Màn đêm u tối.
Trăng đêm nay, bị một tầng mây dày bao phủ, hơi nghiêng về phía đại địa bên này, lại càng tăng thêm vẻ u ám, lạnh lẽo.
Trong phủ thành chủ, Lâm Lăng đi đến khu vực giữa đình, thị vệ xung quanh lập tức khom mình hành lễ. Đối mặt với một vị lãnh chủ thần bí như vậy, ánh mắt những thị vệ này tràn ngập sự kính sợ.
“Đêm nay không cần gác đêm, đều trở về nghỉ ngơi cả đi.”
Lâm lăng liếc mắt nhìn bọn một cái nhàn nhạt nói.
Trưởng thị vệ đứng đầu là một người đàn ông trung niên, nghiêm nghị nói: “Đa tạ lãnh chủ đại nhân, nhưng bọn thuộc hạ không mệt, Bạch tổng quản đã nói rồi, vì đảm bảo an toàn cho mọi người, nhất định phải cắt cử người bảo vệ trong suốt 24 giờ!”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, trong giọng nói mang theo một sự lạnh lẽo: “Các ngươi là nghe theo mệnh lệnh của Bạch tổng quản hay là nghe theo mệnh lệnh của ta?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của thị vệ trung niên hơi co lại, vội vàng quỳ một gối xuống đất, nói: “Thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành với lãnh chủ đại nhân.”
“Ừm, vậy đều lui ra cả đi.”
Lâm Lăng ra hiệu bảo xuống, nhàn nhạt nói.
“Vâng thưa lãnh chủ đại nhân!”
Ngay lập tức, đám thị vệ nào dám nói gì nữa, lần lượt rời khỏi nơi này.
Trong lúc đó, khu vực cung đình bên này dường như im lặng như tờ.
“Lão đại, sao người lại đuổi bọn họ đi vậy?’
Thấy thế, Tiểu Bạch tò mò hỏi.
“Không có gì, đêm nay ta muốn yên tĩnh tu luyện, ngươi cũng trở về ngủ đi.”
Vừa nói chuyện, Lâm lăng vừa lấy đá Linh Dương từ trong túi trữ vật ra, cười nhẹ nói: “Cái này cho ngươi làm bữa ăn khuya.”
Ánh mắt Tiểu Bạch tức khắc sáng lên, không chút khách khí lấy túi đá Linh Dương kia, sau đó nghe lời xoay người rời đi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lâm Lăng cũng không đi vào phòng ngủ, trực tiếp ở đây ngồi khoanh chân lại, hai mắt khép hờ.
Nhìn vẻ ngoài giống như đang tu luyện, nhưng trong mơ hồ, lại có một nguồn tinh thần lực vô hình đang dao động, chậm rãi tỏa ra từ thân thể hắn.
Ở dưới sự bao phủ của tinh thần lực tất thảy những gì trong sân, đều hiện ra bên trong óc hắn.
“Kỳ lạ, sao lại không có chứ?”
Trong lòng Lâm Lăng thầm nghĩ, nghi hoặc tự hỏi.
Lúc trước khi rời khỏi phòng hội nghị, thực sự hắn có một loại cảm giác không tên. Mơ hồ cảm thấy ở trong nơi âm u nào đó, hình như có một đôi mắt lạnh băng, vẫn luôn nhìn trộm mình.
Lâm Lăng thân là thích khách, phản ứng đầu tiên hắn ý thức được đó là hắn đang bị sát thủ theo dõi! Từ trên đường bên khu viện đình trước khi đi đến phòng hội nghị hắn đều không chút lơ là, âm thầm triệu hồi hình thái ẩn thân của Kinh Kha, đi theo sau quan sát. Nhưng toàn bộ quá trình, lại không hề phát hiện bất kì dấu hiệu khả nghi nào. Bởi vậy có thể thấy được, tên này thích khách cũng không phải nhân vật nhỏ gì, thủ đoạn ẩn nấp cực kỳ cao siêu.
Cho tới bây giờ, Lâm Lăng cũng chưa từng xét ra vị trí ẩn núp của tên kia.
“Chẳng lẽ do mình quá lo lắng rồi sao?”
Lâm Lăng bắt đầu tự hỏi, nghĩ do tự mình hoài nghi.
Chắc chắn không có chuyện đó được. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại phủ định suy nghĩ ban nãy. Bởi vì cái cảm giác bị theo dõi này, vẫn luôn quanh quẩn bên tim, khiến hắn từ vừa nãy đến bây giờ đều có một loại dao động cảm xúc đứng ngồi không yên.
Xem ra lúc này đây, hắn là gặp được cao thủ rồi……
Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống. Hắn vô cùng rõ tác phong của thích khách.
Gϊếŧ cái phải chết luôn, không nghi ngờ, đó chính là thủ pháp mà người kia quen dùng.
Mà lúc này, tinh thần lực mà hắn tràn ra hẳn là đã bị thích khách ẩn nấp trong chỗ tối kia phát hiện, nên tất nhiên sẽ không động thủ luôn. Cho nên, chỉ có thể chờ hắn lơ là cảnh giác, mới là thời cơ tốt nhất để đối phương hành thích.
“Nếu tìm không ra, thì đành dụ rắn khỏi hang vậy!”
Trong lòng Lâm Lăng kích động, quyết định đánh cuộc một phen.
Nếu không, hắn không thể đảm bảo được tên kia khi nào sẽ động thủ, đến lúc đó mới phòng bị, không thể nghi ngờ là sẽ càng khó giải quyết hơn.
Nghĩ vậy, tâm trí Lâm Lăng khẽ lay động, tinh thần lực bao trùm ở xung quanh, đột nhiên nhanh chóng thu lại. Cùng lúc đó, mượn công pháp Thôn Phệ Tinh Không, Lâm Lăng vận chuyển linh lực trong cơ thể chảy xuôi đến 8 mạch kỳ kinh. Trong thoáng chốc, thiên địa linh lực đang hội tụ ở xung quanh, rõ ràng nhận được sự dẫn dắt, bắt đầu tụ lại ở trên người hắn. Tình hình như này, hiển nhiên là đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Cách đó không xa, có một bóng hình ở góc tường, đôi mắt lạnh băng, giống như rắn độc, nhìn chằm chằm thẳng về phía Lâm Lăng. Người này, chính là tên sát thủ số một đứng đầu bảng trong đám thích khách, danh xưng Ám Ảnh.
Ở trong giới sát thủ, sở dĩ có thể bước lên được thứ bậc như thế. Ngoài việc có thứ thuật cao siêu ra, điều quan trọng là do người đó tu luyện võ thuật hắc ám hệ, có một kỹ năng cực kì bí ẩn.
Đó là ‘Ám Ảnh Tùy Tung’.
Loại công pháp này, một khi thi triển, thật giống như tinh linh trong đêm đen, thân thể có thể dung nhập bất kì bên trong những cái bóng nào, hơn nữa có thể chặn lại bất kì tinh thần lực đang dò xét mình. Nếu như tập kích đột ngột, dường như không thể kịp để phòng ngừa! Cũng vì nguyên nhân như thế, ở cái giới sát thủ hắn mới được đặt cho cái danh hiệu ‘Ám, Ảnh’.
“Ta còn tưởng rằng tên tiểu tử này đã phát hiện rồi, thì ra là vừa rồi phóng thích tinh thần lực, chẳng qua là cố làm cho huyền ảo mà thôi.”
Ánh mắt Ám Ảnh lạnh lùng, nhìn Lâm Lăng đang ngồi xếp bằng ở trong sân tu luyện, trong lòng khinh thường cười lạnh một tiếng.
Bất chợt, bóng người trên tường viện bỗng nhiên cử động rất quỷ dị, duỗi ra phía ngoài. Tốc độ cứ thong thả như vậy, nếu không cẩn thận nhìn, căn bản là khó có thể phát hiện được. Thủ pháp ám sát này, từ ngày ‘Ám Ảnh’ làm nghề đến nay, chưa bao giờ thất thủ qua lần nào. Phàm là con mồi bị theo dõi, đều khó thoát được cái chết. Lúc này đây, theo hắn nhận định, kết quả chắc cũng giống nhau thôi!
Không nghĩ tới, ở trên khoảng không trung ngoài sân, một con con côn trùng giống như là rồi nhặng xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn ta, sau đó đem hình ảnh đó truyền vào trong đầu Lâm Lăng.
“Là một cái bóng thôi sao?”
Nhìn một màn quỷ dị này, trong lòng Lâm Lăng cảm thấy ngạc nhiên.
“Kiểm tra cho thấy chủ nhân đang chịu sự nguy hiểm, có tấn công hay không?”
Trong trời đêm, Kinh Kha đang ở âm thầm quan sát, truyền tin tức cho Lâm Lăng.
“Không, xem biến này thế nào đã!”
Thầm suy nghĩ, sau đó Lâm Lăng lập tức ngăn lại, không muốn bởi vậy mà rút dây động rừng.
Bóng đêm đen tối, chỉ thấy hắn giống như lão tăng đang ngồi nhập định, vẫn khép hờ đôi mắt ngồi xếp bằng trên mặt đất như cũ, không có động tác nào.
Dù gì cái bóng này cũng thật sự kì lạ, Lâm Lăng thậm chí cũng không có thể cảm nhận được bất kì sự dao động hơi thở nào. Nếu lúc này mạo muội động thủ, sẽ khiến tên kia thích khách lập tức chạy trốn, đối với ngày sau tuyệt đối sẽ là một tai hoạ ngầm lớn. Cho nên, không ra tay trước đã, vừa động thủ liền phải đem tên này đánh gục!
Mượn sự yểm hộ của bóng đêm, cái bóng kia thong thả nhẹ nhàng, động tác cực kỳ cẩn thận, tuy cảm thấy Lâm Lăng không có phát hiện, nhưng hắn vẫn duy trì tốc độ như cũ, không có nửa điểm gấp gáp.
Một lát sau, cái bóng cuối cùng cũng đến phía sau lưng Lâm Lăng, khoảng cách ước chừng duỗi tay là đến. Khoảng cách như vậy, không thể nghi ngờ là khoảng cách gần nhất để ám sát!
Dường như không có bất kì dấu hiệu nào, cái bóng chợt biến từ hư ảo thành hình dạng thật, dao găm ở trong tay, dùng một thế tấn công nhanh như sét đánh ngang tai, hung hăng đâm về phía ót Lâm Lăng.
Sự tập kích gần kề như vậy, thêm hơn nữa còn dùng lưỡi dao sắc bén kia để tấn công thần tốc, cho dù Lâm Lăng phản ứng lại được, cũng khó có thể tránh né được.
Tưởng tượng đến đây, trước trán của hắn đã bị dao găm lướt qua, trong lòng tên thích khách, tức khắc nảy lên một kɧoáı ảʍ biếи ŧɦái khi thấy máu thịt.
Vù!
Nhưng mà lúc này, một cơ thể màu đen nhỏ nhắn đột nhiên hiện ra trong không trung, xuất hiện phía sau đầu Lâm Lăng.
Bất chợt, chỉ nghe một tiếng ‘keng’.
Đôi cánh tay giống như trường đao của Lang Vương, va chạm cùng với dao găm, ngay tức khắc ánh lửa phun ra, truyền ra một tiếng động kim loại va chạm vào nhau!
Thình lình xảy ra sự cố như vậy, ngay tức khắc khiến cho sắc mặt tên thích khách Ám Ảnh kia đen xì.
“Hả? Đây là….Con bọ ngựa sao!?”
Lúc thấy rõ hình dạng của Lang Vương, đồng tử trong mắt hắn hơi co rụt lại, trên khuôn mặt âm lãnh, cũng dâng lên một sắc mặt khó có thể tin được. Hiển nhiên là chưa bao giờ lường trước được, lần đầu tiên ám sát thất bại trong cuộc đời hắn, lại là bại trước mặt con bọ ngựa nho nhỏ này.
Mà điều càng làm cho hắn ta khϊếp sợ chính là, con bọ ngựa này, có thể chống cự được đòn tấn công bằng dao găm của hắn, hơn nữa còn không bị thương tổn một cộng tóc nào!
Phải biết rằng, tu vi của hắn, đã đạt tới thực lực võ giả cấp 9 trung kỳ.
Tập kích ban nãy, tuy nói không phải là dùng toàn bộ công lực, nhưng mặc dù là võ giả cấp 8, cũng không thể ngăn cản được. Nói cách khác, con bọ ngựa này, ít nhất có thể phải là có chiến lực mạnh như võ giả cấp 9!!
Nghĩ vậy, Ám Ảnh nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, thân hình cũng nhanh chóng lui lại.
“Ta rất tò mò, sao ngươi lại phát hiện ra ta vậy?”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Lăng đang dần đứng dậy, lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt Lâm Lăng nhàn nhạt, không hề băn khoăn lạnh lùng nói: “Trực giác của người cùng ngành.”
“Cùng ngành ư?”
Trong mắt Ám Ảnh hiện lên một tia kinh ngạc. “Ngươi cũng là thích khách sao?”
Lâm Lăng không tỏ ý kiến, cười lạnh hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy không giống sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt Ám Ảnh ngạc nhiên, không khỏi liếc mắt đánh giá Lâm Lăng một cái.
Mấy ngày trước lúc nhận được nhiệm vụ này, từ trên tư liệu, ngoài biết thân phận của Lâm Lăng là lãnh chủ của Lãnh Địa Hỗn Loạn, cùng với cái tên Lan Lăng Vương ra, những tin tức khác hoàn toàn trống rỗng, thậm chí cả bức vẽ người cũng không có. Lúc này, nhìn cách ăn mặc thần bí, cùng với phản ứng khá bình tĩnh của tên kia, quả thật có vài phần tư thái của thích khách.
“Thích khách là lãnh chủ, ngươi là người kỳ lạ nhất mà ta thấy.”
Ám Ảnh cười lạnh, bên trong giọng nói, tràn ngập sát ý lạnh thấu xương. “Nhưng việc ám sát của ta, tuyệt đối không cho phép có bất cứ lần thất bại nào.”
Nói xong, hắn lấy ra một lá bùa.
Roẹt——!
Theo mồi lửa, một nguồn năng lượng dịch chuyển vô hình, trong nháy mắt khẽ tràn ra khắp nơi, trực tiếp bao phủ khu vực nội viện giữa đình.
Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, loại trận pháp phù văn ngăn cản này, hắn cũng không xa lạ. Lúc trước khi luyện khí trong phòng ở Vạn Long Các, từng nhìn thấy Trần đại sư thi triển qua rồi. Dưới sự bao phủ năng lượng của trận pháp này, bên ngoài căn bản không thể nghe được động tĩnh ở đây. Nhưng mà như vậy lại rất hợp với ý của Lâm Lăng.
“Nể tình ngươi là người cùng ngành, ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái.”
Tay của Ám Ảnh cầm dao găm, sương mù màu đen nồng đậm quanh quẩn trên chiếc dao, lạnh lùng nói: “Ngươi tự sát đi.”
Hai tròng mắt Lâm Lăng híp lại, khóe miệng nổi lên một sự trào phúng: “Tuy là cùng ngành, nhưng ta thấy ngươi là người vô nghĩa nhất trong tất cả các thích khách.”
“Tìm chết đi!”
Trên khuôn mặt Ám Ảnh, tức khắc nảy lên một sự dữ tợn, chợt thân hình bỗng nhiên mạnh bạo lao đến.
Dường như trong chốc lát, cơ thể hắn, lại phân ra làm bốn cái bóng đen, thế công sắc bén trong nháy mắt bao vây xung quanh chỗ hiểm của Lâm Lăng.
Rống ——!
U ——!
Nhưng đúng lúc này, tiếng rống hung hãn của con thú đột nhiên vang lên.
Hỏa Lân Hổ cùng với Tứ Bảo Lam Viêm Phượng Thể, đột nhiên lao về phía hướng này, trực tiếp đấu lại với hai bóng đen trong số đó.
Còn Lâm Lăng, biểu cảm bình tĩnh bay lên cao, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn xuống tình hình chiến đấu phía dưới.
Có bốn con sủng vật cường đại như vật, hắn đương nhiên sẽ không xuống liều mạng làm gì. Dù sao thì thực lực của tên thích khách kia cũng không thấp, lại cộng thêm võ học hắc ám hệ quỷ dị kia, chỉ cần không cẩn thận chút, sợ rằng không chỉ dừng lại ở việc bị thương nhẹ đâu.
“Sao lại thế này?!”
“Những ma thú này, chạy từ đâu ra vậy!?”
Đối mặt với bốn con sủng vật hung hãn này, Ám Ảnh vốn tự tin sẽ đánh bại, nhưng lúc này lại thấy vô cùng kinh hãi. Tâm thái của hắn, đã gần như ở bên rìa của sự sụp đổ rồi.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này chỉ là một nhân vật nhỏ, có thể dễ dàng nhận được tiền thù lao kếch xù. Lại không ngờ rằng, lại chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Phốc! Phốc! Phốc!!
Mà lúc này, ba cơ thể phân thân của hắn, đều bị đám Hỏa Lân Hổ chúng nó lần lượt phá hủy.
Phân thân bị phá mất, đối với cơ thể thật của hắn, hiển nhiên là cũng có ảnh hưởng, thân hình lập tức chấn động kịch liệt, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Phụt!
Nhân sơ hở này, một luồng sáng sắc bén giống như tia chớp, mạnh mẽ sượt qua.
Một vết dao vào yết hầu!
Thấy cánh tay của Lang Vương, hung hăng cắt vào cổ Ám Ảnh, trong nháy mắt xuất hiện một đường cắt cực mảnh.
Bất chợt, vết máu lan ra, máu tươi bắt đầu không ngừng tràn ra, đồng thời phát ra tiếng ‘tí tách’.
“Tí tách!”
Dao găm trên tay tên thích khách kia rơi xuống mặt đất, đôi tay cứng đờ, dường như muốn nâng lên, bịt chặt miệng vết thương trên yết hầu. Nhưng mà một đao cứa xuống của Lang Vương kia, ẩn chứa một sức mạnh Hắc Viêm, Cho dù là điều động linh khí cũng không thể khép lại được vết thương, máu tươi vẫn róc rách chảy xuống như cũ!
“Sao lại….Như thế được!!”
Vẻ mặt Ám Ảnh hoảng sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lăng, và bốn con sủng vật đang vây quanh, trong mắt tràn ngập sự khϊếp sợ cùng không cam lòng.
“Một khi thích khách bị thất bại, là đồng nghĩa với việc phải bỏ mạng, ngươi nên giác ngộ điều này đi.”
Ánh mắt Lâm Lăng nhàn nhạt nhìn đối phương lạnh lùng nói.
Nghe thấy những lời này, đồng tử của Ám Ảnh run rẩy dữ dội. Cuối cùng không hít nổi một hơi cuối cùng, trực tiếp ngã xuống giữa vũng máu.
Vì đề phòng đối phương giả chết, Lâm Lăng đưa mắt ra hiệu cho Lang Vương.
Đằng sau hiểu ý, lập tức bay vút lại.
Phụt!
Cánh tay đao sắc bén, lập tức tàn nhẫn đâm vào đầu hắn ta một lần nữa. Lần này, không thể nghi ngờ nữa, đã hoàn toàn gϊếŧ chết tên này.
Mắt nhìn thấy thi thể không còn sự sống, Lâm Lăng lúc này mới buông cảnh giác tiến ra phía trước, lấy đi túi trữ vật. Lâm Lăng điều động một sợi tinh thần lực, nhanh chóng thâm nhập vào trong đó, bắt đầu tìm kiếm. Không thể không nói, tên thích khách này có tài phú cũng thật sự nhiều. Chỉ đá Linh Dương thôi, đã có hơn tám vạn. Còn về những vật phẩm khác, cũng là vô cùng phong phú, rực rỡ muôn màu!
Lâm Lăng lật tìm trong ngoài túi trữ vật. Sau đó bàn tay khẽ gẩy một cái, một quyển sách cổ võ học ám màu kim sắc, rơi vào trong tay hắn. Trên mặt bìa, có mấy chữ viết theo thể cổ xưa.
“Ma ảnh che trời”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, nhớ tới võ công trước đó tên thích khách kia thi triển, ánh mắt lập tức có chút lửa nóng.
Một chiêu thức giống như là cái bóng ẩn núp, hắn cũng đã được lĩnh giáo qua rồi, quỷ dị đến cực điểm! Nếu không có Kinh Kha chúng nó hiệp trợ, chỉ sợ hành thích đêm nay, tất nhiên sẽ có cục diện lành ít dữ nhiều. Hơn nữa, vừa rồi lúc đối phương bắt đầu phát thế công, thi triển ra bốn cái bóng phân thân, nói thật thì Lâm Lăng đối với loại công pháp này, trong lòng cũng thèm nhỏ dãi.
“Tinh, kiểm tra cho thấy ký chủ đã đạt được một bộ võ học hệ hắc ám thượng thừa, có cần mở hệ thống rà quét không?”
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Lâm Lăng dường như không có do dự chút nào, thản nhiên nói: “Được.”
Roẹt——!
Thoáng chốc, bí tịch võ học trên tay Lâm Lăng biến mất. Thay thế chính là, một viên tinh thể công pháp đen nhánh.
Vèo!
Tâm thần Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, màu đen tinh thể nháy mắt hóa thành một luồng sáng, bắn vào trong óc hắn. Chiêu thức võ học “Ma Ảnh Che Trời” cũng ở trong khoảnh khắc đó, bị hắn thu lại hiểu được tất cả.