“Cha, vị a di này cùng sư huynh trắng tọc, thật sự quá đáng thương, ngươi giúp nàng đi!”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu cha giúp sư huynh của a di hồi tâm chuyển ý, ta sẽ thơm cha 100 cái!”
Đón nhận ánh mắt mong chờ của Tần Hoan và các tiểu bảo bối, Lâm Hiên gật đầu: “Vậy được, ta thử xem.”
Cố Đăng vội chắp tay trước ngực: “Thiện tai thiện tai!”
Các tu sĩ đều lộ ra ánh mắt mong chờ.
Bọn họ biết nếu Lâm Hiên lên tiếng, vậy chắc chắn có thể đánh thức được Hứa Phi Dương.
Tiếp theo.
Bọn họ muốn tận mắt nhìn thấy vị Chí Tôn tuổi trẻ của Phật đạo làm khối đá cứng Hứa Phi Dương sống lại.
Tần Hoan càng gấp gáp hành lễ với Lâm Hiên:
“Xin Đế Phu mau chóng ra tay!”
Lúc này, nàng ấy vô cùng chắc chắn Lâm Hiên có thể biến thứ mục nát trở thành điều thần kỳ, cứu được Hứa Phi Dương.
Ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên tựa như Lâm Hiên là vị chân tiên giáng thế, tỏa ra thần quang vô biên.
Trước mặt hắn, cho dù là nguy hiểm hay khốn khó đến nhường nào, cũng đều có thể được thàn quang hóa giải, giải quyết dễ dàng.
Lâm Hiên lạnh nhạt vuốt cằm, khẽ cười, tiến lên một bước:
“Khi nói đến hội họa, phải chú ý đến hình thái và tinh thần.”
“Nếu chỉ có hình thái mà không có thần hồn, vậy thì đừng nói là vẽ cả vạn năm, mà dù có vẻ thêm trăm nghìn năm cả triệu năm, cũng không thể vẽ ra được tác phẩm mình mong muốn.”
Nghe thấy lời này, không chỉ Tần Hoan mà tất cả tu sĩ có mặt đều khẽ kinh ngạc.
Lời này của Đế Phu đúng thực là sáng suốt, có thể nói là một câu đi thẳng vào trọng tâm!
Ngay cả Hứa Phi Dương đã chìm vào cơn điên loạn nghe thấy lời này bất giác tay phải cũng khẽ run, vội dừng lại.
Hắn ta quay đầu nhìn Lâm Hiên:
“Chẳng lẽ Đế Phu tinh thông hội họa sao?”
Ngoài thiên phú tu đạo nghịch thiên, thiên phú của hắn ta cũng là siêu phàm siêu việt.
Vì vậy hắn ta biết rõ, lời này của Lâm Hiên vừa nói có trình độ cao nhường nào.
Lâm Hiên khẽ cười: “Biết đôi chút.”
Mấy đứa nhỏ Toàn Châu đều kiêu ngạo nói:
“Cha vẽ rất lợi hại đấy!”
“Đúng vậy, cha có thể vẽ tất cả mọi thứ rất sống động!”
Hứa Phi Dương vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên.
Lời của mấy đứa nhỏ Toàn Châu đối với hắn ta không phải mấy lời nói bậy, mà là Lâm Hiên đúng thực có thiên phú, bởi vì từng câu chữ từng hành động của hắn đều khiến người ta có cảm giác rất đáng tin.
Vì thế Hứa Phi Dương vội hỏi:
“Vậy Đế Phu thấy rốt cuộc tại hạ nên điều chỉnh thế nào mới có thể vẽ được bức tranh vừa ý?”
Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
“Muốn vẽ được tác phẩm hoàn hảo, ngoài khả năng hội họa thâm sâu, còn phải có khả năng quan sát và nhận thức tổng thể xuất sắc.”
“Quan trọng hơn là, đối với hình thể, tỷ lệ, kết cấu, tông sáng tối, cảm giác về chất lượng và cảm giác về không gian phải được nắm bắt hoàn hảo!”
“A!”
Hứa Phi Dương nghe vậy lập tức sững người.
“Tại hạ từ nhỏ đã có thiên phú hội họa bất phàm, đã từng nhận Xích Tiêu Thiên Tam Giới Họa Thánh làm thầy, hơn nữa cũng có thể vẽ ra được tác phẩm còn hơn cả thầy.”
“Nhưng những lời mà Đế Phu nói, tại hạ thực sự lần đầu mới nghe đến!”
Tần Hoan ở bên cạnh cũng gật đầu:
“Đúng vậy, sư huynh có thiên phú hội họa siêu phàm siêu việt, tam đại Họa Thánh cũng nói một khi huynh ấy nhập thế, chắc chắn có thể trở thành Họa Thánh cấp bậc chí tôn khắp thiên hạ!”
“Xem ra vẫn là trình độ hội họa của Đế Phu cao hơn mới có thể nói ra những lời mới mẽ to lớn như vậy!”
Hứa Phi Dương ngẫm nghĩ, đứng dậy nói:
“Tại hạ tạm thời không thể lĩnh hồi được chân ngôn của Đế Phu, vẫn mong Đế Phu đích thân ra tay chỉ điểm!”
Hắn ta cảm thấy nghe không hiểu cũng không cần vội, chỉ cần quan sát nghiên cứu kỹ thủ pháp khi Lâm Hiên vẽ, dựa vào thiên phú của bản thân, nhất định có thể vẽ ra được bức tranh hoàn mỹ.
Lâm Hiên thản nhiên gật đầu, tiến lên cầm bút vẽ:
“Vậy ta vẽ một lần Tiên tử Thiên Hồng, ngươi ở bên cạnh xem cho kỹ.”
Cả vạn năm nay, Hứa Phi Dương đã vẽ được từng chi tiết của Tiên tử Thiên Hồng.
Duy nhất một điều là hắn ta chưa thể đưa hết toàn bộ những chi tiết này vào cùng nhau.
Lâm Hiên có được kỹ năng hội họa cấp Tông Sư, chỉ cần lướt qua sơ lược bức tranh của hắn ta đã có thể dễ dàng nắm bắt được mọi chi tiết của Tiên tử Thiên Hồng.
“Vâng!”
Hứa Phi Dương kích động đồng ý.
Mọi người cũng vươn dài cổ, đợi bút tích kinh người của Lâm Hiên.
Sau đó bọn họ đều chấn động quan sát.
Tay Lâm Hiên cầm bút vẽ di chuyển như long như phượng, quả nhiên chỉ trong mười nhịp thở đã vẽ xong toàn bộ bức tranh Tiên tử Thiên Hồng.
Bức tranh này so với bức tranh của Hứa Phi Dương, thoạt nhìn cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng nếu nhìn kỹ.
Người trong tranh của Lâm Hiên có sức sống, thực sự như được sống lại vậy.
Còn bức tranh của Hứa Phi Dương chỉ có bề ngoài, nhân vật tuy đẹp, nhưng trông lại quá giả tạo và buồn tẻ.
So sánh hai người, bức tranh của Lâm Hiên quả thực như do trời tạo!
Soạt!
Khắp nơi đều kích động.
“Đế Phu chỉ vẽ vài nét đã phác họa được một bức tranh hoàn mỹ động lòng người rồi, đúng là khiến người ta kinh ngạc!”
“Không sai! Bức tranh của Đế Phu có động tĩnh hòa hợp, ánh sáng hài hòa, nhìn từ các hướng khác nhau cũng đều sống động như thật, thực sự là tác phẩm của trời mà!”
“Nói không khách khí thì Hứa tiền bối vẽ cả vạn năm cũng không bằng một phần mười trình độ của Đế Phu!”
“Nhìn từ bức tranh này, tiên tử Thiên Hồng thực sự rất đẹp, nhưng đây chủ yếu là nhờ kỹ năng hội họa của Đế Phu siêu phàm thoát tục, như muốn lên trời vậy!”
Cho dù các tu sĩ ở đây không hiểu hội họa, nhưng lúc này cũng có thể phân biệt được bức tranh của Lâm Hiên vượt xa Hứa Phi Dương thế nào.
Ngay cả bản thân Hứa Phi Dương cũng vô cùng kinh ngạc.
“Đây chính là dáng vẻ thực sự của nàng ấy!”