Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 90

Cương phong vốn là vô hình, thế nhưng trong mắt Sở Nam dường như lại là sự tồn tại hữu hình.

Sở Nam nhìn từng chút từng chút độ sâu của dấu vết bị cương phong không ngừng gia tăng, trong đầu vẫn còn đang suy tư:

- Trước kia để có thể kích phát ra nguyên lực, không chỉ nguyên lực của bản thân phải dồi dào, mà còn phải tìm ra một lỗ hổng để dẫn phát, nếu không phải là tại thời điểm sinh tử tồn vong hoặc tâm lý đặc biệt muốn kích phát ra nguyên lực giống như lúc nhập vào trạng thái giác ngộ, lúc đó nguyên lực có thể dễ dàng kích phát, lúc linh lúc mất, nếu như có thể tạo ra một thông đạo chuyên dùng để dẫn nguyên lực thì từ nay về sau sẽ không phải vì nó mà phát sầu nữa.

Nhìn một chút rồi lại suy nghĩ, Sở Nam không tự chủ được mà dẫn dắt nguyên lực trong cơ thể, tìm kiếm quỹ tích mà nguyên lực lúc trước được kích phát ra, tìm kiếm một phen suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, Sở Nam cuối cùng cũng đã từ trong thân thể tìm được một khe hở dùng để kích phát nguyên lực.

Ngay lập tức, trong lòng Sở Nam lập tức mừng rỡ, ngưng tụ toàn bộ nguyên lực, hướng về phía khe hở xông đến, muốn khiến khe hở trở thành một cái lỗ hổ, một cái thông đạo. Thế nhưng, sự thật cũng không phải tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của Sở Nam, Sở Nam dùng toàn lực dồn về một phen, thế nhưng chẳng qua chỉ có thể khiến khe hở lớn thêm một chút mà thôi.

Sau một lượt này, nguyên lực mà những ngày qua Sở Nam dành dụm liền mất sạch một cách dễ dàng.

Thế nhưng một chỉ một chút này lại chính là vầng thái dương chiếu rọi Sở Nam, hắn khẽ lẩm bẩm:

- Đóng băng dày ba thước không phải một ngày lạnh. Trên vách động này có nhiều dấu vết sâu như vậy cũng không phải là do cương phong tạo ra chỉ trong một ngày mà có thể thành, nếu kiên trì bền bỉ thì chắc chắn sẽ có ngày hình thành một cái thông đạo, đến lúc đó sẽ không phải vì việc kích phát nguyên lực mà buồn rầu nữa. Sư phụ, ta đã tìm được phương pháp kích phát ra nguyên lực rồi, sư phụ, người có nghe thấy không?

Sở Nam sau một phen cảm ngộ này thì tư duy càng lúc càng thông suốt, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu như ta có thể tự tạo ra thông đạo cho mình thì cũng giống như kinh mạch của người khác bây giờ, nhưng ta không chỉ tích trữ ở mỗi kinh mạch giống như người khác, mà là mỗi chỗ trên thân thể ta đều có thể tích trữ nguyên lực, nguyên lực mà người khác tích trữ thì giống như con suối còn ta thì lại như biển rộng, dòng suối nhỏ có rộng lớn hơn đi nữa thì há có thể rộng lớn hơn đại hải sao? Chỉ có điều là biển rộng này vẫn chưa hình thành, vẫn chỉ mới là sơ khai mà thôi….

Nghĩ đến đây, một sự tự tin trước nay chưa từng có của Sở Nam đột nhiên bành trướng, đối với những người khác trên đại lục Thiên Vũ mà nói thì hắn chính là một kẻ khác biệt, thế nhưng lại là một sự khác biệt có tiềm lực vô tận.

- Cương phong, cảm ơn ngươi.

Sở Nam vạn phần cao hứng, quay về phía cương phong hét lên, thế nhưng cương phong dường như không nhận tình, vẫn hung hăng để lại trên người Sở Nam từng đạo vết máu, chỉ có điều những vết máu này đối với Sở Nam mà nói chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.

- Thế nhưng, cương phong, ngươi làm thế nào có thể đến đây được? Hơn nữa còn có uy lực lớn như vậy?

Sở Nam lại bắt đầu cảm thấy phiền muộn, thầm nghĩ:

- Gió? Cái gì gọi là gió?

Sở Nam nghĩ đến những điều này quá mức chăm chú mà không biết rằng cách hắn ba mét tại phía sau đã xuất hiện thêm một người, người này chính là Hàn gia gia trong miệng Tử Mộng Nhân, cũng chính là lão nhân tóc trắng, thế nhưng, giờ phút này lão nhân tóc trắng lại đứng sững như tượng sau lưng Sở Nam, lúc những cương phong thổi đến cách người lão ta một mét thì liền từ động quay ngược về phía sau, hướng về phía sau cuốn tới.

Mà trong miệng lão nhân tóc trắng thì lại lẩm bẩm:

- Cái gì gọi là gió?

Lão nhân tóc trắng vốn là nhìn thấy vũ kỹ mà Sở Nam tự mình nghĩ ra thì rất thích, vốn muốn đến giao lưu trao đổi, hoặc có thể nói là chỉ điểm, thế nhưng lúc lão vừa tiến vào thì liền vừa vặn nghe thấy Sở Nam hỏi:

- Gió? Cái gì gọi là gió?

Tiếp đó, lão nhân tóc trắng cũng ngây người, sau đó chìm vào trong suy nghĩ, luôn miệng lẩm bẩm:

- Cái gì gọi là gió?

Một già một trẻ đều bị một chữ “phong” gây khó dễ, thế nhưng Sở Nam thì vẫn còn đỡ, với tính cách của hắn nếu nghĩ mãi mà không ra thì sẽ tạm thời bỏ qua, cất sâu trong lòng, nói không chừng đến một ngày nào đó thì sẽ nghĩ thông, hắn sẽ không để nghi vấn về chữ “phong” này trở thành chủ đạo trong sinh hoạt của mình, hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, ví dụ như trước mắt đó là còn thiếu bốn bước nữa thì mới có thể đến cửa động.

Mà lão nhân tóc trắng thì lại không giống vậy, lão nhân tóc trắng đã đạt đến loại cảnh giới này, những người như vậy chỉ nghĩ đến việc gia tăng tu vi, mọi người đều không biết rằng tu vi càng cao, cảnh giới càng cao, muốn tiến thêm một bước thì khó càng thêm khó, bọn họ phải nắm bắt từng cơ hội, tiến hành đột phá, ví dụ như chữ “phong” này, nếu như lão nhân tóc trắng hiểu rõ, vậy lão khẳng định có thể tiến thêm một bước.

Chỉ có điều “phong” tồn tại mỗi giây mỗi phút trong cuộc sống, thoạt nhìn cũng rất bình thường, thậm chí làm cho người ta không cảm nhận được, thế nhưng cũng không phải dễ dàng để hiểu rõ như vậy.

Sở Nam lại bắt đầu chấp hành kế hoạch tiếp theo của mình, hắn bảo vệ khuôn mặt xong liền bước tới thêm một bước.

Bảy ngày sau, Sở Nam chỉ còn cách cửa động hai bước nữa mà thôi.

Mười bốn ngày sau, Sở Nam rốt cuộc chỉ còn cách cửa động vẻn vẹn một bước.

Chỉ còn lại hai mươi ngày nữa sẽ đến kỳ hạn cuộc tỷ thí nửa năm, bên ngoài động Cương Phong, từ trên xuống dưới của Thần Khí Phái vô cùng náo nhiệt, nhất là những đệ tử không quá 25 tuổi đều toàn lực chuẩn bị cho trận chiến, chuẩn bị cho cuộc tỷ thí hai mươi ngày sau, tranh thủ tiến vào top 50, sau đó tham gia đại hội giao lưu.

Lăng Tiêu, bởi vì thủy chung vẫn không thể tập trung tinh lực cho nên không thể dựa vào lực lượng của mình đột phá đến cảnh giới Võ Tướng, trong đêm hôm đó, Đại trưởng lão đến trước mặt tôn tử của mình nói:

- Tiêu nhi, ngươi quyết định như vậy sao?

- Gia gia, ta đã quyết định rồi, ta nhất định phải đánh bại cái tên tạp chủng kia! Phải chà đạp hắn! Phải giết hắn!

Trong mắt Lăng Tiêu lộ ra một loại khát vọng điên cuồng, trong lòng Đại trưởng lão có chút ảm đạm, lại lần nữa khẽ lẩm bẩm:

- Chỉ là một tên Lâm Vân, có đáng giá để ta phải làm vậy không? Nếu không phải vì chuyện này hệ trọng thì ta cũng sẽ không dùng thuốc để cưỡng ép tăng cảnh giới tu vi của ngươi.

- Tiêu Nhi, ngươi phải nhớ cho kỹ, chỉ một lần này thôi, sau này, bất luận như thế nào thì ngươi cũng phải tự dựa vào chính bản thân mình để đột phá, chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể tiến xa được trên con đường tu hành võ đạo!

- Vâng, gia gia, ta nhớ rồi.

Lăng Tiêu bây giờ nào còn chú ý đến những chuyện khác nữa, suy nghĩ trong lòng hắn lúc này đều là làm thế nào có thể trở thành Võ Tướng, để có thể hành hạ cái tên hắn hận đến thấu xương kia mà thôi.

Đại trưởng lão móc ra một viên đan dược, Lăng Tiêu không chút do dự nuốt vào, sau đó thì sắc mặt của hắn lập tức trở nên hồng nhuận, khó khăn nói:

- Gia gia, ta cảm thấy, nguyên lực thật lớn mạnh, cực kỳ cường đại….

- Hãy giữ vững tâm trí, tập trung tinh lực.

Đại trưởng lão vội vàng quát lớn một tiếng, sau đó vung tay đặt lên vai Lăng Tiêu, vận chuyển nguyên lực.

Trọn vẹn ba canh giờ sau, Đại trưởng lão thu tay lại, trên người ướt đẫm mồ hôi, hiển nhiên vừa rồi hắn đã tiêu hao không ít tinh lực, Lăng Tiêu mở mắt ra, cả khí chất trên người đều đã thay đổi, khẽ nói:

- Gia gia, cảm ơn người.

- Ta giúp ngươi đề thăng tu vi lên đến trung cấp Võ Tướng, những ngày nay, ngươi hãy cố gắng làm quen một chút, ổn định tu vi, chuẩn bị cho trận tỷ thí hai mươi ngày sau, không được phép để ta phải thất vọng!

- Gia gia, ta sẽ không để người phải thất vọng đâu, ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất!

- Đừng khinh thường!

Đại trưởng lão lại dặn dò thêm một phen nữa rồi mới phi thân rời đi.

Đợi Đại trưởng lão rời đi, Lăng Tiêu liền trở nên mừng rỡ hét lên:

- Trung cấp Võ Tướng, trung cấp Võ Tướng, ha ha ha, Lâm Vân, ta sẽ giẫm chết ngươi như giẫm chết một con kiến vậy! Ta phải khiến ngươi quỳ trên mặt đất mà cầu xin ta tha thứ!
Bình Luận (0)
Comment