Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ ( Dịch Full )

Chương 10 - Chương 155: Hổ Vương (1)

63ebb6396a1c4dc4e50bf259bcf54783

“Đúng, tiền bối là đối thủ duy nhất.”

Hứa Cảnh Minh gật đầu.

“Trong đội chúng ta, chỉ đội trưởng mới có thể uy hiếp Lôi Vân Phóng.”

Dương Thanh Thước bất lực nói.

Vương Di trầm mặc.

Cô ấy là một Thần Tiền Thũ, đáng ra phải giúp ích được gì đó.

Nhưng sức mạnh của Lôi Vân Phóng quá kinh người, ngoài bán kính mười thước thì mũi tên của Vương Di chưa chắc đã bắn trúng Lôi Vân Phóng. Còn trong vòng mười thước? Với Thân Pháp số một thế giới của Lôi Vân Phóng, chỉ cần tới gần hơn hai mươi thước đã coi như đi vào chỗ chết rồi.

……

……

“Đối thủ của chúng ta trong trận đấu tiếp theo là Hứa Cảnh Minh?”

Lôi Vân Phóng lạnh lùng đứng lên: “Cuối cùng cũng được đấu một trận thú vị.”

Từ khi bắt đầu giải đấu cúp Hỏa Chủng cho đến nay, Lôi Vân Phóng chưa từng gặp phải mối uy hiếp nào khi chiến đấu. Trận đối kháng tiếp theo với Hứa Cảnh Minh, Lôi Vân Phóng cảm thấy bản thân sẽ phải thể hiện ra một số kỹ năng thực sự.

……

……

“Trận này gặp Trương Thanh….”

Liễu Hải cũng đứng dậy: “Vậy trong trận chung kết, mình sẽ gặp ai đây?

Không gian cá nhân, sân luyện võ.

Hứa Cảnh Minh đứng đó, ấn mở bảng lực chiến cá nhân——

Gen Tiến Hóa Pháp: [Thiên Mãng Tiến Hóa pháp ]

Thân thể: 190

Kỹ năng: Thương pháp (cấp ba: 43%), bộ pháp (cấp ba: 3%), khiên pháp (cấp ba: 31%)

Cơ sở chiến lực: 4608

Thực chiến tăng thêm: 40%

Chiến lực: 6451

“Bộ pháp tăng lên thực sự đã cải thiện toàn diện kỹ năng phát lực của cơ thể, thương pháp và khiên pháp đồng thời cũng được cải thiện.”

Hứa Cảnh Minh nhìn vào bảng, khẽ gật đầu, đúng như dự đoán: “Nhưng mình giờ đã đột phá cả ba phương diện, về sau muốn tăng lên thì cần tích lũy từ từ. ”

“Thực lực của mình bây giờ đã tiến bộ lên rất nhiều, mình cố gắng thử đột phá tháp Tinh Không lần nữa.”

Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Nếu muốn đánh bại tiền bối Lôi Vân Phóng, trước tiên phải vượt qua tầng ba của tháp Tinh Không.”

Hứa Cảnh Minh lập tức mở không gian nhiệm vụ và đi đến tháp Tinh Không.

Vù.

Giống như một ngôi sao rơi, đáp xuống dưới tòa tháp trống, Hứa Cảnh Minh nhìn lên sáu cái tên quen thuộc, cũng là những cái tên duy nhất trên bảng Tinh Không. Trong mắt Hứa Cảnh Minh hiện lên một tia mong đợi, sau đó bước vào tháp Tinh Không.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 155: Hổ Vương (1) Lúc 17:50 ngày 4 tháng 9.

Trong sân luyện võ ở không gian cá nhân, Hứa Cảnh Minh cẩn thận luyện [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp], cả người hắn giống như một con rồng, có lúc lên cao, có lúc hạ xuống, có lúc ung dung, có lúc cuồng bạo…

Luyện xong [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp] một lần, Hứa Cảnh Minh lại mở bảng lực chiến cá nhân, khẽ ấn: “Phương pháp tiến hóa của mình đã tăng đến cực hạn.”

Gen Tiến Hóa Pháp: [Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp]

Thân thể: 195

Kỹ năng: Thương pháp (cấp ba: 46%), bộ pháp (cấp ba: 5%), khiên pháp (cấp ba: 32%)

Cơ sở chiến lực: 4680

Thực chiến tăng thêm: 40%

Chiến lực: 6552

“Hôm nay mình đã luyện tập phương pháp tiến hóa hơn hai mươi lần, càng ngày độ khó càng tăng lên.”

Hứa Cảnh Minh nhìn vào bảng lực chiến cá nhân, nghĩ thầm trong bụng: “Tố chất thân thể so với lúc rạng sáng đã tăng thêm năm điểm, để mình xem lần này có thể vượt qua không.”

Vụt!

Hắn đi đến không gian nhiệm vụ một lần nữa, hóa thành luồng sáng đáp xuống tháp Tinh Không.

“Hôm nay mình đã thử bốn lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Nếu dựa vào thương pháp hiện tại, mình vẫn chưa thể cầm cự được trước đòn tấn công của Hổ Vương. Nếu sử dụng khiên pháp thì mình có thể trụ lại lâu hơn, nhưng độ sát thương khi so với thể chất Hổ Vương….. thì rõ ràng là vô dụng.”

Hứa Cảnh Minh cũng đau đầu.

Thể chất của Hổ Vương quá khủng khiếp, sức mạnh, tốc độ hay sự linh hoạt của nó đều vượt trội hơn Hứa Cảnh Minh rất nhiều. Cho dù lực bạo phát của Khiên Pháp Bát Cực có mạnh đến đâu… cũng chỉ khiến cho Hổ Vương chảy một ít máu mũi, ngoài ra không còn vết thương nào khác.

Ngân thương có thể làm tổn thương Hổ Vương! Nhưng móng vuốt của Hổ Vương rất mạnh, Hứa Cảnh Minh hoàn toàn không áp chế được.

“Lúc trước, sư phụ phối hợp khiên đao, một tay cầm khiên để phòng thủ nhằm kéo dài thời gian, tay còn lại cầm đao nhưng cũng không thể tấn công vào điểm yếu của Hổ Vương, chỉ khiến Hổ Vương có thêm nhiều vết thương. Sau một thời gian, vết thương của Hổ Vương ngày càng nặng, sức mạnh cũng giảm sút… Lúc ấy sư phụ mới có thể giết chết Hổ Vương.”

“Nhưng mình không thể nào bắt chước sư phụ, phong cách chiến đấu của mình và ngài ấy rất khác nhau. Biện pháp hiệu quả nhất với mình là dùng thương.”

Hứa Cảnh Minh hiểu rõ điều này.

Ít nhất thì ngân thương của hắn có thể phá vỡ vòng vây! Uy hiếp được Hổ Vương!

“Khó trách, mặc dù tháp Tinh Không đã mở cửa hơn một tháng, nhưng mới chỉ có sáu người trong số các cao thủ khắp thế giới có thể vượt qua được.”

Càng tiến gần tới chiến thắng, hắn càng hiểu rõ một điều, để có thể vượt đích dễ dàng.

Hứa Cảnh Minh lại đi tới tháp Tinh Không lần nữa, môi trường rừng mưa nhiệt đới quen thuộc hiện lên trước mắt, bầu không khí u ám ẩm ướt, cây cỏ mọc um tùm xung quanh. Hứa Cảnh Minh mặc áo giáp hạng nhẹ, cầm một cây ngân thương trong tay, đôi mắt quan sát xung quanh.

Lỗ tai khẽ động, Hứa Cảnh Minh nghe được một âm thanh rất khẽ, hắn lập tức nhìn về phía phát ra động tĩnh. Một đôi mắt màu vàng sẫm đang nhìn chằm chằm hắn từ trong bóng tối.

“Con mèo lớn này, đừng lẩn trốn nữa.”

Hứa Cảnh Minh cũng đã quen đường thuộc lối, hắn trực tiếp cầm thương phóng về phía trước, con hổ núp ở đó có cảm giác mình bị mạo phạm, nên lập tức lao ra ngoài.

Cả hai đối diện nhau.

Hứa Cảnh Minh bước lên một chút, dáng vẻ linh hoạt, phóng ra ngân thương, ngay sau khi rút thương về thì tiếp tục di chuyển chứ không đứng nguyên một chỗ.

Phụt!

Con hổ trúng nhiều vết thương chí mạng ở cổ, nó dần biến thành ảo ảnh và biến mất.

Sau khi thân thể mạnh lên về mọi mặt, kỹ năng dùng thương và các phương diện khác đều tăng lên, con hổ bình thường ở tầng thứ ba không còn là mối uy hiếp đối với Hứa Cảnh Minh nữa.

“Gầm—”

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, một bầy hổ dữ tợn nhảy ra từ mọi hướng rồi vây quanh Hứa Cảnh Minh, trong đó con hổ to nhất chính là Hổ Vương. Nó giống như một cây cột lớn đầy lông, đầu của nó cũng vô cùng to lớn, thể trạng của nó quá khủng khiếp, những đòn tấn công mạnh đều vô ích đối với nó.

“Các bạn nhỏ, mau biến đi, đừng chậm trễ, ta phải đối phó với Hổ Vương.”

Hứa Cảnh Minh cầm ngân thương lao tới.

Ngay lập tức cả sáu con hổ gầm lớn rồi lao lên.

Phù phù phù!

Bộ pháp của Hứa Cảnh Minh biến đổi, ngân thương hóa thành ảo ảnh, đâm chết ba con hổ trong nháy mắt. Ba con hổ còn lại đều giật mình nhảy lên để né tránh, lúc này lại có thêm nhiều con hổ lao tới.

“Ha ha… Sau khi đột phá bộ pháp, đúng là sức uy hiếp của những con hổ bình thường này ít hơn nhiều.”

Dù sao Hứa Cảnh Minh cũng là người thường, thân hình của hắn khá nhỏ bé khi so với những con hổ hung dữ kia. Hắn dựa vào bộ pháp của mình đểluồn lách qua lại, những con hổ hung dữ rất khó tạo thành một vòng vây hoàn hảo. Bởi vì thế, Hứa Cảnh Minh chỉ cần đối phó với hai hoặc ba con hổ hung dữ cùng một lúc.

Dùng ngân thương để chém giết sẽ nhanh hơn rất nhiều so với dùng đao kiếm.

Sau khi Hứa Cảnh Minh giết tổng cộng mười hai con hổ, Hổ Vương đang âm thầm quan sát rồi gầm nhẹ, sau đó lại lao ra ngoài, những con hổ khác ngoan ngoãn phối hợp với Hổ Vương.

Nét mặt của Hứa Cảnh Minh hơi thay đổi.

“Vù vù.”

Hứa Cảnh Minh né ra phía sau những con hổ khác, hoàn toàn không đánh lại Hổ Vương.

Hổ Vương gầm thét, nhưng thân thể Hứa Cảnh Minh nhỏ hơn, lại nhanh nhẹn, hắn luồn lách qua lại, phóng thương, liên tục giết chết những con hổ bình thường. Những con hổ còn lại… cũng được Hứa Cảnh Minh lợi dụng để ngăn chặn Hổ Vương.

Hứa Cảnh Minh thi triển bộ pháp để đánh bại hổ, vì sư phụ Liễu Hải dùng đao nên cần tiến sát lại! Còn Hứa Cảnh Minh sử dụng ngân thương, nên dễ hơn sư phụ.

Trong vòng chưa đầy năm phút, số hổ còn sống chỉ còn gần mười con, Hổ Vương cuối cùng gầm lên một tiếng, tất cả những con hổ còn lại đều rút lui.

“Một đấu một.”

Hứa Cảnh Minh nhìn Hổ Vương.

Không có cách nào khác!

Vì nếu như quá kiêu ngạo, vừa đối phó với Hổ Vương vừa đấu lại vòng vây mãnh hổ, chắc chắn hắn không trụ nổi mười giây.

Nhưng giờ thì không phải lo lắng, một đấu một với Hổ Vương, hắn có thể chiến đấu lâu chút.

“Gầm.”

Hổ Vương bổ nhào về phía trước, gió tanh đập vào mặt, hai móng vuốt to lớn, mỗi cái so với khiên của Hứa Cảnh Minh đều lớn hơn rất nhiều.

Thân hình Hứa Cảnh Minh lóe lên, trốn ở sau một cái cây lớn, nhanh chóng đâm một cái.

Vuốt hổ khổng lồ linh hoạt đập xuống trúng vào thương của Hứa Cảnh Minh phát ra tiếng leng keng, thương của Hứa Cảnh Minh ngay lập tức bị bắn ra.

Lúc này, Hổ Vương nhảy tới gần, thân hình Hứa Cảnh Minh lại lóe lên, ngân thương nhằm vào cổ Hổ Vương mà đâm tới, Hổ Vương khẽ nhấc chân trước đập mũi thương bay đi, móng vuốt còn lại linh hoạt vồ lấy Hứa Cảnh Minh.

“Bang.”

Vừa phải rút thương lại vừa phải phòng thủ, cú va chạm mạnh khiến Hứa Cảnh Minh lập tức lộn nhào, hắn đạp chân vào một thân cây to để tạo đà, bật người ra xa ở giữa không trung.

Hổ Vương vọt tới, phóng qua giữa không trung, tốc độ của nó ngày càng nhanh.

Hứa Cảnh Minh vô cùng chật vật.

Vì tốc độ hay linh hoạt đều yếu thế hơn, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể dựa vào môi trường xung quanh, những cây đại thụ và nhiều dây leo có tác dụng cản trở thân hình khổng lồ của Hổ Vương. Ngay cả khi Hổ Vương dùng móng vuốt chém gãy cây đại thụ thì cũng mất ít nhiều thời gian.

Một thương lại một thương.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 156: Hổ Vương (2) “Phốc.”

Hổ Vương mất kiên nhẫn muốn cào nát cây đại thụ, nhưng khi cây bật tung rễ, đột nhiên một cây thương lao đến, đâm thẳng vào chân trái phía trước của nó, đâm rách da nó khiến máu tươi trào ra nhuộm đỏ lông.

“Không thể tấn công Hổ Vương ở cự ly gần, chỉ có thể tấn công làm tổn thương tứ chi của nó trước. Khi sức uy hiếp của nó đã giảm, mình mới có cơ hội tấn công các chỗ hiểm của nó.”

Hứa Cảnh Minh hiểu ra điều này sau khi đã chiến đấu rất nhiều lần.

Hổ Vương khổng lồ nổi giận điên cuồng, bắt đầu đuổi giết.

Hứa Cảnh Minh lợi dụng môi trường để kéo dài thời gian, hoặc dùng ngân thương cố gắng ngăn cản, nhưng sau một thời gian dài, phòng thủ hắn cũng mắc sai lầm.

“Rào.”

Móng vuốt to lớn phóng vào không trung, vồ lấy thân thể Hứa Cảnh Minh khiến hắn biến mất trong hư vô.

“Lại thất bại.”

Hứa Cảnh Minh xuất hiện bên ngoài tháp Tinh Không, suy nghĩ lại trận chiến vừa rồi: “Trận một đấu một này khá lâu, trên người Hổ Vương cũng đã thêm bảy vết thương, nhưng để giết được nó thì cần nhiều hơn nữa.”

“Muốn thắng thì phải nâng cao thương pháp hoặc bộ pháp.” Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Nhưng mình có thể cảm nhận rằng không lâu nữa, khoảng một tuần nữa, mình có thể sẽ vượt qua được.”

Có thể cùng Hổ Vương đấu một trận một đấu một lâu như vậy, nghĩa là sức của hắn đã gần đủ mạnh, có thể coi như nắm được hy vọng vượt qua được.

……

……

Trong nhà, sau bữa tối, Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu ngồi trên ghế sofa ăn trái cây và xem chương trình tivi.

“Cảnh Minh, cả ngày hôm nay anh ở trong thế giới ảo lâu vậy, thời gian đạt tới mười sáu tiếng rồi phải không?”

Lê Miểu Miểu hỏi.

“Phải thêm nửa tiếng nữa mới tới.”

Hứa Cảnh Minh cười: “Tạm thời anh sẽ không vào nữa. Khi nào gần đến trận đấu mới tiến vào tiếp.”

“Tại sao lại liều mạng đến vậy?”

Lê Miểu Miểu hỏi: “Trước đây chúng ta đều không vào thế giới ảo khi trời tối mà? Anh đã thay đổi lịch trình à?”

Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng ôm bạn gái, thở dài nói: “Một phần anh cảm thấy mình sắp vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không, cho nên anh muốn nhanh chóng vượt qua nó. Mặt khác, áp lực của tiền bối Lôi Vân Phóng đem lại quá lớn.”

“Vượt qua sao?”

Lê Miểu Miểu hỏi, lời vừa ra cô liền tự đập đầu mình: “Em cũng thật ngu ngốc, nếu anh vượt qua, mạng lưới đã sớm thông báo, cả thế giới sẽ biết chuyện.”

“Hổ Vương quá mạnh, phương diện nào sức mạnh của nó cũng mjanh hơn anh.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Mặc dù trí tuệ chiến đấu không bằng con người, nhưng vẫn rất khó để đánh bại nó… Thật khó, nhưng anh nghĩ mình có thể vượt qua trong vòng một tuần.”

“Trong vòng một tuần?”

Lê Miểu Miểu có chút phấn khích: “Hiện tại trên bảng Tinh Không chỉ mới có sáu cái tên, trong vòng một tuần tiếp theo chắc chắn không thể có hơn mười người. Vậy thì Cảnh Minh, anh vẫn đang đứng trong top 10 thế giới.”

“Còn chưa làm nên chuyện, đừng vội vui mừng.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Việc chúng ta cần giải quyết tiếp theo là chiến thắng tiền bối Lôi Vân Phóng.”

Lê Miểu Miểu nằm trong vòng tay Hứa Cảnh Minh, nhẹ đáp: “Đúng vậy, bộ pháp của tiền bối Lôi Vân Phóng đúng là không thể tưởng tượng được, thần tiễn thủ mà đứng xa thì hoàn toàn không gây chút uy hiếp nào đến hắn, nhưng nếu ở gần, Lôi Vân Phóng sẽ đuổi kịp và giết chết chỉ trong nháy mắt.”

“Thần Tiễn Thủ không gây uy hiếp được Lôi Vân Phóng, những tuyển thủ bình thường lại càng không thể đe dọa hắn.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Đối với một đấu một mà nói… Anh phải thừa nhận rằng, anh chưa bao giờ vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không.”

Chỉ còn vài giờ nữa, giải đấu lại bắt đầu.

Nhưng hắn thực sự thiếu tự tin.

“Ngay cả khi anh thất bại, đó cũng là một trải nghiệm ôn luyện hiếm có.”

Lê Miểu Miểu an ủi: “Trận đấu nào rồi cũng có người thắng, người thua, nên anh không cần để ý tới những thành công hay thất bại nhất thời. Trong thế giới ảo này, các cao thủ trong thế giới sẽ cạnh tranh với nhau thêm năm năm, mười năm tới, thậm chí lâu hơn nữa, cho nên chúng ta cần phải có tầm nhìn lâu dài.”

Hứa Cảnh Minh cúi đầu hôn lên trán bạn gái.

Mỗi khi hắn mệt mỏi, bạn gái luôn ở bên an ủi, tìm cách giúp hắn thoải mái hơn.

“Hôm nay không có việc gì làm, hay là chúng ta cùng “happy” một chút?”

Hứa Cảnh Minh cười tủm tỉm với Lê Miểu Miểu.

Lê Miểu Miểu đỏ mặt nói: “Anh đi tắm trước đi!”

“Được rồi!”

Hứa Cảnh Minh lập tức đứng dậy rồi đi thẳng vào phòng tắm.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 157: Trước trận đại chiến (1) Khi Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu đang chìm đắm trong thế giới hai người thì vợ chồng Hành Phương cũng đang đi mua sắm trong trung tâm thương mại.

“Đây là khu trung tâm thương mại phát triển nhất thành phố, nhưng sao bây giờ lại vắng vẻ như vậy sao?”

Hành Phương và vợ đi dạo xung quanh, sẵn tiện quan sát mọi người trong trung tâm thương mại: “Nhìn vào mấy cửa hàng bán vàng bạc và đồ trang sức kia, anh cảm thấy nhân viên bán hàng còn nhiều hơn cả khách hàng.”

Vợ của Hành Phương cũng nhìn theo: “Kể từ khi thế giới ảo mở cửa, ngày càng ít người vào buổi tối. Sau giờ làm, hầu hết bọn họ đều sinh hoạt ở trong thế giới ảo.”

Hành Phương nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thế giới ảo hiện tại cũng đã có nền tảng mua sắm trực tiếp, chúng ta có thể tùy ý thử quần áo ở đó, muốn có phong thì có ngay phong cách đó, thật sự rất tiện lợi! Hơn nữa, chúng ta cũng không phí sức đi dạo quanh mua sắm. Còn mua sắm trong thế giới thực… lãng phí thời gian, cũng không có nhiều thứ để xem.”

“Nhìn kìa.”

Người vợ chỉ tay về một số gian hàng của trung tâm thương mại đã bị phủ bạt: “Những khu vực đó đều đã bị đóng cửa, nhiều người thuê đều đã ngừng thuê mặt bằng. Thế giới ảo chỉ mới xuất hiện hơn một tháng mà đã có ảnh hưởng lớn như vậy… Em nghĩ, trong vòng nửa năm tiếp theo, sẽ chẳng còn mấy người buôn bán ở trung tâm thương mại này nữa.”

Hành Phương gật đầu: “Nếu tình hình kinh doanh càng ngày càng vắng vẻ, các trung tâm thương mại sẽ phải đóng cửa.”

“Nhưng điều đó cũng không có ảnh hưởng gì đến chúng ta, muốn ăn cơm thì vẫn còn dịch vụ giao đồ ăn. Thế giới ảo cũng có chuỗi nhà hàng hạng nhất với đội ngũ đầu bếp đều là những người máy có chuyên môn đứng đầu thế giới.”

Vợ hắn nói: “Đối với một số dịch vụ giải trí khác, thế giới ảo tiện nghi hơn nhiều.”

“Chúng ta nên trân trọng khu mua sắm trước mặt này đi, về sau sẽ chỉ còn là kỷ niệm thôi.”

Hành Phương thở dài.

Đây chính là cơn bão thời đại, ban đầu chỉ có một số công ty công nghệ bị ảnh hưởng, nhưng hầu hết các ngành nghề bây giờ đều bị tác động bằng cách này hay cách khác. Các chủ doanh nghiệp cũng chuyển hướng kinh doanh trong thế giới ảo, vì chi phí bán hàng ở đó thấp hơn, mà lượng khách hàng lại nhiều hơn.

……

……

“Các con ăn chậm thế? Đã nửa tiếng rồi! Còn chưa ăn xong nữa!”

Lưu Xung Viễn, một người có thân thể cường tráng lại đang gào thét với ba cô con gái: “Khi cha bằng tuổi các con, cha ăn vèo một cái là xong. Các con ăn cơm mà nói chuyện linh tinh nhiều quá. Có biết là ‘Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn’ không?”

Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn : khi ăn uống không bàn luận, khi đi ngủ cũng không nói chuyện (theo Khổng Tử)

Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn

Ba cô con gái lập tức cúi đầu, sau đó chậm rãi nhai nuốt thức ăn.

“Chị cả à, không phải chỉ là một miếng thịt thôi sao? Con có thể nhai nhanh rồi nuốt được không? Miếng thịt này đã ở trong bát mười phút rồi. Con đã cắn bao nhiêu lần rồi, sao vẫn chưa ăn xong vậy?”

Lưu Xung Viễn nhìn chằm chằm vào đứa con gái lớn của mình.

“Thịt hơi dai.”

Cô con gái lớn thì thầm.

“Còn con nữa, nhìn xem trên bàn chỗ con có bao nhiêu hạt cơm! Miệng con có bị mẻ không? Dọn nhanh lên!”

Lưu Xung Viễn gào thét.

“A.”

Cô con gái thứ hai cầm khăn giấy lên lau bàn.

“Một tờ giấy là được rồi, con đừng lãng phí nữa được không?”

Lưu Xung Viễn tức giận đến nức nổi gân xanh, hắn quay đầu nhìn chằm chằm con gái út: “Con đừng có cười! Con là đứa ăn chậm nhất đấy.”

“Ba, con hơi chóng mặt.”

Con gái út ôm đầu: “Có lẽ là say nắng do tập thể dục.”

“Đã luyện tập phương pháp tiến hóa rồi mà vẫn bị say nắng? Con muốn nói dối mà không biết lấy lý do khác hợp lý hơn sao? Đưa tay ra!”

Lưu Xung Viễn cầm thước lên.

“Mẹ!!!”

Cô con út lập tức hét lên.

Người mẹ đang xem tin tức ở đằng xa, cô thản nhiên nói: “Đừng gọi mẹ, hôm nay ba của các con phụ trách cơm nước, mẹ không quan tâm gì cả!”

“Bốp bốp bốp!”

Lưu Xung Viễn một tay nắm lấy lòng bàn tay của con gái út, tay kia cầm thước đánh: “Nói dối này, nói dối này!”

Tám phút sau.

“Vào thế giới ảo!”

Ba cô con gái lập tức về phòng.

Lưu Xung Viễn có chút rã rời, lết đến phòng khách.

“Thật mệt mỏi, trông bọn chúng ăn một bữa còn mệt hơn lúc thi đấu mười trận.”

Lưu Xung Viễn ngồi than thở.

“Anh đừng lo, con lớn rồi sẽ ổn thôi.”

Vợ an ủi.

“Sao ta lại sinh tận ba đứa con chứ, một đứa cũng đủ làm đau đầu rồi, đây tận ba đứa… Áo bông nhỏ gì chứ, có mà ba ngọn núi lớn.”

Lưu Xung Viễn thở dài.

Người vợ bất lực nói: “Biết làm sao được, sinh ba thì đành vậy.”

“Còn nữa, anh chuẩn bị đi xem nhà.”

Lưu Xung Viễn nói: “Chúng ta chuyển sang một ngôi nhà lớn hơn đi. Ba đứa nhỏ cứ ríu rít như vậy thật khiến anh đau đầu, anh sẽ mua thêm một con rô bốt trông nhà tốt chút để giúp chăm sóc bọn trẻ.”

Ánh mắt cô vợ có chút mong chờ: “Anh có tiền rồi à?”

“Nhanh thôi, khi trận đấu kết thúc, tiền thưởng sẽ được gửi đến.”

Lưu Xung Viễn nghĩ đến số tiền thưởng, vui vẻ nói: “Tiền thưởng ít nhất cũng được một ngàn vạn tệ đấy. Nếu anh có thể lọt vào vòng chung kết, số tiền này sẽ còn cao hơn nữa! Đây là số tiền nhiều nhất mà anh có thể kiếm được từ trước đến nay. Lần này lão Hứa sẽ phải vất vả nhiều rồi, anh chỉ việc ngồi chờ chiến thắng thôi!”

“Anh cũng phải chiến đấu hết mình, đừng có làm cản trở cậu ấy.”

Vợ anh nói.

“Yên tâm, anh vẫn đang rất cố gắng.”

Lưu Xung Viễn nói.

“Trận bán kết hôm nay, anh có tự tin không?”

Cô vợ hỏi.

“Hừm…”

Lưu Xung Viễn đau đầu nói: “Tiền bối Lôi Vân Phóng vẫn là có chút đáng sợ.”

Chương 158: Trước trận đại chiến (2) “Cộng trừ các số có ba chữ số thì con làm đúng, nhưng sao cộng trừ các số có hai chữ số thì lại làm sai?”

Dương Thanh Thước nhìn con trai mình: “Dương Đào! Con đang làm cái gì vậy, 18 cộng 3 mà cũng tính sai sao? Đây đều là những câu hỏi mà trẻ mẫu giáo cũng có thể nhẩm được!”

“Nhìn hoa hết cả mắt.”

Dương Đào cúi đầu.

“Con làm 100 câu về phép cộng trừ hai chữ số cho ba. Không làm xong thì không được phép vào thế giới ảo.”

Dương Thanh Thước nói.

“A.”

Dương Đào ôm lấy ba mình: “Ba đừng tức giận, con sẽ làm nghiêm túc.”

Dương Thanh Thước nhẹ nhàng sờ đầu con trai mình.

“Tiểu Thước, mẹ ở trong phòng cũng nghe thấy con ồn ào. Dạy con thì phải kiên nhẫn.”

Mẹ Dương đi ra.

“Mẹ giúp con trông Đào Đào một chút, con phải vào thế giới ảo trước đây. Đêm nay là trận bán kết, con luyện tập thêm một chút.”

Dương Thanh Thước đứng dậy.

“Đi đi.”

Mẹ Dương cười nói.

……

……

Trong sân luyện võ ở không gian cá nhân.

Vương Di đang đứng trong khung cảnh chiến trường, hàng trăm kỵ binh lao về phía cô. Vương Di bắn từng mũi tên một, tốc độ của mỗi mũi tên rất nhanh, khiến từng kỵ binh lần lượt ngã xuống. Khi kỵ binh cuối cùng chỉ còn cách Vương Di năm sáu thước, hắn lập tức bị một mũi tên giết chết.

“Kỹ thuật bắn cung của mình thành bản năng từ lâu, nhưng tại sao mình vẫn chưa đột phá được lên tầng thứ ba.”

Vương Di nghĩ thầm: “Quốc gia đã cho mình luyện tập dựa theo phương pháp [Ngũ giai cung tiễn thuật], vậy mà mình vẫn không thể đột phá nổi.”

“Để có thể đột phá tầng thứ ba, sao lại khó như vậy chứ?”

Vương Di đã đạt 99% tầng thứ hai về mọi phương diện, nhưng cô đã giậm chân tại đây hơn nửa tháng.

“Nếu không thể đột phá tầng thứ ba trước trận đấu, mình hoàn toàn không thể phát huy vai trò Thần Tiễn Thủ.”

Vương Di tiếp tục luyện tập bắn tên lần nữa: “Phải tiếp tục luyện tập.”

Nửa đêm, bầu không khí tại phòng phát sóng trực tiếp trong thế giới ảo của chính phủ vô cùng sôi động. Đám đông khán giả không ngừng đổ vào đây, số lượng người trong phòng hiện nay cũng đã lên tới 500, 600 triệu và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Mấy ngày nay, các đơn vị truyền thông hầu hết đều đưa tin về giải đấu quốc gia cúp Hỏa Chủng, đây cũng là mối quan tâm lớn nhất hiện nay của toàn bộ người dân Trung Quốc. Các trận chiến càng về sau trận chiến càng gay cấn, sức hút cũng vì thế mà càng lớn hơn, lôi cuốn tất cả mọi người một cách nhiệt huyết tự nhiên.

Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu đi đến khán đài cùng nhau, lập tức nhìn thấy ba mẹ hai bên đã đến đó từ trước.

“Lão Hứa!”

Lưu Xung Viễn đứng phía xa cùng ba cô con gái hét lên.

“Lão Hứa, sao anh đến muộn vậy?”

Hành Phương và Dương Thanh Thước cũng đi tới.

“Là do các cậu đến đến sớm quá. 0 giờ mới bắt đầu trận đấu, còn tận 20 phút nữa.”

Hứa Cảnh Minh cười: “Chị Di còn chưa tới? Tôi đâu phải là người muộn nhất.”

Một nhóm người tụ tập lại với nhau.

“Cảnh Minh, cha chuẩn bị tập hợp đội, con đi cùng cha đi chào hỏi các vị trưởng bối.”

Hứa Hồng gọi.

“Vâng.”

Hứa Cảnh Minh lập tức đi tới.

“Đi.”

Cả hai chạm nhẹ vào thông mời lời mời và dịch chuyển đến bên cạnh Liễu Hải trên khán đài.

Liễu Hải đứng đó, xung quanh là ba người Đới Thông Đạt, Điền Nhất Khúc, Khâu Dũng, ngoài ra còn có Đới Hiểu Thanh cũng ở đó. Đúng lúc này, Chu Phàm cùng con trai Chu Nghệ cũng xuất hiện.

“Mau tới gặp các vị trưởng bối.”

Hứa Hồng cùng Hứa Cảnh Minh đi tới.

“Sư phụ, sư phụ.”

Hứa Cảnh Minh gọi Đới Thông Đạt và Liễu Hải, Đới Thông Đạt cười: “Đứa nhỏ Cảnh Minh này, trong suốt nhiều năm như vậy cũng chỉ nhận ba người làm thầy. Tôi, cha hắn cùng đội trưởng! Bây giờ cả ba người thầy đều ở trong đội lão niên Liễu Hải… Cảnh Minh, nếu con lọt vào trận chung kết mà có hành động tấn công chúng ta thì sẽ bị gọi là phản bội đó!”

“Đúng như ông nói.”

Chu Phàm đi tới, mỉm cười: “Nhưng Hứa Cảnh Minh không cần ra tay, đồng đội của hắn hoàn toàn có thể đối phó ông. Người duy nhất Hứa Cảnh Minh cần để tâm chính là đội trưởng.”

“Ta rất mong đợi con có thể đánh bại ta.”

Liễu Hải nhìn Hứa Cảnh Minh.

“Chênh lệch giữa con và ngài vẫn khá lớn.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Khó khăn lớn nhất mà chúng con cần vượt qua lúc này là tiền bối Lôi Vân Phóng. Chiến đội chúng con đã chịu không ít áp lực trước khi bắt đầu trận đấu bán kết này, nhưng vẫn không thể nắm chắc được phần thắng.”

Mấy người trong đội lão niên Liễu Hải cũng gật đầu khi nghe những lời này.

“Lôi Vân Phóng rất lợi hại.”

Liễu Hải gật đầu: “Bộ pháp của hắn đã đạt đến trình độ thượng thừa, các con rất khó để tạo thành vòng vây hay một đấu một… Trong trận bán kết này, các con đang ở vị thế rất nguy hiểm. Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, hãy cứ cố gắng hết sức chiến đấu.”

“Ai mạnh ai yếu, sau trận đấu sẽ biết.”

Hứa Hồng nói.

Hứa Cảnh Minh gật đầu.

“Hứa Cảnh Minh.”

Chu Nghệ đi tới và bắt tay với Hứa Cảnh Minh.

“Chu Nghệ.”

Hứa Cảnh Minh cũng đưa tay ra.

“Tôi đã xem trận chiến của anh và Phương Ngu. Anh đã hoàn toàn áp chế Phương Ngu và đánh bại hắn ta. Tôi rất ngưỡng mộ anh.”

Chu Nghệ nói: “Tôi đã từng thua trong tay hắn.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Hắn mặc áo giáp hạng nặng nên có thể khắc chế được cậu phần nào.”

“Nếu như gặp anh, anh sẽ cầm song khiên đến trước mặt tôi, giết chết tôi chỉ bằng một khiên.”

Chu Nghệ lắc đầu: “Thực lực của tôi yếu hơn hai người một chút. Kỹ thuật bắn cung còn chưa đủ mạnh, nếu không thì Phương Ngu sẽ không thể ngăn cản được mũi tên của tôi. Hơn nữa, bộ pháp của tôi cũng không đủ nhanh, nếu không thì hắn ta sẽ không thể đến gần tôi.”

“Cùng nhau cố gắng.”

Hứa Cảnh Minh nói.

Chu Nghệ nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, gật đầu một cái rồi rời đi.

Hứa Cảnh Minh đi về phía Đới Hiểu Thanh.

“Sư huynh.”

Đới Hiểu Thanh mỉm cười.

“Có áp lực nhiều không?”

Hứa Cảnh Minh nhìn cô.

“Áp lực rất lớn.”

Vẻ mặt Đới Hiểu Thanh đau khổ, cô nói: “Cha em và các trưởng bối đều tinh vi xảo trá như hồ ly, nhưng người đáng sợ nhất chính là tiền bối Liễu Hải. Ông ấy đang là cao thủ số một thế giới, toàn bộ chiến đội chúng em đang suy nghĩ làm sao để tạo ra giao tranh càng nhiều càng tốt.”

“Cố lên.”

Hứa Cảnh Minh động viên.

Đới Hiểu Thanh liếc nhìn thông báo từ hệ thống, nói: “Em phải đi tập hợp đội để lên sân khấu.”

“Nhanh đi đi.”

Hứa Cảnh Minh gật đầu.

……

……

Sau khi dạo quanh và gặp gỡ một số bạn bè, Hứa Cảnh Minh trở về đội của mình, đồng hồ đã điểm 0 giờ, vòng bán kết giải đấu cúp Hỏa Chủng chính thức bắt đầu dưới với sự chú ý của toàn dân.

Chương 159: Thực lực thật sự của Liễu Hải (1) Trên khán đài, sáu thành viên đội Hứa Cảnh Minh đều đang xem thông tin của hai chiến đội trên sân khấu. Sau khi buổi trò chuyện phỏng vấn kết thúc, cuối cùng hai đội đã xuất hiện tại không gian trước khi chiến đấu.

“Sắp bắt đầu rồi.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Nhớ quan sát thật kỹ trận đấu này, tình huống của chiến đội Tiên Tư sắp phải đối mặt rất giống với chúng ta. Chúng ta có thể học tập một ít kinh nghiệm từ họ.”

“Đã rất lâu rồi tiền bối Liễu Hải không được thể hiện thực lực thật sự của mình. Tôi hi vọng chúng ta có thể nhìn ra được một chút trong trận đấu này.”

Vương Di cũng nói.

Tất cả ở đây đều bắt đầu tập trung tinh thần để quan sát cục diện của trận đấu, ngay cả Lê Miểu Miểu cũng bày ra dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Trận đầu vòng bán kết được diễn ra bản đồ rừng núi.

Sau cơn mưa, mặt đất hơi lầy lội.

Năm người nhóm Liễu Hải và năm người nhóm Trương Thanh đã tiến vào các khu vực khác nhau trên bản đồ, có người ở lưng chừng núi, có người ở trên mặt đất, có người thì trên cây.

“Bốn người liên thủ đối phó bốn vị tiền bối kia trước.”

Trương Thanh mặc khinh giáp lên người, sau lưng đeo hai thanh kiếm. Cô vốn là một người có dung mạo vô cùng xinh đẹp, danh tiếng vang xa, nhưng ánh mắt cô ấy lại sắc bén như kiếm: “Sư phụ Liễu Hải sẽ không ra tay với các em đâu.”

“Vâng, đội trưởng.”

“Vâng, sư phụ.”

Bốn nữ đội viên đồng loạt đáp lại.

Ở trong rừng núi, chiến đội Tiên Tư bao gồm Tôn Ngọc Đinh, Vương Noãn, Đới Hiểu Thanh, Viên Ngọc Kiều, còn đội của Liễu Hải có Hứa Hồng, Đới Thông Đạt, Điền Nhất Khúc, Chu Phàm, bốn người giao thủ với nhau trước.

Cuộc chiến một chọi một, Thần Tiễn Thủ phối hợp, trong nháy mắt cung tên rít gào, cuộc giao tranh bắt đầu.

Tuy Liễu Hải rất hứng thú nhìn cảnh này, thưởng thức các vãn bối chiến đầu: “Nhờ có mình chỉ dẫn, đám người Chu Phàm đã tiến bộ qua từng trận đấu, các chiêu thức càng ngày càng cay nghiệt, sức phối hợp cũng càng ngày càng tốt. Mấy cô gái kia… tuy rất xinh đẹp, nhưng còn quá trẻ tuổi, phong độ vẫn chưa đủ ổn định.”

Sau một lúc giao chiến.

Bốn người Chiến đội Tiên Tư đã bị diệt sạch, Thần Tiễn Thủ ‘Chu Phàm’ của đội lão niên Liễu Hải là người sống sót cuối cùng!

“Vút.”

Khi cả đội chỉ còn lại một mình, Trương Thanh lập tức hành động, cô lao rất nhanh đến chỗ Chu Phàm.

Chu Phàm cũng không tránh né, đứng tại chỗ yên lặng nhìn, lúc Trương Thanh chỉ còn cách ba mươi mét, anh mới cầm cung tiễn bắn ra từng mũi! Trương Thanh cũng không trốn, lao tới chính diện, hai kiếm thoáng lóe lên, đỡ lấy những mũi tên.

“Vút.”

Một kiếm xẹt qua người Chu Phàm, Chu Phàm liền biến thành hư ảo, biến mất không thấy đâu.

Trương Thanh quay đầu, nhìn Liễu Hải ở nơi xa xa, Liễu Hải đã đi tới rồi.

“Sư phụ Liễu Hải, ngài không lấy vũ khí ra sao?”

Trương Thanh nhìn đối phương.

“Khi ta muốn thì sẽ dùng.”

Thân hình Liễu Hải cao lớn, tóc rối bay lên, ánh mắt trở nên nóng rực, trong lòng vô cùng chờ mong trận chiến này: “Ra tay đi.”

Vút.

Trương Thanh cầm hai kiếm, bóng dáng chớp lóe vô cùng linh động, lao thẳng tới chỗ Liễu Hải.

Kiếm thuật của Trương Thanh đem lại cảm giác duy mỹ, giống như một bộ môn nghệ thuật, khác hẳn với người bình thường. Cho nên Trương Thanh có rất nhiều người hâm mộ, vì khi xem cô ấy thi triển kiếm thuật, mọi người đều cảm giác hưởng thụ cực hạn.

Ngoài ra, kiếm thuật của cô cũng rất tàn khốc, cho nên Trương Thanh mới được công nhận là đệ nhất kiếm khách của Trung Quốc.

“Keng.”

Trong nháy mắt, Trương Thanh tiến sát lại gần, trông thấy hai tay Liễu Hải vẫn trống trơn mà đứng đó, nhưng ông lại đột nhiên rút bội kiếm ở bên hông ra, chặn được một nhát.

Trương Thanh không hề dừng lại mà tiếp tục di chuyển, sau đó lần lượt thi triển các chiêu thức đánh, đâm, chém, vén, hoặc cắt. Người xem chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của lưỡi kiếm, nghe thấy tiếng kiếm va chạm liên tục, chứ không thể đếm nổi cô đã xuất ra bao nhiêu lần kiếm.

Trong nháy mắt, Trương Thanh hóa thành mấy bóng người, vô số ánh kiếm vây lấy Liễu Hải từ bốn phương tám hướng.

Liễu Hải vẫn đứng bất động tại chỗ, tuy chỉ dùng đến một thanh bội kiếm nhưng vẫn chặn được từng sát chiêu của Trương Thanh.

“Bộ pháp với kiếm pháp của Trương Thanh đã phát huy cực hạn.”

Hứa Cảnh Minh quan sát trực tiếp: “Đáng sợ nhất vẫn là sư phụ, khoảng cách di chuyển của ngài ấy cực kì ngắn, nhưng lại đạt được hiệu quả tốt nhất. Sư phụ không lãng phí một chút sức nào.”

“Khả năng khống chế lực đạo và không gian của sư phụ đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được.”

Hứa Cảnh Minh kinh hãi: “Thân pháp của Trương Thanh biến ảo rất nhanh, xuất ra song kiếm với tốc độ cực kì nhanh. Nhưng quỹ tích kiếm pháp của cô ta đều đã bị sư phụ nắm trong lòng bàn tay hết rồi.”

“Sư phụ từng nói, chỉ cần nắm bắt tốc độ của kẻ địch. Nhưng ở thời điểm hiện tại, sư phụ còn nắm bắt toàn bộ không gian trong tay.”

Hứa Cảnh Minh cảm thấy sư phụ đang thi đấu rất thoải mái.

“Ta tiếp hơn trăm kiếm của con, con cũng nên tiếp một chiêu của ta.”

Liễu Hải vốn bất động tại chỗ từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng đã di chuyển rồi.

Oanh.

Một kiếm lao tới, bóng dáng mơ hồ, sắc mặt Trương Thanh thay đổi, cô không thể xác định được điểm công kích cuối cùng của Liễu Hải, trong lòng cực kỳ cảnh giác với thanh kiếm trong tay Liễu Hải.

“Thình thịch!”

Tay trái Liễu Hải hạ một quyền với tốc độ nhanh như chớp, cú đấm xuyên qua không khí, trực tiếp đánh tới vị trí bụng của Trương Thanh.

Một quyền này, không hề có dấu hiệu ra tay, nhưng một khi đã ra tay… Trương Thanh cũng không kịp phản ứng. Đây chính là chiêu thức cùng loại với Vô Ảnh Thước của Hứa Cảnh Minh, một quyền vượt qua tốc độ phản ứng của thần kinh.

Chương 160: Thực lực thật sự của Liễu Hải (2) Cả người Trương Thanh bay ngược lại giống như đạn pháo chỉ trong nháy mắt, cô đụng vào gốc cây lớn phía sau, cây lớn nổ ầm ầm.

Trương Thanh quỳ ngã sấp trên mặt đất, đau đớn ôm bụng. Áo giáp của cô lõm xuống vết tích của nắm đấm, lực đánh khủng bố đã phá hoại lục phủ ngũ tạng trong cơ thể, miệng của cô cũng đã có máu tươi chảy ra, ngẩng đầu không tin được nhìn Liễu Hải: “Một quyền?”

Trương Thanh biến thành hư ảo, biến mất trên chiến trường.

Liễu Hải đứng tại chỗ, nhẹ giọng thở dài: “Một quyền cũng không tiếp được sao?”

Chỉ sau một tháng khổ luyện, cộng với tài nguyên bồi dưỡng từ quốc gia ông đã hoàn thành nhiệm vụ tháp Tinh Không khi không gian chỉ vừa mở ra 38 phút. Nhưng lúc này, Liễu Hải chỉ cảm thấy vô cùng cô đơn. Mặc dù người ưu tú như Trương Thanh… cũng không kịp phòng bị với một quyền của ông, sau đó lập tức mất mạng.

Bản đồ rừng núi biến mất, đội lão niên Liễu Hải tiếp tục chiến thắng.

Các khán giả trong phòng phát trực tiếp của chính phủ đều thấy hít thở không thông, mọi người vẫn còn chưa lấy lại phản ứng sau trận giao tranh vừa rồi.

Dòng thông báo tin tức lại càng rõ ràng hơn nữa.

Bộ pháp của Trương Thanh nhanh như ảo ảnh, sự phối hợp của song kiếm lại càng nhanh hơn như thế. Liễu Hải lại chỉ dùng một thanh kiếm, không hề di chuyển mà vẫn có thể chống lại toàn bộ công kích. Thanh kiếm này… Giống như lớp phòng ngự kiên cố những, bất kì đòn công kích nào trong diện tích ba mét xung quanh đều có thể đỡ được.

“Tiền bối Liễu Hải còn chưa dùng đến khiên, kỹ năng khiên đao kết hợp mới là thứ giúp ông ấy vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh không.”

Nam khách mời Cận Phàm nói: “Thế giới ảo mở vửa hơn một tháng, tiền bối Liễu Hải đã bay tới đâu rồi vậy?”

“Thực lực của các cao thủ khác chênh lệch với cao thủ trên bảng Tinh không như vậy sao?”

Nữ khách mời Cúc Văn Tinh vốn là người hâm mộ cuồng nhiệt của Trương Thanh, nhưng cục diện của trận đấu này thật sự rất chênh lệch.

“Tiền bối Liễu Hải là người đứng đầu thế giới, cho nên thực lực của ông ấy chênh lệch hơn so những người khác cũng đúng thôi.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nói.

Nam khách mời Cận Phàm ở bên cạnh phản bác lại: “Bộ pháp của tiền bối Lôi Vân Phóng đứng đầu thế giới, tốc độ di chuyển của hắn còn khủng bố hơn tiền bối Liễu Hải.”

“Tôi đã hiểu vì sao chính phủ lại thiết lập đội của tiền bối Liễu Hải và đội của tiền bối Lôi Vân Phóng cố định vị trí số 1 và số 2 rồi.”

Nữ khách mời Cúc Văn Tinh lắc đầu: “Thật sự là quá mạnh rồi.”

Vô số người xem cũng thấy mơ hồ.

“Xem nhiều trận đấu như vậy, tôi vẫn cảm thấy Chiến đội Tiên Tư rất mạnh.”

“Trong các trận đấu trước, Trương Thanh thi đấu rất nhẹ nhàng, thậm chí còn chưa phát ra toàn lực. Nhưng ở trước mặt Liễu Hải… Sao lại không tiếp nổi được một quyền chứ?”

“Không phải áo giáp nhẹ kia có thể ngăn đao kiếm chém tới, có thể phòng cung tên bắn hay sao? Một quyền của Liễu Hải đánh ở trên áo giáp, sao có thể giết chết đối thủ?”

“Một quyền của Liễu Hải là quả đấm sao? Xem ra nó còn đáng sợ hơn cả chùy! Nhìn đi, một kiếm của Liễu Hải thôi mà khiến giáp cũng chia thành hai.”

“Liễu Hải thật sự rất mạnh, tôi đoán tố chất thân thể của ông ấy đã vượt qua cực hạn, kỹ xảo chiến đấu cũng như thế, cho nên mới có thể nghiền nát đối thủ như vậy.”

“Đây là thực lực của người đứng đầu thế giới sao?”

“Đều nói người trẻ tuổi có tiềm lực, sao tôi cảm giác, mấy người trẻ tuổi và một người lớn tuổi, độ chênh lệch càng lúc càng lớn vậy?”

Có vô số bình luận hiện lên.

Ấn tượng của mọi người với Liễu Hải đều cực kỳ phức tạp, một là tự hào người đứng đầu là người Trung Quốc, hai là cảm thấy Liễu Hải quá mạnh, bỏ xa những người khác.

“Sư phụ thật là mạnh.”

Hứa Cảnh Minh kinh ngạc: “Trong các trận chiến của giải đấu cúp Hỏa Chủng, chỉ đến khi gặp được Trương Thanh, sư phụ mới thật sự thể hiện một phần thực lực của mình, nhưng như vậy vẫn không khiến cho người xem tuyệt vọng.”

Những chiến đội khác lại có cơ hội cảm thấy được mở mang tầm mắt.

Nếu nói Hứa Cảnh Minh có thể nhìn ra rất nhiều hư ảo, cảm thấy trận giao tranh này còn có thể kéo dài thêm tám đến mười chiêu nữa, những người khác thì chỉ thấy được sức mạnh, mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

“Liễu Hải thật là mạnh, cảnh giới hiện tại của ông ta chắc vẫn như cũ, cao thủ đứng đầu toàn cầu.”

Trên khán đài, Bàng Trạch nói.

Chu cục trưởng nhẹ nhàng gật đầu: “Tuy mấy cao thủ thế giới khác cũng tiến bộ cũng rất nhanh, nhưng sức mạnh của Liễu Hải vẫn đang tăng lên không ngừng. Chỉ số chiến lực của ông ta hiện nay vẫn duy trì vị trí đứng đầu thế giới.”

“Cao thủ như vậy lại là con dân Trung Quốc, thật sự là may mắn cho đất nước chúng ta.”

Bàng Trạch nói.

Chu cục trưởng nói: “Cho nên chúng tôi rất coi trọng Liễu Hải, cũng toàn lực bồi dưỡng ông ta. Chỉ là Liễu Hải vẫn chưa nhận bất cứ tài nguyên mới nào ngoài Ngũ Giai Thuẫn Đao Thuật.”

“Tôi cực kỳ xem trọng ông ta.”

Bàng Trạch gật đầu: “Tương lai ông ta không thể lường trước được.”

Trong lòng Chu cục trưởng có chút nhúc nhích, ông ta biết rõ ánh mắt này của Bàng Trạch.

“Ngoại trừ ông ta, trong số các cao thủ của Trung Quốc, cậu còn xem trọng ai nữa?”

Chu cục trưởng hỏi.

“Không phải anh đã biết rồi sao?”

Bàng Trạch cười nói: “Ba năm trước, tôi để cho thằng nhóc con tôi đi theo Hứa Cảnh Minh để học thương pháp. Vậy anh cảm thấy, người mà tôi xem trọng nhất là ai hả?”

Chu cục trưởng khẽ gật đầu.

Vậy là xem trọng Hứa Cảnh Minh sao?

Chương 161: Tốc độ nhanh nhất thế giới (1) “Tiếp theo sẽ là trận thứ hai của vòng bán kết, anh cho rằng đội nào sẽ thắng?”

Cục trưởng Chu cười dò hỏi.

Bàng Trạch mỉm cười nói: “Tuy rất xem trọng Hứa Cảnh Minh, nhưng tôi phải thừa nhận, thực lực hiện tại của hắn vẫn kém Lôi Vân Phóng rất nhiều. Tôi cảm thấy, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không thì xác suất thắng cuộc của Lôi Vân Phóng chiếm hơn 90%.”

Lúc này, tại một góc khác trên khán đài, Trình Tử Hào ngồi yên lặng bên cạnh Chu Phong.

Trình Tử Hào nghe các khách mời bắt đầu bàn luận về Hứa Cảnh Minh, sau đó lại cúi đầu nhìn vô số bình luận đang hiện lên phòng phát sóng trực tiếp.

“Tôi xem trọng Hứa Cảnh Minh, Hứa Cảnh Minh quá mạnh, quá ngầu!”

“Tôi sẽ không mang theo não mà ủng hộ Hứa Cảnh Minh!”

“Các người còn biết bản thân không có não! Ngay cả tầng thứ ba của tháp Tinh Không mà Hứa Cảnh Minh cũng chưa vượt qua được, hắn lấy cái gì so sánh với Lôi Vân Phóng?”

“Trong trận đấu vừa rồi, chiến đội Tiên Tư bị đội lão niên Liễu Hải quét sạch, Trương Thanh bị ăn hành. Chiến đội Lê Mộc cũng sẽ như vậy thôi, Hứa Cảnh Minh chắc chắn cũng sẽ bị ăn hành!”

“Sự chênh lệch quá lớn!”

“Ủng hộ Miêu Miêu, ủng hộ anh rể! Anh rể, anh là tốt nhất!”

“Muốn ủng hộ thì cũng phải nhìn vào thực tế! Các ngươi phải nhìn thẳng vào sự chênh lệch giữa Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng chứ! Nói không chừng, khi đối mặt với bộ pháp thần sầu của Lôi Vân Phóng, Hứa Cảnh Minh ngay cả lực đánh trả cũng không có.”

“Lôi Vân Phóng là một trong những cao thủ hàng đầu thế giới được xướng tên trong bảng Tinh Không.”

Có vô số bình luận nhảy ra liêp tiếp nhau.

Trình Tử Hào đọc xong, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, lạnh nhạt nói: “Xem ra, đại đa số khán giả vẫn cho rằng Lôi Vân Phương sẽ chiến thắng.”

“Vâng, sự chênh lệch giữa Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng rất lớn.”

Chu Phong cười nói.

“Nhưng bây giờ người ta đã công nhận hắn là một trong bốn cao thủ Trung Quốc.”

Sắc mặt của Trình Tử Hào âm trầm, cau mày: “Vận khí của Hứa Cảnh Minh rất tốt, nếu hắn có thể lật ngược tình thế lần này thì có thể một bước lên trời.”

Chu Phong lập tức nói: “Hứa Cảnh Minh là một tên vũ phu có chút danh tiếng, làm sao hắn có thể theo kịp ông chủ được chứ? Trong hơn một tháng vừa qua, giá trị công ty của ông chủ đã lên tới 30 tỷ.”

“Giá trị công ty, cũng chỉ là một con số.”

Tâm tình của Trịnh Tử Hào lập tức trở nên tốt hơn nhiều, hắn khiêm tốn nói: “Bây giờ là thời điểm bùng nổ của thế giới ảo, chúng ta phải nắm bắt cơ hội để tiếp tục đánh chiếm nhiều thị phần hơn nữa trong lĩnh vực phát sóng trực tiếp này. Ví dụ, chúng ta cần phải tìm cách ký hợp đồng với một số tuyển thủ nổi bật nhất trong giải đấu cúp Hỏa Chủng, tên nhóc Phương Ngu kia cũng không tệ.”

“Hứa Cảnh Minh thì sao? Hắn còn trẻ, rất có tiềm lực, sếp có muốn ký không?”

Chu Phong hỏi.

Trình Tử Hào khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được thôi, vì chúng ta đang cần phải mở rộng mô hình kinh doanh, nên chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì sao cũng được. Nhưng trước hết thì cứ để xem đã, nếu trận bán kết lần này mà hắn để thua thảm hại thì phải hạ thấp giá trị hợp đồng xuống một chút.”

“Vâng.”

Chu Phong gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch ký kết, sau đó sẽ đưa cho ông chủ xác nhận.”

. . .

. . .

Tôn Lạp cô độc ngồi một mình ở trên khán đài, yên lặng nhìn mọi người bàn luận về các thành viên viên của chiến đội Lê Mộc.

“Mình cũng từng là một trong số bọn họ, tại sao lại trở nên thảm hại như thế này?”

Tôn Lạp ngồi ở kia, nhìn vô số bình luận đang nhắc tới Hứa Cảnh Minh: “Chính mình từng cảm thấy Hứa Cảnh Minh rất có tiềm năng, hiện tại hắn cũng đã trở thành một trong bốn cao thủ đứng đầu cả nước. Tại sao lúc ấy mình lại nhất thời hồ đồ? Cơ hội rõ ràng ở ngay trước mặt mà mình lại bỏ lỡ.”

Tôn Lạp vô cùng ảo não.

Danh tiếng của Hứa Cảnh Minh càng lớn, tâm trạng của Tôn Lạp càng thên khó chịu. Nếu hắn an phận ‘ôm đùi’ Hứa Cảnh Minh, bây giờ có thể tận hưởng cơm ngon rượu say hàng ngày.

. . .

. . .

“Đi, lên sân khấu thôi.”

Sáu người Hứa Cảnh Minh đứng dậy, bấm đồng ý thông báo lời mời từ phòng phát sóng trực tiếp chính phủ.

Trên sân khấu, sáu người bên Hứa Cảnh Minh và sáu người của đội Lôi Vân Phóng đều ngồi xuống, đội trưởng Lôi Vân Phóng hông hề nói câu nào, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Giờ phút này, các thành viên của cả hai đội đều đã quen với việc bị hàng tỉ khán giả nhìn chằm chằm.

“Hai chiến đội đã lên đài.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm cười nói: “Lão sư Lôi Vân Phóng, tôi muốn hỏi một chút, anh định dùng chiến thuật như thế nào cho trận chiến sắp tới? Hay là giống như lão sư Liễu Hải, để những người đồng đội khác chiến đấu trước?”

Lôi Vân Phóng sau khi nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sao cũng được.”

“Sao cũng được?”

Biểu cảm của người dẫn chương trình Lưu Hâm đông cứng.

“Ý của đội trưởng là, các tuyển thủ của chúng tôi có thể chơi bất cứ cách nào mà chúng tôi muốn, không có kế hoạch rõ ràng.”

Đồng đội ở bên cạnh lập tức giải thích.

Nam khách mời ở bên cạnh, Cận Phàm cười nói: “Tôi luôn có một thắc mắc, lão sư Lôi Vân Phóng sử dụng cách thưc nào để tuyển chọn đồng đội? Lão sư Liễu Hải có nói, ông ấy đã mời bạn bè của mình trong giới võ thuật ở thế giới thực.”

“Tùy tiện chọn thôi.”

Lôi Vân Phóng nói.

“Tùy tiện chọn?”

Cận Phàm không hiểu.

Một đồng đội khác lập tức giải thích: “Chúng tôi tình cờ gặp đội trưởng trong trận đấu cấp thần bình thường. Sau khi đội trưởng đấu xong, anh ấy đã gửi lời mời hợp tác cho chúng tôi, mời chúng tôi tham gia tổ đội để tham dự Cúp Hỏa Chủng.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng nhận được lời mời của đội trưởng sau khi thi đấu xong. Tôi vô cùng vui vẻ nên cứ thế đồng ý tham gia.”

“Đội trưởng đã giúp chúng tôi giành rất nhiều chiến thắng.”

Các đồng đội vô cùng hồ hơi, dù sao Lôi Vân Phóng rất hào phóng trong việc tiền thưởng với các thành niên, bọn họ cũng kiếm được không ít.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn về phía chiến đội Lê Mộc: “Đội trưởng Hứa Cảnh Minh, lão sư Lôi Vân Phóng có nói, kế hoạch tác chiến của bọn họ là sao cũng được, anh đã có ý tưởng gì chưa?”

“Chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó.”

Hứa Cảnh Minh khiêm tốn nói.

“Anh có chắc không?”

Cận Phàm nói.

Hứa Cảnh Minh nhìn về phía bốn người Vương Di, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn, Hành Phương, sau đó lại nhìn Lê Miểu Miểu rồi cười với nam khách mời: “Đương nhiên là có rồi, tôi có nhiều đồng đội lợi hại như vậy mà! Khi tất cả mọi người đoàn kết cùng nhau, chiến đội Lê Mộc nhất định sẽ giành được thắng lợi.”

Lôi Vân Phóng ngồi bên kia cũng nhướng mắt nhìn Hứa Cảnh Minh.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn thông báo từ hệ thống rồi nói: “Cuối cùng, đội trưởng của hai đội, mỗi người hãy gửi cho đối phương một thông điệp. Hứa Cảnh Minh, anh nói trước nhé.”

“Tiền bối Lôi.”

Hứa Cảnh Minh khiêm tốn nói: “Hãy toàn lực ứng phó! Hãy để những người trẻ chúng tôi thấy được sức mạnh của ông.”

Lôi Vân Phóng nhìn hệ thống nhắc nhở, đứng lên nói: “Hứa Cảnh Minh, tôi cho cậu một lời khuyên, khi đối mặt với tôi thì hãy sử dụng song khiên đi, như vậy thì mới có thể cầm cự lâu hơn một chút.”

Hứa Cảnh Minh cũng đứng dậy: “Bây giờ tôi cũng có thể nói với anh, tiền bối, trong trận chiến lần này, tôi sẽ sử dụng ngân thương.”

“Người trẻ tuổi rất có dũng khí. Hy vọng thực lực của cậu cũng có thể theo kịp cái miệng của cậu.”

Lôi Vân Phóng nói xong, cả người hắn ta lập tức biến mất, những đồng đội khác cũng biến mất để đi tới khu vực chuẩn bị chiến đấu.

“Đi thôi.”

Nhóm người Hứa Cảnh Minh cùng đi tới đó.

Chương 162: Tốc độ nhanh nhất thế giới (2) Khu vực chuẩn bị chiến đấu.

Nhóm người Hứa Cảnh Minh lần lượt lựa chọn binh khí và trang bị.

“Đội trưởng, cậu thật sự không chọn khiên sao?”

Vương Di hỏi.

“Thời điểm đối mặt với Lôi Vân Phóng, xét theo bộ pháp của hắn ta, tôi chắc chắn sẽ không có thời gian để đổi binh khí mới.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Nếu tôi sử dụng khiên trong trận chiến này, tỷ lệ thắng cơ hồ bằng không. Dù sử dụng ngân thương có chút nguy hiểm, nhưng tính công kích lại mạnh hơn.”

Khiên Pháp Bát Cực của hắn tuy rất hung mãnh, nhưng cũng phải xem đối thủ là ai.

Khi đối mặt với Lôi Vân Phóng, người có bộ pháp đứng đầu thế giới, Khiên Pháp Bát Cực của Hứa Cảnh Minh có lẽ cũng không thể tiếp cận được. Dù phòng thủ có kiên cố đến đâu thì bản thân cũng chỉ là bia ngắm, câu kéo thời gian lâu thêm chút đỉnh nữa thôi.

Hơn nữa. . .

Cho dù muốn vượt qua tháp Tinh Không, thì cũng phải dựa vào thương pháp!

Thương pháp có thể tiến bộ nhanh chóng thể theo nhu cầu chính mình. Mà trận chiến đỉnh cao ngày hôm nay là cơ hội mài giũa hiếm có khó tìm. Mặc kệ vì thắng lợi, hay là vì luyện tập, mình đều phải chọn ngân thương.

“Đội trưởng, Hứa Cảnh Minh kia không có chọn khiên.”

Có thể thấy rõ khu vực chuẩn bị ở phía bên kia.

Lôi Vân Phóng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đây là quyết đánh đến cùng, không cho chính mình đường lui, có chút ý tứ.”

Xôn xao! Xôn xao!

Hai đội đã sẵn sàng, tất cả mười người đã bay vào bản đồ

. . .

. . .

Bản đồ cổ trấn, mưa phùn bay lả tả, mười mấy người tản ra khắp thị trấn.

“Bản đồ cổ trấn.”

Hứa Cảnh Minh xuất hiện ở một ngõ nhỏ, lộ ra nụ cười: “Tôi còn nhớ rất rõ, trận chiến cấp thần đầu tiên ở Trung Quốc cũng là bản đồ cổ trấn.”

“Mọi người, tập trung ở nơi chị Di trước.”

Hứa Cảnh Minh ở trong nhóm nói.

“Được.”

“Đúng vậy.”

“Lôi Vân Phóng đang làm gì thế! Ông ta đang ở trên tháp chuông!”

Giọng của Dương Thanh Thước trong nhóm ngạc nhiên thốt lên.

Hứa Cảnh Minh lập tức nhảy lên mái nhà, đúng lúc có thể nhìn thấy tòa nhà cao nhất ở trung tâm thị trấn, chính là tháp chuông. Giờ phút này, một bóng người áo xanh đang đứng trên đỉnh tháp chuông.

Lôi Vân Phóng mặc bộ quần áo màu xanh, sau lưng là hai thanh đao, ông ta đứng trên tòa nhà cao nhất thị trấn để nhìn ra toàn cảnh thị trấn.

Mưa phùn bay lả tả, tạt vào trên mặt, khiến cho tâm tình Lôi Vân Phóng vô cùng tốt.

Ánh mắt hắn ta quét về bốn phương tám hướng! Nếu nhìn thật kỹ, hắn chợt phát hiện bóng người ở cửa sổ từ đằng xa, chính là Hành Phương đang lén lút nhìn hắn.

“Phát hiện một người.”

Lôi Vân Phóng lấy đà, rồi hóa thành tàn ảnh rơi xuống một nóc nhà phía xa, lại vèo một chút bay ra thật xa.

Ông ta có thể cảm nhận được gió ở bên tai.

Lôi Vân Phóng di chuyển giống như đang cưỡi gió vậy.

Ông ta không chọn áo giáp mà chỉ mặc bộ quần áo vải, trang bị nặng nhất trên người chính là hai thanh đao mỏng như cánh ve.

“Không tốt, ông ta phát hiện tôi.”

Hành Phương có chút hoảng.

Lôi Vân Phóng quá nhanh, khoảng cách hơn 300 thước mà Lôi Vân Phóng chỉ mất vài giây đã tới rồi. Hành Phương chật vật chạy như bay trên con đường lát đá phiến, hắn bỗng phát hiện một bóng người mặc đồ xanh đánh úp từ phía sau.

“Đi.”

Hành Phương chợt xoay người, hai thanh đoản mâu đột nhiênbị văng ra.

Thân ảnh màu xanh chợt xẹt qua bên người Hành Phương.

Hành Phương trợn to hai mắt, mi tâm có vết đao màu đỏ, thân thể hóa làm hư vô tiêu tán.

Bóng dáng màu xanh chợt lóe rồi biến mất, rời khỏi nơi này.

. . .

. . .

“Lần này, tiền bối Lôi Vân Phóng đã hoàn toàn thể hiện bộ pháp của mình. Nhìn xem, tốc độ hiện tại của ông ta cao nhất đạt tới 73.8 thước/giây.”

Tại phòng phát sóng trực tiếp, mọi người ngay lập tức đánh dấu tốc độ của cái bóng người màu xanh đang bay. Tốc độ kia thực sự kinh khủng.

“Thậm chí nếu nhìn ra thế giới, đây là tốc độ cao nhất mà các tuyển thủ có thể đạt được hiện nay.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nói: “Khi đối mặt với tốc độ kinh khủng như vậy, những người bình thường đều không thể phản ứng kịp thời.”

. . .

. . .

“Hành Phương bị giết, Lưu Xung Viễn bị giết.”

Sau khi nhận được tin thông báo tổ đội, Hứa Cảnh Minhlập tức lao vào một quán rượu gần đó, rồi nhanh chóng đi lên tầng ba. Hắn không còn biện pháp nào khác, thể trọng của hắn cộng thêm trọng lượng binh khí áo giáp, phần mái của một số tòa nhà trong cổ trấn sẽ không thể chịu nổi.

Hứa Cảnh Minh đứng trên lầu 3 của quán rượu rồi nhìn quanh bốn phía, khi liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng màu xanh ở giữa cơn mưa phùn mênh mông.

“Tiền bối Lôi, có gan thì tới đánh một trận không?”

Hứa Cảnh Minh quát to, thanh âm mang theo tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng toàn bộ trấn nhỏ. Lôi Vân Phóng đang đi trên đường thì lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Hứa Cảnh Minh.

“Tôi không phát hiện cậu, nhưng cậu lại chủ động hiện thân.”

Trong mắt Lôi Vân Phóng hiện lên sự hưng phấn, cơ thể chớp nháy một cái, bóng người màu xanh đã nhanh chóng đi thẳng đến quán rượu.

Chương 163: Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng (1) Sau khi Hứa Cảnh Minh đứng trong quán rượu rồi hét lớn khiêu khích, Lôi Vân Phóng lập tức lao về phía hắn với tốc độ cực nhanh, vô số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ cũng trở nên sôi trào.

“Giết Lôi Vân Phóng đi.”

“Oa, sắp có giao tranh rồi.”

“Lôi Vân Phóng và Hứa Cảnh Minh chuẩn bị đánh nhau.”

“Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu, hai đội trưởng đã muốn đánh nhau sao? Có cần kịch liệt như vậy không?”

“Da đầu tôi sắp nổ tung rồi. Tôi không dám hô hấp, cầu mong Hứa Cảnh Minh đừng chết chỉ sau một chiêu nhé.”

“Thắng thua của trận đấu này, phụ thuộc vào cuộc đối đầu của hai người bọn họ!”

Vô số người xem vô cùng phấn khích.

“Ba, chú Hứa có thể thắng không?”

Phương Tinh Long đang xem cuộc chiến với con gái, cô bé thắc mắc hỏi.

“Cho dù thua, chú ấy vẫn được xem là thắng.”

Phương Tinh Long cười tủm tỉm nhìn cảnh này, khi bị Trình Tử Hào bức bách đang xem cuộc chiến, hắn chỉ có thể để sư đệ của mình rời khỏi phòng tập rồi về quê. Nhưng sự xuất hiện của thế giới ảo đã giúp sư đệ một bước lên trời, Phương Tinh Long cũng vì hắn mà cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

Một góc khác, ông nội Hứa, vợ chồng Hứa Hồng, vợ chồng Lê Thần An đang quan sát trận đấu với thái độ khẩn trương.

“Con trai chúng ta có thể thắng không?”

Mẹ Hứa Lo lắng.

“Có chút nguy hiểm.”

Hứa Hồng căng thẳng.

“Đánh nhau rồi!”

Đôi mắt ông nội Hứa trừng đến tròn xoe.

. . .

. . .

Trong trấn nhỏ, mưa phùn bay lả tả trong không khí. Hứa Cảnh Minh đứng ở trên lan can lầu ba của quán rượu, hắn nhìn theo bóng người màu xanh đang nhanh chóng tới gần từ phía xa.

“Hừ.”

Hắn bỗng nhiên dậm chân một cái, mặt đất bên dưới nứt toác ra, cả người Hứa Cảnh Minh hóa thành hình bóng mơ hồ màu đỏ sậm rồi lao ra ngoài. Một bước này của hắn trải dài hơn mười mét, hắn dẫm lên bức tường bên kia đường, khiến mấy viên gạch trên đó đều nứt toác ra, sau đó hắn lao thẳng về phía bóng người màu xanh.

Khoảng cách từ lầu ba của quán rượu đến mặt đất ước chừng khoảng 8 mét, còn chiều cao của bức tường hơn ba mét, Hứa Cảnh Minh chỉ di chuyển trong hai bước, cả người đã vọt tới gần bóng người màu xanh đang chạy như bay ở nóc nhà phía xa.

Mang theo trọng lực thế năng và sức mạnh bùng nổ toàn thân, Hứa Cảnh Minh xông tới phía trước với uy lực vô cùng khủng bố.

“Đúng là một thằng nhóc hung bạo.”

Lôi Vân Phóng vừa mới cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, Hứa Cảnh Minh đã đâm thương tới.

“Không thể ngăn cản!”

Lôi Vân Phóng vốn dĩ không đi theo con đường sức mạnh, hắn lựa chọn tu luyện [Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp] có khả năng cường hóa sức mạnh tương đối kém cỏi nhất trong năm loại phương pháp tiến hóa. Hơn nữa, trên người hắn cũng chỉ mặc áo vải, sau lưng giắt thêm hai thanh đao rất mỏng, con đường mà hắn ta đi chính là ‘tốc độ’. Lôi Vân Phóng đích thị đang theo đuổi tốc độ cực hạn.

Hứa Cảnh Minh cầm thương đánh tới với một lực cực kỳ mạnh mẽ, bóng người Lôi Vân Phóng chợt trở nên mơ hồ, hắn lập tức tránh được chiêu này của Hứa Cảnh Minh.

“Keng.”

Hứa Cảnh Minh chọc thủng bức tường đối diện, động tác xoáy tròn của ngân thương trong tay hắn làm tường nhà nứt toát toàn bộ, vô số đá vụn lăn xuống đường phố, Hứa Cảnh Minh cũng thuận thế rơi xuống.

Hứa Cảnh Minh mang theo ngân thương. đứng ở giữa đường lát đá phiến và nhìn theo bóng người màu xanh kia.

“Chiêu thức mạnh mẽ đến đâu, nhưng không thể đánh đến người khác thì là thứ vô dụng.”

Lôi Vân Phóng cũng nhảy xuống đường, ánh mắt nhìn Hứa Cảnh Minh trở nên nóng rực, ý chí chiến đấu dày đặc.

“Tiền bối Lôi chỉ biết trốn sao? Trận đồ sẽ không ngừng thu nhỏ theo thời gian, tiền bối Lôi cũng không thể trốn tránh mãi được.”

Hứa Cảnh Minh nói với ta.

“Ha ha ha. Trốn sao?”

Lôi Vân Phóng di chuyển.

Vèo.

Bóng người ông ta trở nên mơ hồ quỷ mị, nháy mắt đi tới trước mặt Hứa Cảnh Minh.

“Keng.”

Nghênh đón ông ta chính là một bóng thương mơ hồ! Bóng thương như mũi tên, đâm tới bóng người màu xanh chỉ trong nháy mắt.

“Tốc độ của tôi không bằng anh, chẳng lẽ tốc độ thương pháp cũng không đuổi kịp tốc độ bộ pháp của anh sao?”

Hứa Cảnh Minh vô cùng tự tin, vô sô bóng thương xuất hiện, bao trùm cả một vùng trời phía trước. Trong tiếng va chạm ‘đang đang đang’, hắn đã đâm ra hơn mười thương liên tục về phía đối thủ! Sắc mặt Lôi Vân Phóng trở nên lạnh lùng, bình tĩnh chặn hơn mười thương chỉ với một thanh đao.

Phanh!

Ngân thương đâm ra rồi đột nhiên đổi hướng, ngăn cản công kích của đối phương chỉ trong nháy mắt. Nó có năng lượng bùng nổ khiến sắc mặt Lôi Vân Phóng phải thay đổi, thân thể bị lực va chạm đánh bay ngược ra phía sau. Ông ta dừng lại một chút, đứng trên nóc nhà ổn định cơ thể.

“Lôi tiền bối, nếu anh chỉ cầm một thanh đao như thế này, tôi nhất định đâm chết ông trong vòng mấy chục chiêu!”

Hứa Cảnh Minh nhìn Lôi Vân Phóng bằng ánh mắt sát khí dày đặc..

Hứa Cảnh Minh vô cùng tự tin, vì hắn đã hoàn toàn áp chế được Lôi Vân Phóng chỉ với hơn mười thương.

“Ha ha ha… Xem ra tôi không thể coi thường cậu.”

Tay trái Lôi Vân Phóng rút ra một cây đao khác từ sau lưng. Lúc này, độ uy hiếp tự nhiên toát ra từ hắn ta cũng đổi khác.

. . .

. . .

“Oa.”

“Lợi hại lợi hại.”

“Hứa Cảnh Minh nói rồi, hắn nhất định có thể đâm chết Lôi Vân Phóng chỉ trong mấy chục chiêu… Nhìn đi, Lôi Vân Phóng rốt cuộc cũng phải rút hai đao của mình ra.”

“Chênh lệch giữa họ vốn không lớn như vậy, người nào nói Hứa Cảnh Minh sẽ bại chỉ sau một chiêu thì quá coi thường hắn rồi. Chỉ với một chút sơ suất, Hứa Cảnh Minh sẽ khiến cho Lôi Vân Phóng rời khỏi cuộc chơi.”

“Diễn biến tiếp theo của trận đấu sẽ càng trở nên khốc liệt hơn.”

Vô số khán giả trên khán đài đang nhìn chằm chằm lên màn hình, quan sát hai người Vương Di và Dương Thanh Thước đuổi giết bốn đội viên khác của đội Lôi Vân Phóng. Trận đấu này thực sự là trận đấu đỉnh cao nhất trong các trận đấu từ trước đến nay của giải đấu cúp Hỏa Chủng.

Tuy rằng Liễu Hải mạnh hơn, nhưng trận đấu của ông ta với Trương Thanh quá đơn giản, một quyền đánh chết, mức độ đặc sắc cũng kém hơn.

Nhưng sự chênh lệch trong trận đấu này không lớn như vậy, hai bên bắt buộc phải cố gắng dốc toàn lực để ứng phó, không khí thi đấu lại càng thêm kịch tính.

Chương 164: Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng (2) Lôi Vân Phóng cầm hai đao trong, đưa mắt cẩn thận quan sát Hứa Cảnh Minh: “Hứa Cảnh Minh này, xét theo thương pháp vừa rồi của hắn, có lẽ đã gần vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không. Có lẽ hắn sẽ đột phá thành công trong mấy ngày sắp tới. Nếu không, sự chênh lệch của mình với hắn không lớn như vậy.”

“Nhưng mà như vậy mới càng thú vị hơn.”

Lôi Vân Phóng chuyển động, đánh úp tới lần thứ hai.

Hứa Cảnh Minh cầm thương đứng ở giữa con đường lát đá, lúc đối phương tập kích gần mình mới đột nhiên ra chiêu.

Tốc độ thương pháp của Hứa Cảnh Minh rất nhanh, tuyệt chiêu Vô Ảnh Thước của hắn chính là một minh chứng, nhưng lúc này hắn lại không dám tùy tiện thi triển Vô Ảnh Thước. Bởi vì khi sử dụng Vô Ảnh Thước, hắn phải từ bỏ việc phòng thủ, như vậy rất nguy hiểm. Lỡ như hắn tấn công thất bại, đối phương sẽ có cơ hội phản sát.

Khả năng phản ứng và phòng ngự của Lôi Vân Phóng quá nhanh quá chuẩn xác, Hứa Cảnh Minh phải nắm chắc cục diện trận đấu mới có thể thi triển Vô Ảnh Thước.

Đương nhiên, tốc độ đâm thương bình thường của Hứa Cảnh Minh cũng rất nhanh, đây là chiêu thức cơ bản mà hắn luyện tập từ khi còn nhỏ.

“Ha ha ha.”

Tiếng rít trong không khí vang lên liên tiếp, vô số bóng thương ảnh liên tiếp đâm ra, các chiêu thức nối tiếp nhau không dứt.

Các cao thủ bình thường ra chiêu đều là chỉ dùng bảy phần lực, giữ lại ba phần sức để có thể ra chiêu liên tục. Một chiêu lại một chiêu… Cho dù một chiêu này thất bại, một chiêu khác chắc chắn sẽ theo kịp, khiến cho kẻ địch không cách nào tìm được sơ hở.

“Keng keng keng.”

Lôi Vân Phóng tiếp cận lại gần, hai đao chém ra cực nhanh.

Bóng đao mơ hồ! Không thể lường trước được!

Hứa Cảnh Minh cũng vô cùng dũng mãnh: “Ngân thương với song đao, so về phương diện binh khí thì mình chiếm ưu thế. Lôi Vân Phóng căn bản không dám lại gần, bởi vì một khi đến gần, một thương của mình sẽ đâm xuyên thân thể của hắn ta. Chỉ khi hắn ta phá vỡ thương pháp của mình mới có thể đến gần.”

Thương pháp của Hứa Cảnh Minh đã tiến bộ hơn rất nhiều! Hắn từng bước, từng bước tiến lên! Đầu ngân thương vô cùng linh hoạt, lần lượt đâm ra, tạo ra một vòng tròn ngẫu nhiên, giống như đang vạch sẵn một khu vực phòng bị ở phía trước.

Song đao của Lôi Vân Phóng không ngừng chém ra, dù thỉnh thoảng có một đao mang tính uy hiếp, nhưng lại lập tưc bị chặn bởi một vòng thương của Hứa Cảnh Minh.

“Keng keng keng.”

Hứa Cảnh Minh áp chế đối thủ, khiến hắn phải lùi về phía sau, ngân thương đâm ra liên tục.

Lôi Vân Phóng tránh né, ngân thương đâm vào một dãy tường rào bên cạnh hắn ta, khiến tường rào trực tiếp nổ vỡ.

Hứa Cảnh Minh thuận thế, thi triển thêm một chiêu Băng Tảo, Lôi Vân Phóng lập tức né tránh, ngân thương của Hứa Cảnh Minh quét qua toàn bộ các cửa hàng sát bên đường, khiến chúng lập tức nổ tung, đá gạch bắn tung tóe về hướng Lôi Vân Phóng. Lôi Vân Phóng vừa nhanh chóng rút lui vừa sử dụng đao pháp để ngăn cản đá vụn.

……

……

“Sao lại thế này? Làm sao Lôi Vân Phóng không có chút ưu thế nào vậy?”

“ Hứa Cảnh Minh vô cùng hung mãnh, kiên trì đuổi giết Lôi Vân Phóng. Chiêu thức nào của hắn cũng rất mạnh mẽ, đường phố trong bản đồ chiến đấu sắp bị phá bỏ triệt để.”

“Các tòa nhà trên bản đồ trấn nhỏ cổ đại đều dễ vỡ như vậy sao? Chỉ với một thương mà có thể làm cho vô số cửa hàng nơi đó đều sụp đổ rồi nổ tung?”

“Tôi là một người chơi cấp Ngân Nguyệt, phương pháp tiến hóa đạt đến trình độ sơ cấp, tôi từng tiến hành một cuộc thử nghiệm đặc biệt bằng cách dùng tất cả sức mạnh của mình để bổ hơn trăm thương, nhưng cũng chỉ khoét được một lỗ nhỏ ở trên tường. Các tòa nhà này được xây bằng gạch đá, cho nên vô cùng chắc chắn. Những kiến trúc làm bằng gỗ thì dễ bị phá hủy hơn một chút. Tóm lại, không phải mấy căn nhà này dễ vỡ, mà là Hứa Cảnh Minh rất mạnh!”

“Đúng là rất mạnh, hắn ta như máy ủi vậy. Mỗi nhát thương mà hắn đều đâm ra giống như đạn pháo.”

Vô số khán giả điên cuồng bình luận.

“Tại sao tôi cảm thấy Hứa Cảnh Minh có chút hi vọng chiến thắng nhỉ?”

Lê Miểu Miểu căng thẳng xem, cảm thấy hít thở không thông: “Cảnh Minh vẫn luôn chiếm ưu thế.”

“Lôi Vân Phóng đánh nhau với lão Hứa, không phải quá mù quáng sao?”

Hành Phương nhìn thấy cũng thầm nghĩ.

Lúc này trên khán đài, Liễu Hải cũng đang theo dõi trận đấu: “Lôi Vân Phóng có thể vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không chính là dựa vào bộ pháp của hắn! Nếu hắn ta không phát huy ưu thế bộ pháp của mình mà chỉ dựa vào đao pháp. . . chắc chắn hắn ta không thể thắng được đồ đệ của mình.”

. . .

. . .

Bị Hứa Cảnh Minh đuổi theo tấn công, Lôi Vân Phóng không nhịn được nghĩ: “Vũ khí của Hứa Cảnh Minh là ngân thương, chiếm nhiều ưu thế hơn so với song đao. Song đao pháp của ta đang ở cấp ba 47% , nếu chỉ dựa vào đao pháp thì mình sẽ không thể làm gì được hắn. Thôi được rồi, xem như nãy giờ mình đang đánh cho tận hứng, coi như luyện tập đao pháp.”

“Vậy thì chúng ta hãy kết thúc trận chiến.”

Ánh mắt Lôi Vân Phóng trở nên lạnh lẽo, hắn hóa thành một cái bóng màu xanh, lao thẳng tới Hứa Cảnh Minh.

Hứa Cảnh Minh xoay tròn ngân thương rồi mạnh mẽ đâm tới như thường lệ

Nếu là lúc trước, Lôi Vân Phóng sẽ thi triển đao pháp để đón đỡ, nhưng lần này…...

Bóng người Lôi Vân Phóng chợt lóe, hắn chạy xung quanh người Hứa Cảnh Minh, khi thì ** muốn bổ nhào tới gần hắn, khi thì đổi hướng chạy xung quanh.

Trong lúc nhất thời, tinh thần của Hứa Cảnh Minh trở nên căng thẳng, hắn cẩn thận nhìn xung quanh: “Đây là bộ pháp gì?”

Một người vón đang cách xa mình mấy mét lại chạy xung quanh hắn ngay sau đó, ngân thương trong tay hắn căn bản không với tới được đối phương! Đối thủ bao vây hết lần này tới lần khác, bộ pháp biến ảo, không cần ra đao cũng khiến cho Hứa Cảnh Minh vô cùng căng thẳng.

Bởi vì chỉ cần bản thân có một chút sơ hở, đối phương sẽ áp sát người thành công, một đao là có thể giết chết mình.

“Hửm.”

Lôi Vân Phóng cảm giác được gió vờn xung quanh cơ thể, như bản thân đang cưỡi gió mà đi, khi thì nhanh hơn, khi thì chậm lại, khi thì đổi hướng, khi thì muốn tấn công. . . Tất cả mọi thứ được thực hiện một cách tùy hứng, không có chủ đích, hoàn toàn dựa vào bản năng. bộ pháp thay đổi thất thường, cả người giống như một cơn gió vờn xung quanh Hứa Cảnh Minh.

“Đao của Lôi Vân Phóng đi rất nhẹ nhàng.”

Trên khán đài, Liễu Hải nhìn nói: “Đao pháp hoặc là kiếm pháp khi di chuyển rất nhẹ nhàng, phần lớn thực lực đều phụ thuộc vào bộ pháp. Chỉ cần có thể đến gần phạm vi tấn công của đao, chỉ cần một nhát đánh trúng đã có thể lấy mạng kẻ địch.”

“Hứa Cảnh Minh hiện tại chỉ cần có một chút sai lầm, hắn sẽ thua.”

Liễu Hải nói: “Đồ đệ ngoan của ta ơi, một khi Lôi Vân Phóng thi triển bộ pháp, đó mới chính là Lôi Vân Phóng.”

Chương 165: Tuyệt cảnh (1) Ngân thương trong tay Hứa Cảnh Minh đột nhiên xoay một cái, lượn nhanh như sấm chớp, chùm tua rua màu đỏ bay múa, trực tiếp vờn xung quanh Lôi Vân Phóng. Lôi Vân Phóng cầm lấy song đao, tốc độ di chuyển hơi thay đổi, một thương này của Hứa Cảnh Minh đâm vào khoảng không cách Lôi Vân Phóng ba mét.

Đối với Lôi Vân Phóng, một mũi tên tốc độ siêu nhanh của Thần Tiễn Thủ cũng phải trong bán kính mười mét mới có thể uy hiếp đến hắn ta. Khi Hứa Cảnh Minh ra thương, Lôi Vân Phóng vẫn có đủ thời gian để tránh né bằng cách nhìn vào động tác ra thương của hắn.

Cho dù Hứa Cảnh Minh xuất thương một trăm lần, cũng đừng hòng đâm trúng Lôi Vân Phóng một lần.

Nhìn thấy ngân thương đâm vào không khí, Hứa Cảnh Minh cũng không dám thuận thế đánh tiếp mà lập tức rút thương về.

“Keng.”

Trong lúc Hứa Cảnh Minh xuất chiêu thất bại, Lôi Vân Phóng nhích người một cái, ánh đao lóe lên. May mà Hứa Cảnh Minh đã kịp thời rút thương về nhanh để chặn một đao chí mạng này.

“Vù.”

Hứa Cảnh Minh chặn đao bên phải, nhưng đao bên trái đã lia tới trước mặt.

“Keng!”

Hứa Cảnh Minh lập tức nhấc hai tay lên, bao cổ tay va phải mặt đao bên trái, sức mạnh bộc phá của Bát Cực Băng chặn đao đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến Lôi Vân Phóng. Hứa Cảnh Minh lập tức thu thương về rồi đứng yên tại chỗ.

Lôi Vân Phóng kinh ngạc, hắn nhìn vết đao trên bao cổ tay của Hứa Cảnh Minh rồi nói: “Dùng bao tay làm khiên? Sau đó thi triển Cát Cực sao?”

“Không còn cách nào khác.”

Hứa Cảnh Minh nói.

Từng bộ phận trên một bộ áo giáp có mức độ phòng ngự không giống nhau. Chẳng hạn như những vị trí như tim và cánh tay đều có tính phòng thủ rất cao. Rất nhiều cao thủ chiến đấu cận chiến đều tận dụng bao cổ tay như là một “cái khiên nhỏ”. Tuy nhiên, thanh đao mỏng của Lôi Vân Phóng căn bản không thể bổ vào cổ tay của Hứa Cảnh Minh

“Bao cổ tay quá nhỏ, có thể ngăn được mấy đao?”

Lôi Vân Phóng giống như một người thợ săn, khoan thai di chuyển qua lại xung quanh Hứa Cảnh Minh, lâu lâu lại đổi hướng một lần.

Hứa Cảnh Minh phải theo sát hắn để bảo đảm đối thủ luôn nằm trong tầm mắt của mình. Lôi Vân Phóng rõ ràng chỉ đang đi bộ vòng quanh, nhưng hắn vẫn có thể tạo ra một trận gió. Hứa Cảnh Minh chỉ xoay người qua lại một lúc, mà tinh thần trở nên khẩn trương rất nhiều, hắn thầm nghĩ: nếu vẫn cứ như thế, áp lực lại càng lớn hơn.

“Một thương vừa rồi của mình là cú đâm vào cả tấn công và phòng thủ, để Lôi Vân Phóng tìm được cơ hội ra chiêu, mình phải dùn đến bao cổ tay để ngăn lại.”

Hứa Cảnh Minh suy tư: “Nếu mình ra chiêu sẽ tạo cơ hội cho đối thủ, nhưng nếu không ra chiêu thì bị áp bức như cũ?”

Loại cảm giác này thật quá khó chấp nhận.

Hứa Cảnh Minh cảm thấy mình giống như Phương Ngu lúc trước. Hắn từng dựa vào ưu thế của bộ pháp để áp chế được Phương Ngu một cách triệt để, muốn đánh thì liền đánh, muốn lùi thì liền lùi.

Lôi Vân Phóng lúc này cũng như vậy! Ngân thương của Hứa Cảnh Minh căn bản không thể đánh trúng hắn ta.

Ngược lại, Lôi Vân Phóng lại có thể tiến công bất cứ lúc nào, một lần tấn công thất bại thì có thể tiếp tục tấn công thêm mười lần, trăm lần… Còn Hứa Cảnh Minh hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ hy vọng chiến thắng nào.

“Vút.”

Lôi Vân Phóng vờn quanh Hứa Cảnh Minh, thỉnh thoảng lại đánh ra một đao, phong cách chiến đấu vừa khó lường lại rất nguy hiểm.

Chỉ cần lớp phòng ngự của Hứa Cảnh Minh yếu đi một chút, Lôi Vân Phóng sẽ lập tức tấn công một cách dữ dội.

“Keng!”

Hứa Cảnh Minh lại phải dựa vào bao cổ tay để đẩy lui Lôi Vân Phóng.

“Mình nên cố gắng phòng thủ như cũ, hay là để cho hắn tìm được cơ hội tấn công đây?”

Áp lực của Hứa Cảnh Minh càng lúc càng tăng lên: “Rốt cuộc mình nên làm thế nào đây?”

Tiến công thì không thể đánh tới đối phương.

Nếu phòng thủ thì đối phương sẽ tìm được cơ hội tấn công ngược lại mình!

“Có vẻ như mình đã được cảm nhận được người có bộ pháp đứng đầu thế giới đáng sợ như thế nào rồi.”

Trong lòng Hứa Cảnh Mình phát rầu, bộ pháp của hắn cũng là tầng thứ ba, nhưng ở trước mặt Lôi Vân Phóng lại vụng về đến nực cười như vậy.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn rõ tình thế hiện giờ.

“Bộ pháp của Lôi Vân Phóng quá mạnh.”

Nam khách mời Cận Phàm đưa ra lời nhận xét: “Khi Lôi Vân Phóng phô bày hết bộ pháp của mình, Hứa Cảnh Minh không thể chạm vào hắn! Hứa Cảnh Minh không có cơ hội ra tay, hắn nhất định sẽ thua cuộc.”

“Tuy hắn có thể dựa vào bao cổ tay để bù đắp thêm lớp phòng ngự của mình, nhưng bao cổ tay cũng không phải khiên, không thể chống chọi hết tất cả đòn tấn công của đối thủ.”

Nữ khách mời Cúc Văn Tình cũng gật đầu: “Tôi không nhìn ra bất cứ khả năng chiến thắng nào của Hứa Cảnh Minh. Trên thực tế, Hứa Cảnh Minh là một tuyển thủ rất xuất sắc mạnh, khi đối mặt với với người có bộ pháp đứng đầu thế giới đang dốc toàn lực để tấn công mình như vậy, hắn vẫn đang chống đỡ rất tốt..”

“Đúng vậy.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng khá ưu ái Hứa Cảnh Minh, cô gật đầu: “Mấy đối thủ trước kia của Lôi Vân Phóng đều bị một đao của hắn giết chết. Nhưng trong trận đấu lần này, Lôi Vân Phóng đã phải sử dụng song đao, thậm chí còn phải thi triển bộ pháp… Hứa Cảnh Minh còn có thể chống đỡ lâu như thế cũng là rất mạnh rồi.”

Khán giả cũng đang chờ đợi kết quả.

“Xem ra Hứa Cảnh Minh dừng bước tại đây rồi.”

“Hắn đã thi đấu rất xuất sắc rồi.”

“Lôi Vân Phóng dốc hết sức để thi triển bộ pháp, Hứa Cảnh Minh đã kiên trì được ba phút rồi.”

Chương 166: Tuyệt cảnh (2) Vô số khán giả đều đang chờ đợi kết quả của trận quyết đấu này, cho dù là đám người mang theo địch ý như Trình Tử Hào và Tôn Lạp, hay là đám bạn tốt của Hứa Cảnh Minh, ai nấy cũng có thể nhìn ra được, cơ hội chiến thắng của hắn trong trận đấu này gần như là không.

“Chị Di và Dương Thanh Thước đang ta giải quyết bốn tuyển thủ còn lại của chiến đội Lôi Vân Phóng.”

Hành Phương nói.

Trên màn hình phát sóng trực tiếp rất lớn đang chia ra từng phối cảnh, tất cả mọi người đều chú ý tới cuộc giao tranh giữa Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng chứ không có mấy người xem Vương Di và Dương Thanh Thước truy sát bốn thành viên của đội Lôi Vân Phóng. Tuy bọn họ thỉnh thoảng vẫn nhìn sang, nhưng ánh mắt lại rời đi ngay lập tức.

Nhưng vào lúc này…

Bốn thành viên của Lôi Vân Phóng đều đã bị xóa sổ.

Khi một thương cuối cùng xuyên qua, Dương Thanh Thước nhìn đối thủ biến mất trước mắt mình

“Chị Di, chúng ta đã giải quyết xong tất cả đối thủ.”

Dương Thanh Thước nói trong kênh truyền âm của tổ đội.

Vù.

Vương Di cũng đi tới chỗ đường tắt, cô gật gật đầu rồi nhìn về phía xa xa: “Đội trưởng đang giao đấu với Lôi Vân Phóng, chúng ta đi giúp hắn đi.”

“Ừm.”

Dương Thanh Thước gật đầu.

Hai người nhanh chóng chạy tới một nhà trọ cách nơi giao chiến khoảng chừng bảy tám mươi mét rồi đi lên nóc. Từ nơi đó, bọn họ có thể quan sát trận giao chiến này một cách rõ ràng.

Hứa Cảnh Minh đang bị Lôi Vân Phóng áp bức đến mức thê thảm, hắn phải dốc toàn lực để ứng phó, cây ngân thương trong tay cũng không được dùng để tiến công, chỉ có thể phòng ngự liên tục! Dù vậy, hắn thỉnh thoảng vẫn không phòng ngự được, phải dựa vào bao cổ tay để ngăn cản.

May mà hắn chỉ cần bảo vệ đầu thôi!

Đao của Lôi Vân Phóng không chém vào được áo giáp của Hứa Cảnh Minh. Khi phương pháp tiến hóa đạt đến trình độ cao cấp, áo giáp của Hứa Cảnh Minh trở nên nặng hơn rất nhiều, khả năng phòng thủ cũng theo đó mà tăng lên.

“Tôi không giúp được anh Hứa. Nếu qua đó, có lẽ tôi còn không thể đánh ra nổi một chiêu.”

Dương Thanh Thước nói.

“Để tôi thử xem.”

Vương Di nhìn kỹ.

Cô cảm ứng sức gió và lượng mưa đang rơi xuống, tầm mắt nhìn về quỹ đạo di chuyển của Lôi Vân Phóng, bàn tay bắt đầu nắm lấy dây cung.

“Vút.”

Ánh mắt của Vương Di trở nên lạnh lùng, ngón tay thả lỏng, cung tên xé rách không khí trong nháy mắt, nhanh chóng bắn tới theo một đường thẳng

Để đối phó với Hứa Cảnh Minh, Lôi Vân Phóng cảm ứng sức gió, bộ pháp quỷ mị di chuyển ngược lại với hướng gió. Đột nhiên, hắn cảm nhận được một sự rung động bất thường trong “ cơn gió”, hắn liếc mắt cái, lập tức nhận ra một mũi tên đã bay xa hơn hai mươi mét. Nhịp điệu di chuyển của Lôi Vân Phóng có chút thay đổi, vút một cái, mũi tên kia liền bay qua người Lôi Vân Phóng, trúng vào phiến đá trên mặt đất, nơi đó nổ tan thành thành một cái hố.

‘Mũi tên của Chu Nghệ thì tôi cần phải dốc hết toàn lực để đối phó. Cô gái à, mũi tên của cô sao? Tôi căn bản không thèm nhìn đến.”

Lôi Vân Phóng cười, hắn quả thật không cần nhìn đến.

Với khả năng cảm nhận gió nhạy bén của mình, chỉ cần trong một khoảng cách nhất định, hắn ta có thể phát hiện bất kỳ đần tấn công nào, cho dù đó có là tập kích từ đằng sau/

“Hắn ta có thể tránh được một mũi tên của mfinh đơn giản như vậy sao?”

Nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, Vương Di cảm giác Lôi Vân Phóng vẫn đang di chuyển bình thường, nhưng khi tiết tấu của hắn hơi thay đổi một chút, mũi tên vừa rồi của cô đã trượt đích rồi.

“Tiếp tục thông, ít nhất thì mình cũng phải quấy nhiễu Lôi Vân Phóng.”

Vương Di lại lấy đà và bắn mũi tên thứ hai.

Lôi Vân Phóng không thèm nhìn tới những mũi tên của cô, hắn chỉ cần cảm nhận sự giao động của gió, sau đó thay đổi hướng di chuyển một chút là có thể tránh được. Hắn ta coi đó là một bài tập thú vị để rèn luyện thân pháp.

“Khi luyện tập trong sân luyện võ, mình đã tạo ra một đám cung thủ ảo tấn công mình cùng một lúc để có thể luyện tập vừa né vừa giết đối thủ. So với đối thủ ảo, cô gái này cũng chỉ có một người, không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp nào.”

Lôi Vân Phóng nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh: “Ngược lại, tên nhóc Hứa Cảnh Minh này có thể chống đỡ khá tốt. Nhưng để mình xem xem, liệu hắn ta có thể chống đỡ được mấy lần.”

Lôi Vân Phóng lại đột ngột tiến sát lại, ánh đao lóe lên.

Tinh thần của Hứa Cảnh Minh đặt hết lên trên người Lôi Vân Phóng, ngân thương trong tay toàn lực ngăn cản.

Phòng ngự, phòng ngự, tiếp tục phòng ngự!

Thân pháp Lôi Vân Phóng quỷ mị, đao pháp thì đột ngột, Hứa Cảnh Minh chỉ có thể phòng ngự theo bản năng, hệ thần kinh căn bản không kịp hoạt động.

“Keng.”

Bao cổ tay ngăn cản vô cùng khó khăn, khiến đối phương phải lui lại.

“Lần thứ năm rồi! Mình còn có thể ngăn cản được mấy lần nữa?”

Làn da của Hứa Cảnh Minh đều đã phiếm hồng, ánh mắt cũng đã đỏ lên, khí huyết khắp người hắn đã đến mức cực hạn, đương nhiên là đang toàn lực điều động lực lượng sâu nhất trong cơ thể, nhưng vẫn cảm giác bản thân như đang rơi vào tuyệt cảnh tù nhân như cũ, càng giãy dụa, càng vô lực.

Chương 167: Sau cơn mưa, trời lại sáng (1) Vương Di di chuyển trên mái nhà, cô liên tục thay đổi vị trí và kéo cung bắn tên, lần lượt từng mũi tên đều bắn vào Lôi Vân Phóng với tốc độ siêu thanh. Nhưng Lôi Vân Phóng, người có bộ pháp số một thế giới, đã đạt tới trình độ không thể tưởng tượng nổi, hắn thậm chí còn không cần nhìn mũi tên, chỉ cần cảm nhận sự giao động bất thường trong làn gió là có thể tránh được một cách dễ dàng.

Cưỡi gió mà đi đã trở thành bản năng của Lôi Vân Phóng.

Nhưng đối với Vương Di, đây là nỗi sỉ nhục rất lớn.

“Hắn cứ thế mà quay lưng về phía tôi, để cho tôi tùy ý bắn tên, vậy mà tôi vẫn không thể bắn trúng hắn?”

Mỗi mũi tên bắn trượt trên mặt đá phiến dưới đất giống như đang bắn vào chính trái tim của Vương Di, cô vừa cảm thấy vừa xót xa vừa khó chịu.

Cô vốn kiêu ngạo biết bao nhiêu.

Vương Di thừa nhận rằng trên đời vẫn có người giỏi hơn mình, nhưng cô không thể chấp nhận được thế giới này lại có người quay lưng lại với mũi tên của mình, nhưng cô lại không thể bắn trúng hắn.

Vương Di càng tức giận, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, không khí xung quanh cô lạnh lẽo như băng tan. Người ngoài căn bản không thể cảm nhận ngọn lửa giận dữ đang ngày càng bỏng rát đang giấu sau vẻ mặt điềm tĩnh ấy.

Khi cơn tức giận của cô lên đến đỉnh điểm, đôi mắt lập tức đỏ lên, dòng máu trong người cũng chảy nhanh hơn rất nhiều. Lúc này, cô cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng “ong”, suy nghĩ và phản ứng cũng nhanh hơn.

Cô dường như có thể cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ bắp, từng đoạn gân cốt khắp cơ thể, đồng thời cũng có khả năng huy động sức mạnh của từng bắp thịt, để bộc phát sức mạnh của toàn thân lên một tầm cao mới.

“Kéo cung!”

Vương Di vẫn kéo cung như mọi khi, nhưng lần này, cung tên bị kéo căng hết cỡ, biên độ uốn cong đạt đến cực hạn.

Khi Vương Di thi triển “cung tiễn bắn nhanh”, cô thường chỉ kéo một phần ba biên độ, còn khi thi triển “phá giáp tiễn” thì biên độ mới lớn hơn một chút. Nhưng vào lúc này, cây cung của Vương Di bị bẻ cong gần đến mức cực hạn của nó, cô thậm chí có thể cảm nhận được sự chấn động của vật liệu tạo nên thân cung.

“Bắn tên!”

Đầu óc Vương Di rất tỉnh táo, ngón tay phải buông lỏng.

Mũi tên đột ngột bắn ra với tốc độ kinh hoàng, xé toạc không khí, lao thẳng tới Lôi Vân Phóng đang đứng cách đó hơn 60 mét. Lôi Vân Phóng vẫn quay lưng lại với mũi tên, hắn đang dồn mọi sự chú ý của mình vào Hứa Cảnh Minh.

“Hả?”

Lôi Vân Phóng cảm nhận được sự rung động khác thường trong cơn gió, nhưng sự rung động này khác với những lần trước. Lôi Vân Phóng khẽ biến sắc, hắn bất ngờ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy bóng hình mờ ảo của mũi tên đang lao tới, khoảng cách lúc này chỉ còn mười mét.

Quá nhanh!

Lôi Vân Phóng trừng mắt, toàn thân lập tức bộc phát tốc độ gần như bất khả thi để di chuyển sang một bên.

“Phốc.”

Mũi tên lao tới với tốc độ cực nhanh.

Dù chỉ sượt qua phần eo áo choàng của Lôi Vân Phóng, nhưng nó vẫn khiến quần áo bị rách vài mảnh. Hơn nữa, vận tốc của mũi tên tạo ra một cơn gió mạnh sắc bén như dao, Lôi Vân Phóng vốn không mặc áo giáp da, cho nên sát thương từ cơn gió trực tiếp cứa vào da thịt của hắn, khiến máu tươi bắn ra tung tóe.

“Lôi Vân Phóng bị thương!”

“Mũi tên của Vương Di đã khiến cho Lôi Vân Phóng bị thương!”

Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, vô số khán giả không khỏi cảm thán mà hô to. Những mũi tên trước đó của Vương Di giống như đồ chơi con nít đối với Lôi Vân Phóng, căn bản không thể bắn trúng hắn. Nhưng lần này, tốc độ mũi tên rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, Lôi Vân Phóng vẫn luôn quay lưng về phía mũi tên, khi hắn phát hiện ra thì đã chậm hơn một bước rồi.

“Hệ thống thế giới ảo cho thấy tốc độ nhanh nhất của mũi tên vừa rồi là 612 mét/giây. Trong khi những mũi tên trước đó của Vương Di chỉ khoảng 460 mét/giây.”

Nam khách mời Cận Phàm chỉ vào tốc độ hiển thị trên màn hình.

“Vương Di đã đột phá!”

Nữ khách mời Cúc Văn Tình vô cùng vui vẻ.

“Huấn luyện viên Lôi Vân Phóng gặp rắc rối rồi!”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm hô to.

Lúc này, vợ chồng Hứa Hồng, vợ chồng Lê Thần An, ông nội Hứa, Lê Miểu Miểu, cùng với nhiều người thân và bạn bè, bao gồm cả những thành viên đã bị loại như Hành Phương và Lưu Xung Viễn, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.

“Cái gì?”

Nhóm người Trình Tử Hào, Tôn Lạp thấy vô cùng khó tin, cục diện trận đấu đã xoay chuyển rồi sao?

“Thầy ơi cố lên!”

Trên khán đài, Bàng Quân và các bạn cùng lớp hét lên đầy phấn khích.

Lúc bị thương, Lôi Vân Phóng đạp chân xuống, lập tức hóa thành một cái bóng màu xanh, lao thẳng về một nóc nhà phía xa nơi Vương Di đang đứng.

“Vương Di này thật sự đã đột phá!”

Lôi Vân Phóng cảm nhận cơn đau từ thắt lưng, tốc độ cũng chậm lại vài phần, chỉ còn 90% so với ban đầu. Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng để bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình.

Lúc vừa rồi, Lôi Vân Phóng áp bức Hứa Cảnh Minh đến mức ngã quỵ, chỉ có thể chống cự theo bản năng. Nhưng ngay khi Lôi Vân Phóng bị thương, hắn liền bỏ qua Hứa Cảnh Minh mà lao thẳng về phía Vương Di.

Chương 168: Sau cơn mưa, trời lại sáng (2) Sau khi Lôi Vân Phóng rời đi, Hứa Cảnh Minh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần, nhưng hắn cũng hiểu rõ… rằng chính mình phải nắm lấy cơ hội này.

“Không thể lãng phí cơ hội mà chị Di tạo ra.”

Hứa Cảnh Minh giậm chân, dốc toàn lực để đẩy nhanh tốc độ, hóa thành một cái bóng đỏ sẫm mờ ảo để đuổi theo Lôi Vân Phóng.

Ở khoảng cách hơn 60 mét, ngay cả khi Lôi Vân Phóng đang ở trong khoảng khắc phong độ nhất, cho dù đường đi không có bất kỳ trở ngại nào, thì hắn cũng sẽ phải mất vài giây để tới đích.

Vương Di đứng ở trên nóc nhà, hai chân không nhúc nhích mà vẫn đưa cung nhắm vào Lôi Vân Phóng, cũng chính là bóng hình màu xanh đang lao tới.

“Xông lên!”

Sắc mặt Lôi Vân Phóng có chút dữ tợn, Hứa Cảnh Minh đang chạy hết tốc lực đuổi theo phía sau, nhưng tốc độ còn chậm hơn hắn một chút. Nhưng chỉ cần Lôi Vân Phóng dừng lại và né tránh… Hứa Cảnh Minh sẽ có thể đuổi kịp và dùng ngân thương đánh hắn.

Nhưng Lôi Vân Phóng không thể giao đấu với Hứa Cảnh Minh trong tình hình hiện tại, hắn cần phải tiêu diệt Thần Tiễn Thủ trước đã.

“Chính là lúc này.”

Khi khoảng cách giảm xuống còn 30 mét, Vương Di đột nhiên bất ngờ kéo căng dây cung và bắn tên ngay lập tức.

Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên!

Vương Di mặc kệ đối phương lao tới, cô không hề né tránh mà dồn toàn bộ năng lượng vào cung tên trong tay, sau đó bắn ra liên tiếp ba mũi tên chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Khi khoảng cách càng gần, sức uy hiếp của mỗi mũi tên lại càng lớn.

Lôi Vân Phóng đang bị Hứa Cảnh Minh đuổi theo ngay phía sau, khiến hắn không thể né tránh mà chỉ có thể xoay nghiêng người, vung đao ngăn cản các mũi tên.

Mũi tên đầu tiên ngăn cản khá dễ dàng.

Mũi tên thứ hai thì càng nguy hiểm hơn.

Mũi tên thứ ba được bắn ra trong bán kính mười mét. Ngay cả khi Vương Di chưa đột phá, mũi tên ở cự ly gần như vậy cũng là một mối đe dọa vô cùng lớn. Mà bây giờ, mũi tên kinh người này… ở khoảng cách gần như vậy, Lôi Vân Phóng chỉ có thể vung đao theo bản năng.

“Phốc.”

Hắn cảm thấy vùng bụng chấn động, đao vung lên không trung!

Không thể ngăn cản được.

“Chết đi!”

Lôi Vân Phóng biết có chuyện không ổn, nhưng hắn vẫn cố gắng vung đao. Ánh đao vừa lóe lên, trên người Vương Di lập tức xuất hiện những vết chém đo đỏ, thân thể dần hóa thành ảo ảnh.

Vương Di mỉm cười.

Với tốc độ của cô, nếu cô chạy trốn thì vẫn sẽ bị Lôi Vân Phóng đuổi kịp và giết chết.

Nếu không trốn đi mà dốc toàn lực để bắn tên, thì ít ra cô vẫn còn hy vọng giết được hắn.

“Không tệ… Một chọi một!”

Thân thể Vương Di trở nên hư ảo, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương lớn trên bụng Lôi Vân Phóng.

Lôi Vân Phóng dừng lại, nhìn xuống lỗ thủng trên bụng, mũi tên đã hoàn toàn xuyên qua bụng hắn, xé toạc ra lỗ thủng to bằng nắm tay, máu tươi trào ra. Vết thương kinh khủng như vậy khiến Lôi Vân Phóng không còn cầm cự được nữa, hắn quay đầu nhìn Hứa Cảnh Minh đang đuổi theo.

Hứa Cảnh Minh cũng dừng lại, cầm ngân thương nhìn Lôi Vân Phóng.

“Tôi thua rồi.”

Lôi Vân Phóng nhìn Hứa Cảnh Minh, cảm xúc trong lòng trở nên hỗn độn: “Không ngờ tôi lại thua trong tay những đứa nhóc các cậu.”

“Chị Di và tôi hợp lực với nhau thì mới may mắn giành được chiến thắng.”

Hứa Cảnh Minh nói.

Sau lần giao đấu vừa rồi, Hứa Cảnh Minh đã nhận thức rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và tiền bối Lôi Vân Phóng. Một khi đối phương dồn toàn lực chiến đấu, mình chỉ có thể chịu đựng sự áp bức của hắn.

“Thua chính là thua, dù sao đây cũng là chiến đấu theo đội.”

Lôi Vân Phóng nhìn Hứa Cảnh Minh: “Hai đứa nhóc các cậu đã hợp lực với nhau để đánh bại ta, cho nên nhất định cũng phải khiến Liễu Hải nếm mùi đau thương.”

“Chắc chắn rồi.”

Hứa Cảnh Minh gật đầu.

Vết thương phần bụng của Lôi Vân Phóng chảy máu xối xả, thân thể hắn dần hóa ảo ảnh, cuối cùng hoàn toàn tan biến rời khỏi thế giới này.

“Tôi thắng rồi.”

Hứa Cảnh Minh không thể tin được, nếu dựa vào một mình hắn thì không thể nào đánh bại Lôi Vân Phóng. Nhưng khi chị Di đột phá, hai người thi đấu phối hợp với nhau, sức uy hiếp vì thế mà tăng lên rất nhiều.

Khi Lôi Vân Phóng biến mất, cơn mưa phùn cũng dần tạnh ngừng, mặt trời bắt đầu ló dạng, tỏa nắng soi sáng từng ngõ ngách trong thị trấn. Cảnh sắc sau cơn mưa tuyệt đẹp vô cùng, thậm chí còn có cả cầu vồng trên bầu trời.

Hứa Cảnh Minh nhìn về phía cách đó không xa, Dương Thanh Thước cũng đang đứng trên mái nhà, cả hai cùng cười với

Bọn họ cuối cùng đã thắng trận đấu bán kết!

Chiến đội Lê Mộc sẽ tiến vào vòng chung kết, quyết đất với chiến đội của sư phụ Liễu Hải.

“Ôi.”

Thị trấn sụp đổ ngay trước mắt, Hứa Cảnh Minh và Dương Thanh Thước cũng biến thành ảo ảnh và quay trở lại không gian chiến đấu.

“Chúng ta hãy chúc mừng chiến đội Lê Mộc đã giành chiến thắng trong trận đấu bán kết này. Họ sẽ tiếp tục giao đấu với đội lão niên Liễu Hải ở vòng chung kết.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm hào hứng nói: “Còn một tin nữa, chiến đội Lê Mộc cũng là chiến đội duy nhất ở giải đấu cúp Hỏa Chủng này có hai cao thủ cấp ba.”

Chương 169: Thứ bảy toàn cầu (1) “Trận chung kết ngày mai sẽ bắt đầu vào lúc 0:00 ngày 6 tháng 9. Mọi người đừng quên có mặt đúng giờ.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm cười nói.

Nam khách mời Cận Phàm cho biết: “Bây giờ chúng ta hãy thảo luận về trận chiến vừa rồi nào. Hứa Cảnh Minh và Vương Di đã phối hợp với nhau để đánh bại Lôi Vân Phóng, màn giao tranh này có quá nhiều điểm thú vị.”

Phần bình luận sau trận đấu diễn ra như thường lệ, khung cảnh đặc sắc vừa rồi đang được chiếu lại, khách mời ngồi trên sân khán đài đang phân tích kỹ lưỡng từng yếu tố của trận đấu. Tuy nhiên, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn không ngừng giảm sút.

Liễu Hải cũng đứng dậy rời đi.

“Cô gái Vương Di này cũng đã đột phá. Khi hai cao thủ cấp ba phối hợp với nhau, đúng là có thể tạo ra uy hiếp.”

Đáy mắt Liễu Hải hiện lên một tia mong đợi, ông ta nhanh chóng biến mất khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Một góc khác trên khán đài.

“Lão Hứa, chị Di, các người quá trâu bò rồi.”

Lưu Xung Viễn phấn khích chào hỏi.

“Chúng ta rốt cuộc cũng tiến vào vòng chung kết! Ha ha, dù tôi đã bị loại ngay từ đầu trận, nhưng chiến đội chúng ta vẫn giành được chiến thắng vẻ vang. Ha ha ha…”

Hành Phương cười lớn.

Hứa Cảnh Minh, Vương Di và Dương Thanh Thước đi về phía các đồng đội của mình.

“Chiến đội Lê Mộc chúng ta thực sự đã lọt vào vòng chung kết. Chúng ta cần cân nhắc thật kĩ câu trả lời phỏng vấn khi đứng trên sân khấu chung kết.”

Lê Miểu Miểu cười tươi đến mức, hai mắt của cô đều cong lại thành hình trăng lưỡi liềm: “Cách đây vài ngày, số lượt tải xuống các bài hát của tôi đã tăng lên rất nhiều. Sau trận đấu hôm nay kết thúc… tôi đoán chắc số lượt tải xuống sẽ tiếp tục tăng mạnh.”

“Khi luyện tập trong sân luyện võ, tôi thường chọn bài [Lê Mộc] làm nhạc nền.”

Hành Phương nói: “Đây là bài hát của đội chúng ta.”

“Chồng ơi, chồng.”

Vợ Lưu Xung Viễn chạy tới, kéo chồng mình lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Em nhớ tiền thưởng cho á quân là 200 triệu, gấp đôi tiền thưởng của các đội top 4? Hay chúng ta mua một ngôi nhà lớn hơn chút đi.”

“Mua, mua, mua.”

Lưu Xung Viễn mỉm cười.

“Chị dâu.”

Hành Phương đột nhiên xuất hiện, hắn ta tiếp lời: “Giải thưởng của á quân là 200 triệu, còn quán quân là 500 triệu. Chúng ta cần phải tin vào sức mạnh của lão Hứa và chị Di.”

Các đồng đội đều rất vui mừng.

Vương Di mỉm cười nhìn xung quanh, sau đó nói với mọi người: “Tôi vừa mới đột phá nên đi về trước đây. Tôi phải tranh thủ thời gian luyện tập để chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận chung kết sắp tới.”

“Mau đi đi.”

Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Nếu chị Di có thể đột phá phương pháp tiến hóa đạt đến trình độ cao cấp trước trận chung kết, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ càng lớn hơn.”

“Đột phá phương pháp tiến hóa đạt đến trình độ cao cấp trong vòng một ngày sao? Đội trưởng có kinh nghiệm gì không?”

Vương Di hỏi.

Hứa Cảnh Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên, chị hãy dành khoảng hai giờ để ôn luyện kỹ năng bắn cung của mình, chủ yếu là để làm quen với sức mạnh của cơ thể. Sau đó thử luyện tập phương pháp tiến hóa ba lần. Tiếp đó, hãy quay lại luyện thêm kỹ năng bắn cung hai giờ, rồi luyện phương pháp tiến hóa thêm ba lần nữa… Chị hãy bình tĩnh luyện tập phương pháp tiến hóa theo cách này hơn chục lần thử xem.”

“Thực ra kỹ năng phát lực bậc ba là phương pháp huy động sức mạnh ở sâu trong cơ thể. Chúng ta cũng là điều động sức mạnh sâu hơn trong cơ thể trong quá trình luyện tập phương pháp tiến hóa để đột phá lên trình độ cấp cao.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Khi ý thức có thể dẫn dắt cơ thể hòa nhập vào phương pháp thì khả năng đột phá sẽ rất lớn.”

“Tôi hiểu rồi.”

Vương Di chăm chú lắng nghe rồi nói: “Cảm ơn đội trưởng, tôi xin phép về trước.”

Vương Di chào mọi người rồi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc này, số lượng khán giả còn lại trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục giảm xuống, nơi đây chỉ còn khoảng hơn 300 triệu người, các khách mời trên sân khấu vẫn đang bàn luận về trận chung kết sắp tới.

“Hứa Cảnh Minh và Vương Di phối hợp với nhau có thể đánh bại Lôi Vân Phóng. Vậy thì bọn họ cũng có thể uy hiếp đến huấn luyện viên Liễu Hải.”

“Hứa Cảnh Minh giỏi dùng khiên, Vương Di giỏi bắn cung, một người làm vướng tay vướng chân kẻ địch, một người bắn tên tiêu diệt từ xa. Nếu hai người này phối hợp lại với nhau, một cộng một có khi còn lớn hơn ba. Tôi cảm thấy, trận chung kết lần này không thể lường trước được, có khi Liễu Hải sẽ thua trong trận chung kết.”

Người dẫn chương trình thảo luận cùng khách mời.

Đột nhiên, cả ba người họ nhìn thấy tin nhắn từ hệ thống, bọn họ vốn rất ít khi nói về những chủ đề khác trong các buổi phát sóng trực tiếp của chính phủ, nhưng lần này không nhịn được mà cảm thán vài câu

“Chúng tôi vừa nhận được tin.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm ngạc nhiên: “Bảng Tinh Không đã xuất hiện cái tên thứ bảy, đây là một cao thủ đến từ nước Ý.”

“Cái gì?”

Nhóm người Hứa Cảnh Minh đang chào tạm biệt nhau và chuẩn bị giải tán, nhưng khi nghe xong tin tức này thì vô cùng ngạc nhiên.

“Người xếp thứ bảy thế giới trên bảng Tinh Không?”

Hứa Cảnh Minh giật mình, trong lòng xuất hiện một tia khẩn trương.

“Đi xem thử đi.”

Hứa Cảnh Minh nói xong thì lập tức đi tới tháp Tinh Không trong không gian nhiệm vụ, nhóm người Lê Miểu Miểu cũng đi ngay sau hắn.

Chương 170: Thứ bảy toàn cầu (2) Hứa Cảnh Minh xuất hiện dưới tháp Tinh Không, hắn nhìn lên bảng danh sách khổng lồ của tháp Tinh Không dưới bầu trời đêm.

Hiện tại đã có bảy cái tên trong bảng danh sách.

Số 1 thế giới: Liễu Hải (Trung Quốc)

Số 2 thế giới: Tiger Fussen (Liên Bang Hoa Kỳ)

Số 3 thế giới: Alan Melianko (Nga)

Số 4 thế giới: Tiano Syre (Liên bang Nam Phi)

Số 5 thế giới: Lôi Vân Phóng (Trung Quốc)

Số 6 thế giới: Quiet St. Mills (Liên Bang Hoa Kỳ)

Số 7 thế giới: Riven Gullit (Ý)

“Riven Gullit, quái thú băng tuyết khổng lồ của nước Ý sao?”

Hứa Cảnh Minh vừa nhìn cái tên, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của một người.

Riven Gullit vốn là bá chủ của những cuộc thi võ thuật thế giới trong những năm gần đây, tuy trình độ không thể đạt đẳng cấp tam vương, nhưng hắn vẫn luôn thường xuyên góp mặt trong top ba. Ngoài ra, hắn cũng từng hai lần đạt được danh hiệu đệ nhất thế giới.

Riven Gullit năm nay 32 tuổi, bề ngoài cao 2,28 mét và nặng 225 kg.

Đây là thông số thể trạng trước kia của hắn trong Liên đoàn võ thuật thế giới trước khi thế giới ảo xuất hiện. Khi đó, một người cao đến 2,28 mét… có thể được xem là một con quái vật khổng lồ.

“Giới võ thuật luôn hoài nghi về Riven Gullit.”

Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Riven Gullit có đôi tay dài gần bằng phần thân. Hắn sở hữu sức mạnh tuyệt vời, chuyên mặc áo giáp hạng nặng và cầm đại chùy (búa tạ). Riven Gullit dễ dàng vươn lên dẫn đầu trong cuộc thi võ thuật thế giới nhờ vào lợi thế hình thể của mình, tuy nhiên, đó cũng khuyết điểm lớn nhất của hắn. Riven Gullit chắc chắn sẽ thua trận nếu đối thủ có thể lợi dụng được điểm yếu này của hắn.”

“Trên thế giới có rất nhiều người sở hữu vóc dáng khổng lồ, nhưng họ vừa chậm chạp vừa thiếu linh hoạt. Tuy so với người thường… động tác và tốc độ di chuyển của Riven Gullit nhanh hơn rất nhiều, nhưng độ linh hoạt của hắn vẫn kém xa khi so với các cao thủ võ thuật hàng đầu thế giới.”

“Sau khi luyện tập phương pháp tiến hóa, thân thể của mỗi người đều có thể trở nên cường tráng hơn trước rất nhiều, lợi thế về vóc dáng không còn quá quan trọng nữa. Mình không ngờ một cao thủ võ thuật chỉ dựa vào thân thể như Riven Gullit lại có thế đứng thứ bảy trên bảng Tinh Không, đứng số một toàn nước Ý.”

Hứa Cảnh Minh nghĩ.

Dù sao đi nữa, nước Ý cũng là một cường quốc về các môn võ đấu kháng. Với dân số khoảng một tỷ người, bất kỳ ai trong số họ cũng đều có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, cho nên nước Ý chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ đẳng cấp thế giới.

“Cảnh Minh, Cảnh Minh.”

Lê Miểu Miểu gửi tới một tin nhắn: “Anh mau tới đây đi! Các cư dân mạng khắp thế giới đều đang bàn luận về người đứng thứ bảy thế giới! Rất nhiều phòng phát sóng trực tiếp đã có được thông tin mới nhất về Riven Gullit.”

“Ồ?”

Hứa Cảnh Minh lập tức nhấp chuột, di chuyển đến chỗ bạn gái.

...

...

Thông qua nền tảng quan sát cuộc chiến, Hứa Cảnh Minh cũng dịch chuyển tới phòng phát sóng trực tiếp mà Lê Miểu Miểu đang ngồi bên trong, hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh bạn gái mình.

“Mặc dù thế giới ảo của từng quốc gia không thể kết nối với nhau, nhưng chúng ta vẫn có mạng Internet toàn cầu ở thế giới thực.”

Lê Miểu Miểu nói.

Hứa Cảnh Minh nhìn lên người chủ trì của phòng phát sóng trực tiếp.

Bình Luận (0)
Comment