Vũ Miên - Du Võng

Chương 11

Muốn cho thì cho? Đây là ý gì. Ngôn ngữ nhiều nghĩa, uyển chuyển lại bất đắc dĩ, nội hàm phức tạp.

Đơn giản là nói, chính là củ khoai lang phỏng tay lần nữa lại nhảy về tay tôi. Tôi không thể xác minh được suy nghĩ của Tống Dữ Miên, tuy rằng cậu ấy đua quyền quyết định cho tôi. Nên xử lý vấn đề phiền toái này thế nào? Tôi mặt ủ mày chau mà lắn qua lộn lại trên giường.

Tôi thật sự hận chết vẻ ngoài lạnh nhạt thường ngày của Tống Dữ Miên cùng câu nói không rõ ý tứ kia của cậu ta, tựa như buổi tiệc của hội đồng hương lần đó dễ dàng mà đưa ra QR, tôi không biết Tống Dữ Miên rốt cuộc đã đáp ứng bao nhiêu lời mời thêm bạn tốt vào danh sách, cũng chẳng biết đã phát lời thăm hỏi với ai. Nhưng càng hận hơn là, tôi cư nhiên vì loại chuyện này mà thấy khó chịu.

Thường Nhạc, mày tình táo một chút, ngươi mà Tống Dữ Miên nửa xu quan hệ đều không có, tiệc đồng hương là do Thường Hỉ tổ chức, nữ chính đoàn phim là do bạn cùng phòng mày mời, hiện nay có nam sinh đến tìm mày muốn xin phương thức liên hệ của cậu ấy, bất quá cũng chỉ là thông qua một cái trung gian, không phải tới trưng cầu ý kiến của mày.

Nói đến cùng, tôi cũng chỉ là một cái công cụ hình người mà thôi.

Càng tự an ủi càng thêm sinh khí, tức giận Tống Dữ Miên không để trong lòng, giận chính mình là nhân vật không đáng để nhắc tới, tức giận đến cuối cùng, dứt khoát liền cho người ta toại nguyện, đem danh thiếp người kia đẩy qua cho Tô Kiến Trạch.

Tô Kiến Trạch mừng rỡ mà nhắn liên tiếp một chuỗi cảm ơn, sau đó toàn toàn yên tĩnh, Tống Dữ Miên bên kia cũng im lặng, tôi cũng lười đoán sau đó bọn họ sẽ phát sinh việc gì. Tâm tình tốt đẹp trước khi ngủ đã không còn chút gì, tôi mệt mỏi bịt kín chăn, không tiếng động chui vào màn đêm.

Ngày hôm sau, khi Tô Kiến Trạch nhìn thấy tôi ngữ khí rõ ràng quen thuộc hơn rất nhiều, xem biểu hiện của anh ta tôi liền biết, khẳng định đã kết bạn với Tống Dữ Miên, sau đó nhắn tin qua lại không khí cũng không tệ lắm đi. Ngược lại, Tống Dữ Miên khi nhìn thấy tôi, thái độ lại trở nên lãnh đạm một chút, ngày thường còn sẽ tượng trưng thăm hỏi một chút, nhưng hôm nay khi tôi chào hỏi, cậu ấy chỉ gật đầu nhẹ một chút, tỏ vẻ đã nghe.

Tôi đối với phản ứng này không thể hiểu nổi, nhưng cũng hiểu rõ, vì thời cao trung tôi đã trãi qua quá nhiều lần như vậy. Đương nhiên, đó là khi tôi chưa thổ lộ.

Sau sự việc viết giúp thư tình bị bại lộ, tôi trong họa được phúc mà kéo gần khoảng cách với Tống Dữ Miên một chút, nhưng lại vô cùng bất hạnh khi trở thành giang hồ cẩu bằng hữu với tên Trần Nhất Cách kia. Chuyện trên đời không thể giấu mãi được. Trần Nhất Cách không có việc gì sẽ đến tìm tôi chơi, hắn lại là tên không lựa lời , không bao lâu tiếng gió việc viết giúp thư tình truyền toàn khối, đương nhiên Tống Dữ Miên cũng biết.

Đoạn thời gian đó thái độ của Tống Dữ Miên cũng như sáng nay, có thể không nói chuyện liền không nói chuyện, có thể không nhìn thì đừng mong cậu ấy nhìn, mãi đến khi tôi biết thành Thường Nhạc vương tử, khi truyền đề kiểm tra cậu ấy mới thoáng xoay người lại, chờ tôi cầm lấy liền buông tay... mà trước đó, đều là không thèm quay đầu lại mà trực tiếp ném về phía sau.

Tôi nghĩ cậu ấy giận vì tôi tự làm theo ý mình. Tuy Tống Dữ Miên không phải bồ tát, nhưng trước kia vì tôi viết giúp thư tình, lại còn từ việc đó kiếm tiền không ít. Hiện tại lại bởi vì tôi tùy tùy tiện tiện mà đem WeChat của cậu ấy cho người không thân lắm, hơn nữa Tô Kiến Trạch lại vì tôi hỗ trợ mà trở nên nhiệt tình không ít, làm ra bộ dáng như quan hệ của chúng tôi rất tốt, xem ra cậu ấy ít nhiều cũng có chút hiểu lầm, cho rằng tôi đã ủ mưu giật dây bắt cầu giúp Tô Kiến Trạch đã lâu... Nói đến cùng do trước đây tôi làm sai không ít sự tình, trong lòng cậu ấy có chút phản cảm cũng là hiển nhiên.

Cũng không thể hoàn toàn trách tôi, ai bảo cậu ấy không nói rõ, một câu ba phải gì mà muốn cho thì cho, tôi kẹp ở giữa, nên làm thế nào đây?

Huống hồ phim quay vẫn chưa xong, mọi người đang trong trạng thái tốt đẹp, nếu vì việc nhỏ thế này mà giữ mọi người sinh khoảng cách, tôi không thể vì tâm tư bé nhỏ của mình mà phá hỏng được.

Kết thúc ngày làm việc đúng tiến độ, cả một ngày, trừ bỏ thời gian làm việc tôi cùng cậu ấy nói vài câu về yêu cầu biểu diễn, ngoài ra Tống Dữ Miên cũng chưa nói thêm một câu nào với tôi.

Cứ trầm mặt như vậy tới lúc đóng máy, cả đoàn cũng như ngày đầu cùng nhau chụp một tấm ảnh chung, chọn xong thời gian ăn một buổi cơm xem như tiệc đóng máy, liền bắt đầu thu dọn đồ đạt kết thúc.

Ngày thường chúng tôi trở về đều gọi hai chiếc xe, tôi, Diệp Mẫn Mẫn và Tống Dữ Miên một chiếc, chiếc còn lại cho Giang Vũ Tây, Hà Lưu và nam chính Tô Kiến Trạch của chúng tôi, cứ như vậy mà phân chia hai ngày nay. Nhưng đến hôm nay khi chờ xe, Tô Kiến Trạch lại thình lình mà nhảy ra đề nghị: "Cái kia, Thường đạo, không bằng hôm nay hai chúng ta đổi xe đi."

Tôi khinh.

Lòng lang dạ thú, rõ như ban ngày.

Nội tâm tôi lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng mà suy nghĩ lý do cự tuyệt... nào là hôm nay đến phiên ba các anh trả thiết bị; tỷ như hôm nay tôi và Mẫn Mẫn muốn đưa Tống Dữ Miên về; hoặc như Giang Vũ Tây rất thích anh, muốn có thêm một chút thời gian ở cùng; hay tôi cảm thấy anh quá nguy hiểm, không thể ngồi chung xe với Tống Dữ Miên...

Mẹ nó, toàn là mấy lí do không thuyết phục.

Không đợi tôi mở miệng, Diệp Mẫn Mẫn đã rất bát quái lên tiếng: "Nga?" Sau đó quay đâu làm mặt quỷ với tôi: "Thường Nhạc, cậu cùng học trưởng đổi đi."

Thâm tâm tôi hung hăn mà mắng Diệp Mẫn Mẫn khủyu tay đưa ra ngoài, ngoài mặt lại vờ như không hiểu rõ tình huống: "A? Vì cái gì. Một lát tôi còn phải đưa nữ chính về ký túc xá nha."

Họ Diệp kia lại không hiểu khổ tâm của tôi: "Ai đưa thì cũng là đưa, không phải chỉ mình cậu có xe."

Tô Kiến Trạch nghe vậy liền hănh hái lên: "Đúng vậy Thường đạo, xe của anh cũng ở trường, em yên tâm."

Tôi liếc mắt nhìn Tống Dữ Miên, thấy cậu ấy bên bên lẳng lặng mà nghe chúng tôi thảo luận, nhìn không ra vui buồn, cũng không có ý muốn mở miệng.

Biểu hiện như vậy ít nhiều làm tôi hiểu một chút, vì thế càng nỗ lực phản đối: "Kia, tôi cùng Tống Dữ Miên dù sao cũng làm bạn học cấp ba, cậu ấy tương đối chậm nhiệt, vẫn là cùng tôi đi một xe..."

Tốt hơn.

Hai chữ kia còn chưa nói ra tới, hai chiếc xe đã một trước một sua mà dừng trước mặt chúng tôi, Tống Dữ Miên đứng bên cạnh vốn không lên tiếng đột nhiên nói: "Tôi sao cũng được."

Tôi như bị đánh vào mặt, không thể tin mà phát ra một tiếng: "Ha?"

Ba người chung phòng khác của tôi không phát hiện câu chuyện phát triển theo hướng kì lạ, phát ra một tràn ăn dưa: "A?"

Chỉ có Tô Kiến Trạch vui vẻ như một đứa trẻ, cảm thán nói: "Thật tốt quá! Vậy chúng ta lên xe đi!"

Còn rất ga lăng mà giúp cậu ấy mở cửa sau.

Lần này Tống Dữ Miên đầu cũng không quay lại, nhẹ giọng nói với Tô Kiến Trạch một tiếng cảm ơn, sau đó liền lên xe.

Nụ cười của vị học trưởng kia tươi như mặt trời 8-9h sáng, quay đầu tiếp tục đón Diệp Mẫn Mẫn: "Học muội, mau lên xe đi,"

Tên họ Diệp kia đương nhiên không muốn làm bóng đèn, xua xua tay: "Kia, nếu không em liền cùng.... A!"

Không đợi tên này nói hết lời, tôi đã đem cậu ấy nhét vào ghế sau, sau đó hung tợn mà đóng lại cửa xe, cách cửa sổ xe mà cho cậu ấy một ánh mắt: "Nhà ngươi chú ý bọn họ một chút."

Trước khi đi Tô Kiến Trạch còn cầm tay tôi, liên tục cảm ơn vì tạo cơ hội cho họ, nhìn chiếc xe dần đi xa sau đó biến mất giữa dòng xe cộ, dư lại hai người bạn cùng phòng của tôi trăm miệng một lời mà phát ra một tiếng cảm thán bát quái: "Hy vọng của Tô học trưởng rất lớn!"

Lớn cái đầu các cậu.

"Thường Nhạc, cậu nói gì?"

Đến khi nghe bọn họ đặt câu hỏi, tôi mới phát hiện tôi vừa đem lời trong lòng đem nói ra, nhưng lúc này tôi cũng lười giải thích, không để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ, trực tiếp mở cửa ghế phụ trầm mặt ngồi xuống.

Tôi không hiểu rốt cuộc trong đầu Tống Dữ Miên nghĩ gì, nếu như trước kia tôi còn sẽ vắt óc mà suy nghĩ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng hiện tại tôi không muốn biết. Bởi vì tôi - Thường Nhạc, ngay lúc này rất tức giận.

 

Bình Luận (0)
Comment