Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 574

“Chấp sự thực tập như ngươi cũng thật bận rộn.” Chấp sự áo trắng cười khẽ một tiếng rồi nói: “Lần này ta không được Đào Linh dặn dò, làm chấp sự thực tập không thể tự tiện...”  

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì ánh mắt đã chú ý tới huy chương thực tập trước ngực Lâm Lăng đã biến mất, thay vào đó là huy chương chấp sự sơ cấp tương tự như hắn!  

“Ngươi thăng cấp?” Chấp sự áo trắng hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nhịn không được mà dò hỏi.  

“Ừ, vừa thăng cấp xong.” Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, chỉ thản nhiên gật đầu.  

Sau khi thăng cấp lên thành chấp sự áo trắng, cấp bậc địa vị của hai bên đã ngang hàng ngang vế trong Chấp Sự Đường, cho dù là tuổi tác vai vế thì cả hai đều có được đặc quyền chấp sự tương tự.  

Được Lâm Lăng xác nhận, sự kinh ngạc trong mắt chấp sự áo trắng không khỏi càng đậm thêm vài phần. Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Lâm Lăng vừa trở về từ Hắc Ám Điện Tông thì đã chạy đi sát hạch ngay. Hơn nữa chuyến đi chuyến về, toàn bộ quá trình nhanh đến làm người ta giật mình!  

“Hiện tại, ta có quyền đi đến khu vực muốn đi không?” Lâm Lăng khách sáo mỉm cười và nói.  

“Có... Có thể.” Chấp sự áo trắng phục hồi tinh thần, lập tức gật đầu, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”  

“Hắc Ám Điện Tông, khu vực đệ tử ngoại điện.” Hiển nhiên Lâm Lăng sớm đã cân nhắc sẵn nơi đến, hắn không chút do dự mà nói thẳng.  

“Được, Truyền Tống Trận thứ năm bên trái.” Chấp sự áo trắng cũng cũng không nghĩ nhiều, lập tức chỉ vào Truyền Tống Trận bên trái kia.  

Sau một loạt thao tác, Lâm Lăng đã đứng trên hòn đảo của Hắc Ám Điện Tông, vị trí này nằm ở thạch điện, trên tế đàn Truyền Tống Trận thuộc khu vực kiến trúc bên ngoài Điện Tông.  

Ánh mắt Lâm Lăng quét qua, chỉ thấy nơi này có một chấp sự áo trắng đang đóng giữ.  

“Nơi này chính là khu vực ngoại điện đúng không?” Vì bảo đảm không có sơ sót gì, Lâm Lăng nhìn về phía chấp sự áo trắng kia, cẩn thận hỏi một câu.  

“Đúng.” Đối phương lạnh nhạt gật đầu, cũng không nói quá nhiều.  

Lâm Lăng lập tức nhảy xuống tế đàn, đồng thời bay thẳng đến đường hầm lối ra.  

“Chiến Y Nghĩ Nhân!”  

Trong đường hầm tối tăm, trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, Chiến Y Nghĩ Nhân lập tức được mặc lên người.  

Vèo!  

Sau khi ấn chốt mở, thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại. Ngay khoảnh khắc sắp rơi xuống mặt đất thì một tia sáng đen xẹt qua, đúng lúc đón được hắn.  

Cái bóng đen chỉ nhỏ như ruồi bọ kia chính là Kinh Kha!  

“Xuất phát!” Lâm Lăng cưỡi lên lưng thú, nhìn chằm chằm vào cửa điện đã phóng đại mấy chục lần trong thị giác, ánh mắt chớp động rồi quát khẽ lên.  

Ong ——!  

Chỉ thoáng chốc, hai cái cánh máy móc của Kinh Kha chấn động, đột nhiên hóa thành một bóng đen rồi lao ra với tốc độ kinh người.  

Nơi này tuy chỉ là khu vực ngoại điện của Hắc Ám Điện Tông, nhưng diện tích cũng rộng lớn bao la.  

Trong hoàn cảnh lạ lẫm này, Lâm Lăng tìm kiếm giống như đang lang thang không có mục tiêu. May mà hiện tại đã gần ban đêm, hoàn cảnh tối tăm cũng giúp một người một thú ẩn nấp rất có hiệu quả.  

Trong lúc bay qua bay lại khắp nơi, Lâm Lăng không thu hoạch được gì, nhưng cũng xem như chứng kiến được căn cơ hùng mạnh của Hắc Ám Điện Tông. Từng tòa cung điện hùng vĩ hoành tráng kia đứng sừng sững mà dày đặc, bay vào trong đó giống như vấn thân vào rừng cung điện cao chót vót.  
Bình Luận (0)
Comment