Vũ Miên - Du Võng

Chương 12

Tuy rằng tôi không có cơ sở thuyết phục để tức giận, nhưng sự tức giận bất lực cũng là một loại thái độ, tôi thừa nhận tầm nhìn của tôi còn hạn hẹp. Bằng không sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ảo não hồi lâu.

Sau khi nghĩ kỹ lại, người nọ yêu đương với ai nói đến cùng đều không liên quan đến tôi, nếu tôi tức giận càng thể hiện tôi là người vô cớ gây rối.

Nhiều năm qua, trong lòng tôi vẫn âm thầm phân biệt cao thấp, không cho phép bản thân thừa nhận những cảm xúc hỉ nộ ái ố dành cho Tống Dữ Miên chỉ là một vở kịch một vai không đáng nhắc tới. Vì vậy, tôi cố gắng tìm kiếm lý do khiến tôi tức giận, cuối cùng, công sức cũng được đền đáp. Tôi đã tìm ra một lý do miễn cưỡng - cậu ấy không lịch sự.

Đúng vậy, cậu ấy quá bất lịch sự! Nói không để ý đến người ta liền không để ý, lúc ra về, cả một câu hẹn gặp lại cũng không có!

Nên lý do giận không hề liên quan đến việc cậu ấy về cùng Tô Kiến Trạch. Hừ.

Thường Nhạc, mày nhiệt tình sai chổ, mày không biết nhìn người, mày,...

"Cậu cũng quá thảm đi!" Đầu bên kia điện thoại Lê Sướng nghe chuyện tôi tự vả mặt cưỡi ngã nghiêng, "Cậu ấy nói cậu muốn cho thì cho, cậu liều cho thật, trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Đầu tôi đang nghĩ nên mua gì để đánh cậu thích hợp nhất.

"Vẫn là cậu hiểu nhiều." Tôi cố nén lại sự mỉa mai trong giọng nói và đáp lời. Lại một lần nữa, tôi tận tình khuyên bảo và giải thích ý nghĩa ẩn dụ trong lời nói của mình cho Lê Sướng: "Cậu có biết tôi đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu suy tư và trằn trọc để đưa ra quyết định này hay không?"

Hy sinh cái tôi, thành toàn cho xã hội.

"Thế thì sao, vẫn là tốn công vô ích." Lê Sướng khppng hề để tâm đến lời tôi nói, liên tục ngáp khiến tôi bực mình: " Cậu định xin lỗi Tống Dữ Miên thế nào?"

Ha?

Tôi tưởng tôi nghe nhầm, "Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi cậu ấy, Lê Sướng, cậu có phải bạn tôi không vậy?"

"Ha?" Lê Sướng cũng cho rằng cậu ấy nghe lầm, "Chứ sao, Tống Dữ Miên cũng đâu làm gì có lỗi với cậu."

"Sao lại không."

Tôi giận dữ: "Cậu ấy không lịch sự!"

Lê Sướng gầm lên: " Tôi thấy vấn đề rõ ràng ở chổ cậu! Tự mình suy nghĩ lại đi thôi!"

Dứt lời cậu ấy liền tắt máy, cuộc trò chuyện tan rã trong không vui, thế nhưng bạn của mình lại đứng về phía Tống Dữ Miên, tình nghĩa đạm bạc này làm tâm tình vốn không vui của tôi càng thêm xuống thấp.

Cẩn thận nghĩ lại, từ lúc ban đầu bạn của tôi luôn mang theo hình tượng nữ thần khi nhìn Tống Dữ Miên, thời cấp ba khi nhắc đến cậu ấy, bọn họ đều mang theo vẻ mặt sùng bái. Sau khi tôi để ý Tống Dữ Miên, bọn họ vô cùng vui vẻ, so với tôi còn muốn để bụng hơn. Đến nỗi cuối cùng sau khi tôi bị từ chối, chịu nỗi khổ tự vả mặt cùng vạn phần đau đớn, bọn họ khi nhắc đến cậu ấy lại mang theo một chút tiếc nuối, ngàn vạn cảm khái.

'Cải trắng tốt như vậy, Thường Nhạc lại không ủi được. Thật đáng tiếc.'

Mà hiện tại, quanh co lòng vòng vốn tưởng rằng tình đầu của mỗi người đều giống như lâu đài cát nói đổ liền đổ, không nghĩ đến thế nhưng lại gặp nhau, nhóm chat chung đã yên lặng từ lâu lập tức sôi nổi như ăn tết. Nhiệt tình của Lê Sướng và Trần Nhất Cách đối với Tống Dữ Miên so với năm đó chỉ tăng chứ không giảm, hôm nay chuyện xưa như mới hôm qua, ngày mai hỏi thăm tiến độ phát triển, phiền đến tôi không chịu nổi, không thèm để ý bọn họ nữa.

Tống Dữ Miên, rốt cuộc tôi nợ gì cậu?

Nghĩ như vậy, tôi thấy lần giận dỗi này thật sự rất cần thiết, vì thế tôi click mở vòng bạn bè của cậu ấy, ý đồ tìm thấy vài tia hối lỗi trong những ngày gần đây. Nếu cậu ấy thật sự có tự kiểm điểm, tôi còn có thể suy xét một chút không so đo hiềm khích mà lại trở thành bạn của người kia, một lần nữa trở lại mối quan hệ không lạ không thân.

Kết quả người ta không những cài đặt vòng bạn bè thành chỉ có thể thấy được ba ngày gần nhất, hơn nữa trong mấy ngày này cậu ấy chỉ chia sẻ duy nhất một ca khúc tiếng Anh. Tôi đến ca khúc cũng không hiểu hết ca từ, đây là đánh vào nỗi đau tri thức của tôi.

Thật tốt, Tống Dữ Miên không kiêu ngạo không siểm nịnh, tâm lặng như nước.

Vào xem bình luận, thấy Tô Kiến Trạch vụn về mà bắt chuyện: ' Bài hát này anh cũng rất thích, nghe đi nghe lại rất lâu.'

Ha.

Thật cứng nhắc, gượng gạo, không lựa lời mà nói.

Cũng may Tống Dữ Miên không có trả lời anh ta.

Xem ra anh ta cũng không quan trọng lắm.

Sau khi xác định tỉ lệ thành công của Tô Kiến Trạch cũng không cao, tức giận của tôi liền vơi đi một nửa, bỏ điện thoại xuống mở máy tính lên chỉnh sửa hậu kỳ công trình phim của chúng tôi.

Bốn người trong ký túc xá phân chia chỉnh sửa hậu kỳ, phần diễn của nam chính tương đối nhiều nên chia làm hai phần chi Giang Vũ Tây và Hà Lưu chỉnh, nam nữ chính đối diễn cho Diệp Mẫn Mẫn làm, cuối cùng phần của nữ chính để lại cho tôi.

Đương nhiên với lòng riêng của tôi không có chút quan hệ, hoàn toàn do lúc trước tôi chụp ảnh cho Tống Dữ Miên quá tốt, bọn họ nói tôi có kinh nghiệm chỉnh cảnh của cậu ấy tốt nhất nên đẩy cho tôi.

Mấy ngày trước rất tức giận nên không có tâm trí xem tư liệu sống của người này, bây giờ vất vả lắm mới tốt lên một chút, nghĩ đến Tô Kiến Trạch cũng không thoát khỏi vận mệnh, lòng tôi liền hát vang một trận. Không chớp mắt mà làm việc trước máy tính suốt một buổi trưa, hiệu suất vượt mức nên trước khi trời tối tôi đã làm xong phần mình phụ trách.

Tốt lắm, Thường Nhạc, rất có tinh thần chuyên nghiệp.

Làm xong việc trên tay đã nghe thấy Diệp Mẫn Mẫn trở về hô to gọi nhỏ, sau khi xác nhận mọi người đều có mặt, đứng giữa phòng lấy giọng nói thanh thanh thông báo: "Tôi vừa mới gặp lão sư đầu hói, ông ấy đối với chúng ta vô cùng hài lòng, nói điểm môn đạo diễn có khả năng rất cao, cho nên..." nói tới đây còn cố tình dừng khoảng 10 giây cho chúng tôi hoan hô, ngắn ngủi chúc mừng qua đi, mới tiếp tục nói: "Mọi người chú ý, buổi tối ngày mai chính là tiệc đóng máy của chúng ta, các diễn viên đều sẽ tới, nhất định phải cho người ta khó quên, nhiệt tình, ấm áp làm cho người ta thấy chúng ta thật lòng biết ơn, sau này muốn hợp tác cũng dễ nói."

Tuyên bố xong, cậu ấy quay sang hỏi tôi: "Đúng rồi Thường Nhạc, cậu biết Tống Dữ Miên thích món gì không?"

"Sao tôi biết được?"

Diệp Mẫn Mẫn bất đắc dĩ: " Sao cái gì cậu cũng không biết, để mình hỏi Tô học trưởng, sẵn nhờ anh ấy hỏi Dữ Miên."

Kia, không được!

"Khoan." Nghe đến ba chữ Tô học trưởng, tôi phản xạ có điều kiện mà la lên: "Không biết thì có thể hỏi, cậu không cần tìm người khác quanh co lòng vòng, không sợ người ta để bụng."

"Tôi biết, nhưng Tô học trưởng cũng không phải người ngoài." Diệp Mẫn Mẫn kì quái nói.

"Sao không phải người ngoài?" Hắn ta còn muốn cưa nữ chính của chúng tôi! Đây là cơ hội nói chuyện phiếm với Tống Dữ Miên, lỡ như đem ra được một chút điểm giống nhau, như vậy...

Hình như có gì xảy ra cũng không liên quan đến tôi thì phải.

Không đúng, đây là tôi làm trọn lễ nghĩa chủ nhà bảo vệ Tống Dữ Miên nha, Tô Kiến Trạch chưa biết có đáng tin cậy hay không, nếu cậu ấy bị lừa gạt tình cảm trong đoàn phim của tôi, vậy tôi sẽ rất phiền lòng.

Không sai, tôi, Thường Nhạc, hiên ngang lẫm liệt.

Vì thế tôi liền thêm tự tin: "Nếu cứ để học trưởng hỏi mãi cũng không tốt."

Họ Diệp kia chống nạnh: "Vậy cậu nói xem ai hỏi?"

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại: "Tôi hỏi."

Nói xong liền mở khung thoại với Tống Dữ Miên, phát qua 1 tin: 'Có đó không?'

Sau đó phân vân giữa hai câu: 'Cậu thích ăn gì?' và 'Bữa tối đóng máy ngày mai, cậu muốn ăn gì?', sau khi suy nghĩ quyết định lát nữa sẽ hỏi câu thứ hai. Như vậy có vẻ hiểu biết của tôi về Tống Dữ Miên không đến mức trống rỗng, còn có vẻ tôi rất tôn trọng ý kiến của cậu ấy nha.

Một công đôi việc, hình tượng người tốt được tạo vô cùng hoàn hảo.

Diệp Mẫn Mẫn nói lại: "Đã nói với học trưởng, anh ấy nói anh ấy ăn gì cũng được, theo ý của bọn mình và Tống Dữ Miên."

Giang Vũ Tây quay đầu thúc giục tôi: "Thường Nhạc, Dữ Miên trả lời cậu chưa?"

Vừa dứt lời, bên kia liền nhắn đến: "Không có"

Gì đây? Tôi nhắn lại: 'Ha?'

Bên kia liền thu hồi, đổi thành một câu vô cùng cao lãnh: 'Làm sao vậy?'

Tôi mang theo nghi hoặc, nhưng lại làm như không có việc gì, tiếp tục đánh chữ: 'Bửa tối đóng máy ngày mai, cậu muốn ăn gì?'

Đối phương trầm mặc một hồi, không dài không ngắn làm tôi mãi tự hỏi chổ nào chọc giận cậu ấy, rốt cuộc bên kia cũng trả lời:

'Thường Nhạc.'

Tay tôi run run rẩy rẩy mà cầm di động, chờ đợi câu tuyên án tiếp theo của người nọ, như một tia lửa nhỏ, một chút một chút mà rơi trước mắt tôi, sáng ra một chút ánh lửa sau đó từ từ mà cháy lan ra đồng cỏ.

Tôi cảm giác như Tống Dữ Miên trách cứ tôi, lại như đang nũng nịu oán trách, cậu ấy nói:

'Mình thích ăn gì mà cậu cũng không biết.'

Bình Luận (0)
Comment