Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 220

“Tinh, chúc mừng ký chủ dung hợp công pháp kết tinh thành công, phí tiêu hao đã khấu trừ.”

Theo âm thanh hệ thống vang lên, Lâm Lăng rất nhanh đã phát hiện, đá Linh Dương trong túi trữ, chợt biến mất một vạn viên. So với phí dùng khi rà quét ‘Sưu Hồn Thuật ở hội đấu giá lần trước, nhiều hơn gấp mười lần. Phẩm giá võ học của “Ma Ảnh Che Trời này, còn cao hơn với Sưu Hồn Thuật, có lẽ vậy nên phí cần dùng cũng tăng hơn nhiều.

Đối với điều này, ngược lại trong lòng Lâm Lăng cũng thấy thoải mái.

Chợt ý niệm của hắn khẽ dịch chuyển, muốn xem một chút chiêu thức có liên quan đến “Ma Ảnh Che Trời”.

Công pháp trong đó, đều không phải là lấy công kích làm chủ, càng có khuynh hướng nghiêng về phụ trợ nhiều hơn.

Chiêu thức tổng cộng có ba loại.

Loại thứ nhất là, Ám Ảnh Hành Tung.

Một khi thi triển, thân thể có thể dung nhập vào bên trong bất kì cái bóng ngược nào, giống như ngăn cách với thế nhân vậy, cho dù dùng tinh thần lực để dò xét, cũng khó có thể phát hiện.

Loại chiêu thức này dùng để hành thích, cực kỳ thích hợp. Lúc tu luyện đến tầng cảnh giới cao nhất, thậm chí còn có thể chui vào cái bóng ngược của những vật thể khác nhau, giống như di chuyển trong không gian vậy.

Có điều tên thích khách kia, hiển nhiên là vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới như vậy, chỉ mới có thể ẩm núp bên trong bóng ngược, thông qua sự di chuyển của cái bóng mới tiếp xúc lại gần kẻ địch. Cũng vì nguyên nhân như thế, nên sẽ dàng để lại sơ hở hơn.

Loại thứ hai là Ma Ảnh Liệt Biện.

Nói đơn giản chính là thuật phân thân. Số lượng phân thân do người thi triển khống chế. Nhưng điều này cũng không có ý nghĩa là càng nhiều phân thân thì càng có nhiều ưu thế. Bởi vì năng lượng ẩn chứa trong cơ thể thật, đều có hạn mức cố định, nó dựa theo số lượng phân thân nhiều hay ít mà bị san sẻ ra.

Giống như một viên đá Linh Dương, giá trị là một vạn lượng. Nhưng khi đem nó phân thành mười tờ ngân phiếu ngàn lượng, thì giá trị tổng quan của nó vẫn không thay đổi. Toàn bộ chẳng qua là phân chia năng lượng của bản thể ra mười phần mà thôi.

Tuy nói nó không có tác dụng gì lớn, nhưng lúc chiến đấu có thể dùng để làm loạn trí kẻ địch, âu cũng là một chiêu thức võ học lợi hại.

Loại thứ ba, Ma Vực Che Trời.

Chiêu thức này, có thể nói tinh túy nhất trong cả bộ võ học này, nếu như luyện thành, liền có thể thi triển ra một Hắc Ám Lãnh Vực.

Ở bên trong Lãnh Vực, người thi triển gần như là một vị thần, có thể thao tác năng lượng trong đó, muốn làm gì thì làm.

Đối với điều này trong lòng Lâm Lăng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. Cái tên thích khách tên Ám Ảnh kia, dường như không có học được thuật này. Nếu không, vừa rồi đối phương nếu thi triển “Ma Vực Che Trời” thì cho dù có bốn con thú tương trợ, chỉ sợ chiếm được phần thắng cũng vô cùng xa vời.

Sau khi cẩn thận xem một lượt công hiệu vận dụng công pháp xong, trên mặt Lâm Lăng, cũng dần hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Có loại công pháp này, cuộc thi Bách Viện ba tháng sau, đối với hắn mà nói, không nghi ngờ gì là lại gia tăng vài phần tự tin.

“Xoẹt!!!”

Bất chợt, ngón tay Lâm Lăng hơi bật nhẹ một cái, một luồng ánh sáng linh lực chấn động văng ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Vù” phát ra, toàn bộ trận pháp ngăn cách bên ngoài bao phủ trên nội điện giữa đình đều bị phá vỡ trong nháy mắt.

Động tĩnh ở nơi này, tức khắc khiến cho những thị vệ ở những khu viện khác trong phủ thành chủ phải chú ý.

Trong chốc lát, một loạt những tiếng chân dồn dập di chuyển đến.

Ước chừng hơn mười phút sau, hơn một trăm thị vệ, toàn bộ đều mặc võ trang bước nhanh tới.

Ngay cả Bạch Lân cũng chạy lại.

“Thích khách?!”

Lúc nhìn thấy thi thể đang ngã trong vũng máu kia, đồng tử bọn họ hơi co lại, vội vàng nhìn Lâm Lăng đang đứng cách đó không xa.

Nhìn thấy Lâm Lăng bình yên vô sự, Bạch Lân không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trong phủ thành chủ, lại có thích khách đến ám sát.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài không có việc gì chứ?”

Bạch Lân lập tức đi lên trước, dò hỏi.

Cùng lúc đó, miếng Phù Văn Ngọc Giản xuất hiện ở trong tay.

Đến gần nhìn, trên Ngọc Giản có màu phù văn đỏ tươi, bóng loáng, trong rất thật.

Sau khi xác nhận được thân phận thật của Lâm Lăng, biểu cảm trên mặt Bạch Lân hơi hiện lên sự nhẹ nhõm.

Dù sao lần lãnh chủ bị tập kích này, thêm cả tình thế nghiêm túc ở Lãnh Địa Hỗn Loạn, hắn ta không thể không cẩn thận.

“Không cần thử, là ta.”

Đối với hành động này của Bạch Lân, Lâm Lăng tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhẹ nhàng nói.

“Thuộc hạ cũng không cố ý mạo phạm, mong lãnh chủ đại nhân thứ tội.”

Bạch Lân vội vàng khom mình hành lễ, vẻ mặt kính sợ.

“Không sao, ngươi làm rất tốt.”

Lâm Lăng thản nhiên cười, tán thưởng nói.

“Đa tạ lãnh chủ khích lệ.”

Vẻ mặt Bạch Lân đầy ý cười, có chút cảm giác được coi trọng mà thấy bất ngờ.

“Khiêng thi thể đem đi đi, cũng ngay tức khắc lục tìm toàn bộ phủ đệ, nếu như phát hiện còn có thích khách, gϊếŧ không tha!”

Chợt, ánh mắt Bạch Lân sắc bén quét về phía thị vệ phía sau sai bảo nói.

“Vâng, thưa Bạch tổng quản.”

Đông đảo thị vệ lập tức hành động.

“Bạch Lân, ta nhớ rõ trước đó, ngươi đã rời khỏi phủ thành chủ rồi mà, sao lại về rồi?”

Nghe giọng nói chất vấn của Lâm Lăng, mơ hồ mang theo ý tứ xấu xa khó đoán. Nghe được lời này, trong lòng Bạch Lân hơi rùng mình. Mưu trí của hắn luôn vượt xa người thường, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Lăng.

Dù sao thì vị lãnh chủ này đêm nay vừa gặp phải vụ ám sát, nên cho dù ai đều đáng nghi cả. Nếu nghĩ theo hướng khác, nếu lãnh chủ chết, như vậy người ở giữa có thể đạt được lợi ích nhất, đương nhiên là người bị hiềm nghi nhiều nhất. Mà người làm tổng quản quản lí bên trong thành, tương đương với phó lãnh chủ là hắn đương nhiên khó tránh khỏi sẽ bị ngờ vực

“Khởi bẩm lãnh chủ, lần này ta trở về quả thực là có việc gấp cần báo.”

Bạch Lân áp chế cảm xúc ngang trái trong lòng, nói: “Quân thám tử của chúng ta phái đi truyền đến tình báo, nghe nói quân đoàn Hắc Vũ đêm nay đột nhiên hành quân gấp.”

“Ước chừng không quá nửa canh giờ, là có thể đến Lãnh Địa Hỗn Loạn!”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lăng sắc mặt hơi hơi xúc động.

Tiến trình của quân địch, nhanh hơn một ngày so với dự đoán. Sao đột nhiên lại có sự thay đổi như vậy, không biết vị thống soái ‘Lữ Thương’ của quân đoàn Hắc Vũ kia, rốt cuộc là có sách lược gì?!

“Ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt Lâm Lăng nhìn về phía Bạch Lân, dò hỏi.

Bạch Lân hơi trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Cái người tên Lữ Thương này, từ trước đến nay dẫn binh đánh giặc đều như sấm rền gió cuốn.”

“Hành quân của ông ta lần này, đột nhiên lại như diễn một vở kịch như vậy, dựa theo suy đoán của thuộc hạ, đối phương phỏng chừng đêm nay sẽ đến Lãnh Địa Hỗn Loạn, liền sẽ bắt đầu hành động tấn công thành, thế nên mới định ra bố trí chiến lược sau đó!”

Nghe vậy trong mắt Lâm Lăng hiện lên một sự lạnh lẽo, nói: “Nếu đã như vậy, thì ngay tức khắc truyền lệnh xuống, toàn quân tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đâu khẩn cấp.”

“Vâng.”

Bạch Lân hơi rùng mình, lập tức gật đầu nhận lệnh.

Mà đúng lúc hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên dừng chân lại, vững vàng nói: “Chủ nhân à, thuộc hạ không có tâm tạo phản nào đâu.”

Hắn cũng khôi phục lại cách xưng hô đối với Lâm Lăng như trước kia.

Rất nhanh sau đó, từ phía sau lưng truyền lại giọng nói nhàn nhạt của Lâm Lăng: “Ta tin tưởng ngươi.”

Bạch Lân buông đôi tay xuống, khẽ run lên. Mặt trái cảm xúc trong hắn giờ này chỉ với câu nói đó của Lâm Lăng thôi, trong nháy mắt tan biến không còn lại gì.

Sau đó, Bạch Lân không hề ngừng lại, nhanh chóng bước đi rời khỏi phủ thành chủ, bắt đầu điều binh khiển tướng, chuẩn bị nghênh chiến.

Nửa canh giờ sau.

Một đội quân tinh nhuệ, xuất hiện trên đất của Lãnh Địa Hỗn Loạn.

Đám bính lính dày đặc kia, toàn thân đều mặc áo giáp đen trên mũ còn cắm một chiếc lông chim màu đen lớn, ở dưới ánh trăng, cảm thấy u tối sắc sảo.

Đây là quân đội chính quy lợi hại nhất Đế Quốc Tinh Vũ, quân đoàn Hắc Vũ!
Bình Luận (0)
Comment