*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn thường xuyên có thể cảm nhận được những dao động khí tức hùng mạnh khắp xung quanh. Vì sợ bị cường giả trong Hắc Ám Điện Tông phát hiện, Lâm Lăng cưỡi Kinh Kha bay đi hết sức cẩn thận.
“Đúng rồi, hiện tại lão tứ chính là đệ tử ngoại điện của Hắc Ám Điện Tông, liên hệ được với hắn thì có thể biết vị trí chính xác rồi.”
Trong đầu Lâm Lăng đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức nhớ tới Cổ Vân Nhạc.
“Ẩn nấp!”
Kinh Kha thu được mệnh lệnh, lập tức lóe lên một cái trên hư không rồi bay đến một cây đại thụ gần đó, ẩn thân trong lá cây rậm rạp.
“Lão tứ, đệ tử ngoại điện các ngươi sống ở vị trí nào?” Lâm Lăng lấy ra bùa truyền âm rồi đốt cháy.
Yên lặng chừng hơn mười giây, rốt cuộc trong nhẫn không gian của Lâm Lăng cũng nhận được hồi âm. Sau khi bùa truyền âm bốc cháy, trong đầu hắn vang lên giọng nói mừng rỡ của Cổ Vân Nhạc.
“Lão đại, huynh đến Hắc Ám Điện Tông à? Đệ tử ngoại điện chúng ta sống ở phía Nam!”
“Ha ha, huynh mau mau lại đây, ta đang ngồi chung với mấy sư tỷ...”
Trong đầu quanh quẩn tiếng nói hưng phấn của Cổ Vân Nhạc, Lâm Lăng lắc đầu cười thầm. Tiểu tử này vừa mới đến Điện Tông mà đã dụ dỗ được sư tỷ, hơn nữa, nghe số lượng thì hình như cũng không ít.
Mà Tần Vũ tính nết ba hoa tương tự chắc giờ cũng y như vậy, lấy công lực miệng lưỡi trơn tru cộng thêm giá trị nhan sắc của hai người thì sức hút của họ nằm ở cấp bậc rất cao.
Sau khi được xác định phương hướng, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Lăng xuyên qua kẽ lá, nhìn về hướng khu vực phía Nam.
Theo hắn thấy, Viêm Hoằng Nghị lấy thân phận tán tu để gia nhập Điện Tông, chắc hẳn địa vị cũng tương tự như Cổ Vân Nhạc, cho nên vị trí sinh sống cũng giống nhau.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng lập tức cưỡi Kinh Kha bay lên bầu trời đêm.
“Kinh Kha, kích hoạt ẩn thân.”
Tuy có bóng đêm che lấp, nhưng Lâm Lăng vẫn không dám có chút lơi lỏng nào.
Nhận được mệnh lệnh, thân thể Kinh Kha lập tức nhạt đi rồi trong suốt.
Lâm Lăng cũng che chắn khí tức trên người, im lặng ngồi trên lưng thú rồi bay về phía trước.
Nhờ cách ẩn núp bí ẩn này, nếu không phải cao thủ Thánh Vực đứng đầu thì rất khó phát hiện được động tĩnh của một người một thú.
Ngoại điện khu Nam.
Rốt cuộc Lâm Lăng cũng đến nơi này, hắn đưa mắt nhìn xuống quần thể cung điện đèn đuốc sáng trưng trong màn đêm phía dưới.
Trên các hành lang lối đi nhỏ, hắn có thể nhìn thấy không ít bóng người đang hoạt động khắp nơi. Đối với võ giả thì ban ngày hay ban đêm đều không có gì khác biệt.