vào bí cảnh này.
Bởi vì Hứa Phi Dương là thiên tuyển chi tử, có được khí vận cực lớn cho nên dọc đường đi bọn họ nhặt được không ít bảo bối.
Sau đó có được cơ duyên lớn, có được một Tiên Khí chân chính trong cung điện ở bí cảnh Thiên Hồng, có thể nói thu hoạch được rất nhiều.
Vốn dĩ thì hành trình bí cảnh lần này chỉ đến đây, hai người cũng coi như viên mãn hoàn thành, có thể thành công trở về bất cứ lúc nào.
Ai biết vào phút cuối, trời giáng cầu vồng, một thần nữ tuyệt đẹp dáng người quyến rũ xuất hiện trước mặt Hứa Phi Dương.
Bóng hình xinh đẹp này chính là người sáng tạo bí cảnh, một thần hồn của Thiên Hồng tiên tử.
Dựa theo Minh Minh Thiên Cơ.
Nàng sẽ ở lại bí cảnh này đến khi có người đạt được Tiên Khí, đây chính là lúc thần hồn của nàng đạt đến đại viên mãn.
Bởi vì ngời có thể đạt được Tiên Khí của nàng đều mang theo khí vận cực lớn, sau khi có được Tiên Khí, đồng thời cũng sẽ cho nàng một phần khí vận.
Cho nên Thiên Hồng tiên tử hiện ra thần hồn vì muốn thấy ai có thể đạt được Tiên Khí của nàng, cũng vì biểu đạt lòng biết ơn của mình với Hứa Phi Dương.
Không ngờ Hứa Phi Dương nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của Thiên Hồng tiên tử thì động lòng, đã thổ lộ tình cảm của mình với Thiên Hồng tiên tử tại chỗ.
Thiên Hồng tiên tử chính là nữ nhân Thần giới, thanh tâm quả dục, nói cho hắn đừng uổng phí cảm tình, sau đó phi thăng rời đi.
“Thiên Hồng tiên tử đã từ chối thẳng thừng, nhưng sư huynh lại cố chấp cho rằng chính mình quá bộc trực, do đó làm phiền đến Thiên Hồng tiên tử.”
“Vì biểu đạt sự thật lòng, hắn nói với trời muốn ở đây chờ Thiên Hồng tiên tử trở về, hơn nữa muốn vẽ ra bộ dáng đẹp nhất của Thiên Hồng tiên tử, chờ lần sau nàng trở về sẽ tự tay đưa cho nàng!”
“Ai biết từ lúc hắn vẽ bức tranh thứ nhất thì tâm thần không yên, cho nên mỗi lần đều không vẽ ra được bộ dáng trong lòng của mình, chớp mắt đã vạn năm, tóc của hắn đã bạc trắng nhưng Thiên Hồng tiên tử vẫn chưa từng xuất hiện!”
Nói đến đây, giọng nói của Tần Hoan lại run rẩy nghẹn ngào.
Nghe vậy mọi người đều im lặng lắc đầu.
Thiên Hồng tiên tử thanh tâm quả dục, nhưng Hứa Phi Dương lại quyết giữ ý mình, một bên tình nguyên, cuối cùng tự tra tấn chính mình thành dạng này.
Đáng thương Tần Hoan cũng một lòng vì vị sư huynh này, cùng bạc tóc ở đây với hắn.
Nhìn qua, chấp niệm của Hứa Phi Dương quá sâu, muốn hắn hồi tâm chuyển ý khó như lên trời.
Cố Đăng đại sư chắp tay trước ngực nói:
“A di đà phật, Hứa thí chủ quá chấp niệm nên bị vây trong đó, thật sự làm người tiếc hận!”
Tần Hoan nhìn thấy sau lưng Cố Đăng có dị tượng, ánh mắt run lên, nói:
“Có phải ngài chính là Đại Long Thánh Thủ Cố Đăng đại sư?”
Cố Đăng hành lễ nói: “A di đà phật, chính là bần tăng!”
Tần Hoan vô cùng vui vẻ, vội vàng nói:
“Đại sư là cao tăng đắc đạo, thiền đạo sâu rộng, tiểu nữ đã nghe qua rất nhiều, xin đại sư hãy dùng Phật ngữ khai đạo sư huynh giúp ta!”
“Nếu có thể làm sư huynh hồi tâm chuyển ý, tiểu nữ sẽ hậu tạ!”
Nàng nghĩ thầm Phật pháp của Cố Đăng sâu rộng, thiền ý thấu triệt.
Có hắn điểm hóa, có khi Hứa Phi Dương có thể buông bỏ chấp niệm trong lòng.
Nghe vậy, Cố Đăng sợ hãi lắc đầu, nhìn về phía Lâm Hiên nói:
“A di đà phật, trước mặt Cửu Thiên Tôn Giả, bần tăng không dám lỗ mãng!”
“Nếu nữ thí chủ có thể mời được Tôn Giả ra tay, tin tưởng chắc chắn có thể hóa giải được chấp niệm trong lòng Hứa thí chủ!”
Cửu Thiên Tôn Giả!
Nghe thấy cái tên này, Tần Hoan cực kỳ chấn động.
Cho dù không phải người trong Phật đạo, nàng cũng biết trọng lượng của cái tên này nặng thế nào.
Tôn Giả giống như Chí Tôn!
Nghĩ đến Lâm Hiên chính là Chí Tôn của Phật đạo trong thiên hạ, sự kính sợ trong mắt Tần Hoan mênh mông như thủy triều.
Nàng vội vàng hành lễ với Lâm Hiên: “Xin Đế phu ra tay trợ giúp sư huynh ta quay đầu!”
Đám người Toàn Châu cũng hiểu được những gì Tần Hoan và Hứa Phi Dương gặp phải, vô cùng đồng tình với Tần Hoan, vội vàng đi lên nắm tay Lâm Hiên.