Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 91

Hai mươi ngày chỉ là trôi qua trong nháy mắt.

Vào ngày thứ mười tám, Sở Nam liền bước ra một bước cuối cùng, đứng ở cửa động.

Cương phong mặc dù sắc bén, nhưng so với Sở Nam thì vẫn còn kém xa, mặc dù cương phong tạo thành thương tổn rất lớn đối với Sở Nam, nhưng Sở Nam lại đem cương phong chinh phục, giống như chinh phục một nữ nhân không chút thùy mị mà đầy dã tính vậy.

Ngày thứ hai mươi, Sở Nam cũng không rời khỏi động Cương Phong, hắn đang tập trung tất cả nguyên lực trùng kích khe hở.

Sau lưng Sở Nam, lão nhân tóc trắng vẫn còn đang suy tư cái vấn đề “Cái gì gọi là gió?”

Tại quảng trường tỷ thí của Thần Khí Phái tập trung trên vạn người, vô cùng náo nhiệt, có chuẩn bị tỷ thí, có đến xem tỷ thí, còn có để duy trì trật tự nữa,… Tử Đông Lai đứng trên chỗ cao nhất, nhìn những người bên dưới phảng phất như nhìn thấy được sự cường đại của Thần Khí Phái vậy.

Bên tay phải của Tử Đông Lai chính là ba đại trưởng lão của Thần Khí Phái, Lữ Dương Minh cũng đã xuất quan, còn có một lão giả áo tím khác, Tử Mộng Nhân lúc này đang đứng bên cạnh lão giả áo tím.

Lão giả áo tím nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên tràn đầy chờ mong của Tử Mộng Nhân thì vừa cười vừa nói:

- Tiểu Mộng Nhân, ngươi đang tìm ai sao?

- Thái gia gia, tên ngốc còn chưa đến.

- Những ngày này ta đều nghe ngươi nhắc đến cái chữ tên ngốc kia, tên ngốc đó rốt cuộc là nhân sĩ phương nào, có bổn sự gì mà có thể khiến cho Tiểu Mộng Nhân của ta nóng ruột sôi gan như vậy chứ?

Lão giả áo tím trêu chọc một chút, Tử Mộng Nhân lại làm nũng:

- Thái gia gia, người lại giễu cợt ta rồi, ta không để ý đến người nữa.

- Tiểu Mộng Nhân, ngươi không để ý đến ta? Vậy thì ngươi để ý đến ai? Để ý đến tên ngốc kia ư?

Lão giả áo tím cười ha hả, Tử Mộng Nhân quẳng về phía lão giả một cái ánh mắt “già mà không đáng kính” còn phối hợp nói thêm một câu:

- Tên ngốc như thế nào còn chưa đến chứ? Tỷ thí sắp bắt đầu rồi.

- Đừng gấp, trận tỷ thí không phải vẫn còn chưa bắt đầu hay sao?

Lão giả áo tím nói xong thì quay về phía Đại trưởng lão nói:

- Tu vi của Lăng Tiêu cũng không tệ, đã đạt đến trung cấp Võ Tướng rồi, xem ra lần tỷ thí này, Lăng Tiêu hẳn sẽ dành hạng nhất. Chỉ có điều trợ giúp hắn đốt cháy giai đoạn thì không nên làm nhiều, nếu không đối với con đường tu hành võ đạo sau này của hắn sẽ không tốt!

Đại trưởng lão vội vàng cung kính nói:

- Tử Hoàng, ta làm vậy cũng chỉ bởi vì tương lai của Thần Khí Phái.

Lão giả áo tím từ chối cho ý kiến, đang muốn nói gì đó thì Tử Mộng Nhân ở bên cạnh đã giành nói trước:

- Thái gia gia, hắn nhất định không thể giành được hạng nhất đâu.

- Ồ? Chẳng lẽ tên ngốc kia có thể sao?

- Ừm.

Tử Mộng Nhân gật đầu khẳng định, sau đó lại áp sát tai lão giả áo tím nói:

- Thái gia gia, tên ngốc có thể ở tại trong động Cương Phong tầng thứ tư.

Trong ánh mắt của lão giả áo tím chợt lóe lên tinh quang, vốn định đến chỗ Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh để nói về chuyện Lâm Vân thì ánh mắt lại quét về phía Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ:

- Tầng thứ tư…. Như vậy thì quả thật sự có khả năng chống lại Lăng Tiêu.

Lông mày của Đại trưởng lão lúc này đã nhíu chặt lại thành một đoàn.

Đúng lúc này, có tiếng chuông vang lên, sau ba tiếng thì toàn bộ quảng trường tỷ thí trở nên lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh, Tử Đông Lai vội vàng dâng hương, lễ bái tổ sư, nhắc lại lịch sử của Thần Khí Phái, khích lệ môn hạ đệ tử quyết chí tự cường, tuyên bố quy tắc của tỷ thí, ban thưởng của tỷ thí,… Sau một loạt các nghi thức, Tử Đông Lai cuối cùng cũng hô lớn:

- Tỷ thí bắt đầu!

Những đệ tử của Thần Khí Phái dưới 25 tuổi có chút thực lực đều tham gia, có chừng khoảng 500 người, trong 500 người, người cảnh giới thấp nhất cũng là sơ cấp Đại Võ Sư, 500 người được chia làm 10 tổ, từng đôi đối kháng, mỗi một tổ sử dụng một đài luận bàn, lấy Top 10 của mỗi tổ tiến vào tỷ thí tiếp theo, đợt tỷ thí thứ hai sẽ quyết định Top 50 đệ tử được đại biểu Thần Khí Phái tham gia đại hội giao lưu, tiếp đó sẽ là quyết đấu giữa 50 người để quyết định ai là người nhất, ai là người nhì….

Tử Mộng Nhân giúp Sở Nam báo danh, cùng ở một tổ với Sở Nam, nàng vẫn còn oán hận lẩm bẩm:

- Đồ ngốc tại sao còn chưa tới, đợi lát nữa đến trận đấu của hắn, nếu sau ba phút mà không lên đài thì xem như là bỏ cuộc rồi.

Tử Mộng Nhân trong lòng phẫn hận không thôi, chủ yếu là nàng muốn cùng Sở Nam đi đến chân trời xa xăm, nếu như trên đường không có ai cùng nàng nói chuyện thì khi nàng trở thành hiệp nữ độc hành cũng quá tịch mịch.

Lăng Tiêu đầy tự tin ngồi yên một chỗ, chỉ có điều ánh mắt cũng ngó quanh để tìm bóng dáng của Sở Nam, hắn vốn muốn được chia cùng một tổ với Sở Nam, để lượt đấu đầu tiên giẫm Sở Nam xuống dưới chân, khiến Sở Nam xấu mặt, sau đó lỡ tay giết chết Sở Nam, thế nhưng lại bị Đại trưởng lão chia vào một tổ khác, hơn nữa còn được cho biết, muốn động thủ thì phải đợi đến vòng cuối cùng, nếu làm vậy thì mới dễ giải thích một chút.

Tỷ thí đã bắt đầu, trên đài luận bàn lóe lên hào quang Ngũ Hành, tiếp đó là tiếng hò hét và va chạm vang lên không ngớt….

Tử Mộng Nhân càng lo lắng hơn, khẽ lẩm bẩm:

- Tên ngốc, ngươi tại sao còn chưa tới? Chẳng lẽ Hàn gia gia quên gọi tên ngốc rồi sao?

Tử Mộng Nhân nào biết rằng Hàn gia gia của nàng lúc này đã trở thành một bức tượng, lúc tiếng chuông vang lên quanh quẩn bên người Sở Nam thì hắn mới mở mắt, cảm giác khe hở đã lớn hơn một chút, đang lúc cao hứng thì đột nhiên nhớ đến trận tỷ thí nửa năm sau.

Sở Nam lại tính toán, tỷ thí vừa vặn đúng vào ngày hôm nay, thế là hắn liền vội vàng quay người chạy ra ngoài động Cương Phong, mặc dù hắn vẫn muốn ở lại động Cương Phong lâu hơn một chút, còn muốn đến tầng thứ năm, tầng thứ sáu để tôi luyện thân thể, chỉ có điều cuộc thi này thì hắn tuyệt đối không thể bỏ qua, không nói đến ước định cùng với Lăng Tiêu, quan trọng nhất là Sở Nam còn muốn đến Thiên Nhất Tông, tham gia đại hội giao lưu, tra xét hư thật, thậm chí trong lòng hắn vẫn có chút hy vọng nhỏ nhoi đó là đại hội trao đổi này cũng sẽ khiến cho bốn đại gia tộc lộ diện, đến lúc đó nói không chừng còn có khả năng gặp lại Nam Cung Linh Vân.

Thế nhưng Sở Nam vừa mới xoay người thì đã nhìn thấy một lão nhân tóc trắng, thấy cương phong cách lão nhân một mét thì tự động chuyển hướng thì lại càng sợ hãi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ:

- Hàn gia gia này rốt cuộc là cảnh giới gì?

- Hàn gia gia.

Sở Nam liền gọi theo Tử Mộng Nhân, ánh mắt lão nhân áo trắng vốn nhìn về phía Sở Nam có chút si ngốc đã dần thanh tỉnh lại, chợt mở miệng hỏi:

- Gió, cái gì gọi là gió?

Nghe nói như thế, trong lòng Sở Nam lại càng kinh ngạc, không khác gì nhìn thấy Huyết Mãng trên đỉnh Long Giác sơn, thầm nghĩ:

- Hàn gia gia tại sao lúc này lại tới đây? Chẳng lẽ lần đầu tiên ta nghĩ đến vấn đề này thì Hàn gia gia đã ở đây? Nói cách khác là Hàn gia gia đã ở đây ba tháng rồi sao? Vậy mà ta lại không hề phát giác được chút nào.

Nghĩ đến chuyện một người có thể lấy được mạng của hắn đơn giản như trở bàn tay, trên người Sở Nam lập tức toát ra từng trận mồ hôi lạnh.

- Cái gì gọi là gió?

Hàn gia gia lại mở miệng hỏi, Sở Nam chỉ có thể lắc đầu cười khổ đáp:

- Hàn gia gia, ta cũng không biết.

- Cái gì gọi là gió?

Hàn gia gia lại lẩm bẩm một mình.

- Ông ta tẩu hỏa nhập ma rồi sao?

Sở Nam nhìn thấy tình huống của lão nhân tóc trắng thì không khỏi thầm nghĩ, ý niệm trong đầu chợt xoay chuyển, vội nói:

- Hàn gia gia, ta phải đi tham gia tỷ thí, ngài hãy chậm rãi suy nghĩ vấn đề này, nếu như ngày nào đó ta thông suốt thì nhất định sẽ nói cho Hàn gia gia biết.

Nói xong, Sở Nam vội hướng về phía địa điểm tỷ thí mà chạy, lão nhân áo trắng nghe thấy lời của Sở Nam thì ánh mắt lại lóe lên một chút, sau đó giống như ảo ảnh phiêu diêu theo sau lưng Sở Nam, bám sát hắn….
Bình Luận (0)
Comment