Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ ( Dịch Full )

Chương 9 - Chương 141: Phương Ngu Của Chiến Đội Ô Lăng (1)

63ebb6396a1c4dc4e50bf259bcf54783

Hứa Cảnh Minh nhìn Thiết Liên Vân.

“Sư đệ, tôi phải cảm ơn cậu vì đã giúp tôi có bước đột phá với Khiên pháp.”

Thiết Liên Vân mang theo một khiên một đao, bước ra khỏi tòa nhà đổ nát: “Tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là sự kết hợp giữa khiên và đao, uy lực khi âm dương hòa làm một. Cho dù cậu có thể lực hơn người, muốn đánh bại tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu.”

“Âm dương hòa làm một?”

Hứa Cảnh Minh nhìn sư huynh, trong mắt có tia mong chờ: “Sư huynh, vậy tôi phải đánh nghiêm túc rồi!”

Thiết Liên Vân nhìn Hứa Cảnh Minh.

“Bùm.”

Hứa Cảnh Minh lập tức biến thành một cái bóng mờ ảo màu đỏ sẫm.

“Lại là tốc độ này.”

Đối mặt với tốc độ kinh người như vậy, Thiết Liên Vân không có lựa chọn nào khác ngoài đối mặt.

Hứa Cảnh Minh chỉ tiến lên hai bước, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta có thể cảm giác được khí tức cực đại từ hắn. Song khiên trong tay đang đến gần Thiết Liên Vân trong nháy mắt, sau đó mạnh mẽ tung ra một chưởng! Không cần biết đối thủ dùng kỹ xảo gì đi nữa, song khiên cứ thế trực tiếp đánh ra! Đúng như lời người xưa từng nói, không cần biết kẻ địch bày ra thủ đoạn gì, cứ xông lên phía trước là được!

Hứa Cảnh Minh rất tôn trọng đàn anh của mình, cho nên lần này hắn dùng tới Bát Cực Hổ Phác! Chiêu thức mạnh nhất trong số ngũ đại sát chiêu của Bát Cực!

“Bùm.”

Thiết Liên Vân bị khiên đánh cho bay ngược trở lại, nhưng hắn vẫn gắng gượng để không nôn ra máu.

Vèo.

Hứa Cảnh Minh không hề nương tay, hai chân đạp xuống đất, hắn lập tức lao về phía trước giống như một tia chớp. Tốc độ di chuyển của hắn còn nhanh hơn cả tốc độ bay ngược lại của Thiết Liên Vân.

“Hả?”

Thiết Liên Vân biến sắc, chưa kịp đáp xuống đất đã thấy Hứa Cảnh Minh lao đến trước mặt.

“Bùm.”

Lần này Hứa Cảnh Minh nhảy lên, khiên bên phải giơ cao, như thể đang cầm một cái rìu lớn!

Theo đà lao tới, phần eo như trục của cơ thể, lực vừa phát ra, tấm khiên bên phải đã biến thành một ánh sáng bàng bạc mà bổ xuống phía dưới!

Dưới trạng thái bay ngược lại, Thiết Liên Vân chỉ có thể ôm khiên, hắn cũng không cách nào làm hóa giải sức mạnh này, đành phải gắng gượng chịu đòn!

Một đòn giáng xuống, Thiết Liên Vân trực tiếp ngã xuống đất, mặt đất đồng thời cũng lõm xuống một đoạn, trên nền xi măng lộ ra một cái hố lớn, hơn nửa người của Thiết Liên Vân bị kẹt trong hố xi măng.

Bát Cực, Phách Sơn!

Quá trình bị đánh bay và bay lộn ngược lại một lần nữa được tái hiện.

Nhưng nơi đáp lần này là nền xi măng, lực va chạm giữa nền xi măng và cơ thể của Thiết Liên Vân bùng nổ trong nháy mắt, Thiết Liên Vân không biết đã gãy đến mấy cái xương, máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ khôi giáp, trong miệng cũng phun ra máu đỏ lẫn chút mảnh vụn.

“Sư đệ, hiện tại cậu đã mạnh hơn tôi nhiều rồi.”

Thiết Liên Vân nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, hắn nói ra lời này một cách khó khăn, thân thể bắt đầu hóa thành hư ảo.

Hứa Cảnh Minh chứng kiến cảnh này.

“Âm dương hòa làm một của sư huynh cũng không quá đáng sợ.”

Hứa Cảnh Minh thầm nói: “Bát Cực Hổ Phác kết hợp với Phách Sơn liền giải quyết được sư huynh. Xem ra phải gặp được đối thủ đã đột phá phương pháp tiến hóa đến cảnh giới cao cấp thì mình mới có thể đánh một trận sảng khoái.”

“Quá trâu rồi!”

“Hứa Cảnh Minh, em yêu anh!”

“Sau này em chính là fan cuồng của anh!”

“Chiêu thức của Hứa Cảnh Minh sao mà sảng khoái thế không biết! So với trận đấu giữa Liễu Hải và Lôi Vân Phóng còn sảng khoái hơn nhiều.”

“Mạnh quá đi mất.”

Vô số bình luận nhảy lên trên màn hình, rất nhiều người xem đều đã bị chinh phục bởi màn trình diễn vừa rồi.

Phong cách chiến đấu Hứa Cảnh Minh vô cùng thoải mái, bùm một cái, hai khiên va chạm vào nhau, kẻ địch liền biến thành hư vô. Cho dù đối thủ có là Thiết Liên Vân, nhưng khi Bát Cực Hổ Phác phối hợp cùng Phách Sơn, hai đại chiêu thức kết hợp với nhau, Thiết Liên Vân lập tức hóa thành hư vô.

Đây là vẻ đẹp thuần túy của sức mạnh vô song.

Trong bản đồ thành phố hiện đại, Hứa Cảnh Minh nhìn về phía xa, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn, Vương Di đã sớm bao vây Tôn Lạp lại.

Tôn Lạp đã bị mũi tên bắn trúng cánh tay và đùi, hắn lúc này đang dựa người vào tường nhìn ba người trước mặt.

“Hừ, các người đắc ý lắm hả?”

Tôn Lạp cười chế nhạo, đưa mắt nhìn Dương Thanh Thước và Lưu Xung Viễn: “Tôi không ngờ, một người nghĩa khí, lời hứa nặng tựa ngàn vàng như Hứa Cảnh Minh hóa ra lại là một kẻ hèn hạ như vậy.”

“Hả?”

Vương Di, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn đều hơi sửng sốt.

“Thực lực của Hứa Cảnh Minh mạnh như vậy, chắc chắn đã sớm đột phá phương pháp tiến hóa.”

Tôn Lạp cười chế giễu: “.... vậy mà hắn ta một mực giữ bí mật không lên tiếng cho đến khi tôi rời đội, chắc chắn hắn đã cười nhạo tôi rất nhiều! Nếu Hứa Cảnh Minh công khai thực lực của mình sớm hơn, sao tôi lại đi rời đội làm gì? Ngay cả đồng đội của mình cũng giữ bí mật, loại tiểu nhân như Hứa Cảnh Minh…”

“Vù.”

Một mũi tên ngay lập tức bắn vào miệng Tôn Lạp, xuyên qua đầu hắn.

Lưu Xung Viễn, Dương Thanh Thước nhìn về phía Vương Di.

“Tôi thực sự không thể nghe nổi nữa.”

Vương Di bỏ cung tên xuống.

Chương 141: Phương Ngu của chiến đội Ô Lăng (1) Ba thành viên của chiến đội Kim Bằng là Triệu Phàn, Trương Phượng, Trương Thành và quản lý đội – người thanh niên tóc bạch kim – đều đang ở trên khán đài theo dõi cảnh Hứa Cảnh Minh đánh giết Thiết Liên Vân, sau đó là cảnh tượng Tôn Lạp bị bắn chết.

“Hứa Cảnh Minh này mạnh quá.”

Trương Phượng không nhịn được nói: “Sức mạnh của hắn quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Ngay cả đội trưởng cũng phải bó tay, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.”

“Thực lực của hắn có thể đã được sánh ngang với hai vị tiền bối Liễu Hải và Lôi Vân Phóng.”

Mặc dù Triệu Phàn là thiên tài trẻ tuổi xuất chúng, nhưng ngay giờ phút này, hắn cũng cảm nhận được độ chênh lệch rất lớn giữa mình và đối phương.

Thanh niên tóc bạch kim đứng một bên nói: “Dù Hứa Cảnh Minh rất mạnh, nhưng thực lực của hắn vẫn có sự chênh lệch so với Liễu Hải và Lôi Vân Phóng! Hai vị tiền bối kia đều đã vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không! Các cậu cũng đã xem video của Liễu Hải và Tiger Fussen đó rồi, thử thách tại tầng thứ ba của tháp Tinh Không rất khó. Để có thể vượt qua, Liễu Hải cũng tốn sức chín trâu hai hổ, Tiger Fussen dựa vào chút may mắn nên miễn cưỡng thông qua.”

(*)chín trâu hai hổ: hao tổn rất nhiều công sức

“Ừm.”

Ba người đều gật đầu.

Đúng vậy, chỉ khi nào Hứa Cảnh Minh vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không thì mới chính thức được coi như mạnh gần bằng Liễu Hải và Lôi Vân Phóng. Bọn họ đó chính là hai ngọn núi cao nhất của giới võ thuật Trung Quốc, tuy nhiên, đối với bọn hắn mà nói, ngọn núi Hứa Cảnh Minh cũng đã rất cao.

“Đội trưởng.”

Ba người Triệu Phàn lập tức đứng dậy, thanh niên tóc bạch kim cũng theo đó nghênh đón Thiết Liên Vân.

“Người sư đệ này của tôi mạnh thật đấy.”

Thiết Liên Vân vui vẻ cười nói: “Tuy nhiên, trận chiến này cũng giúp tôi đột phá ở một số phương diện, phương pháp tiến hoá của tôi cũng sẽ đạt đến trình độ cấp cao nhanh thôi.”

Sau khi đột phá khiên pháp và đao pháp, Thiết Liên Vân rất tự tin bản thân có thể cải thiện phương pháp tiến hoá của chính mình.

“Mình nhất định phải lôi kéo Thiết Liên Vân. Một khi hắn đột phá, Thiết Liên Vân cũng sẽ là một trong những cao thủ đứng đầu Trung Quốc.”

Thanh niên tóc bạch kim thầm nghĩ: “Đến lúc đó, rất khó để mình mời chào một tuyển thủ mạnh hơn hắn.”

Lúc này, Tôn Lạp cũng đi tới vị trí của đội, nhưng mọi người chỉ gật đầu ra hiệu chứ không đứng dậy chào đón, chỉ có đội ngũ quản lý và đội trưởng mới có được đãi ngộ như vậy.

“Là lỗi của tôi.”

Tôn Lạp đi tới nói: “Hứa Cảnh Minh giấu thực lực của mình quá kỹ, lúc tôi và hắn còn là đồng đội, tôi cũng không biết hắn ta đã đột phá đến như vậy. Hứa Cảnh Minh âm mưu tính toán quá lợi hại, có thể hắn đã suy tính cho cả giải đấu cúp Hỏa Chủng ngay từ lúc đó. Nếu là đối thủ thì không nói làm gì, nhưng tôi là thành viên trong đội mà hắn cũng giấu diếm.”

“Tính cách người sư đệ này của tôi không phải như vậy.”

Thiết Liên Vân lắc đầu.

Tôn Lạp khẽ giật mình, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.

“Hứa Cảnh Minh đã thành danh từ thuở nhỏ, một lòng một dạ khổ luyện thương pháp. Hắn với tôi rất giống nhau, chỉ tin tưởng thực lực của chính mình chứ không quan tâm đến âm mưu quỷ kế gì khác.”

Thiết Liên Vân giải thích. Hắn luôn luôn vùi đầu khổ luyện, không quan tâm quỷ kế của người khác, một khi bản thân đủ mạnh mẽ, tự nhiên có thể giành được danh hiệu đệ nhất thế giới. Nếu có tâm tư để suy nghĩ quỷ kế, chi bằng dồn sức tập trung vào luyện tập nâng cao thực lực.

“Đội trưởng nói rất đúng, dù sao tôi cũng không hiểu rõ hắn.”

Tôn Lạp gật đầu.

“Cậu thuộc đội tuyển thứ hai, đương nhiên không thân với hắn.”

Thiết Liên Vân thở dài nói: “Thiên phú của người sư đệ này còn cao hơn tôi, thật là khiến người ta ghen tị.”

Dù ngoài miệng nói ghen tị, nhưng trong mắt Thiết Liên Vân lại xuất hiện ý chí chiến đấu.

Tuy lần này vấp phải thất bại, nhưng lần sau hắn nhất định sẽ mang thắng lợi trở về!

“Trong năm thành viên chủ lực của đội, Tôn Lạp thực sự rất yếu, hơn nữa cũng không có tiềm lực gì.”

Thanh niên tóc bạch kim ở một bên suy tư: “Tạm thời để hắn trong độim xem như tăng thêm tính cạnh tranh trong giải đấu cúp Hỏa Chủng. Nhưng hiệu suất chiến đấu của hắn vô cùng bình thường… Mình vẫn cần phải tìm một Thần Tiễn Thủ khác. Sau trận đấu hôm nay, mình sẽ hủy hợp đồng với Tôn Lạp, coi như có thể tiết kiệm một chút tiền.”

Theo như trong hợp đồng, bên A đương nhiên sẽ có thể dựa vào kết quả của giải đấu để quyết định có chấm dứt hợp đồng hay không.

“Cảnh Minh, làm tốt lắm.”

Hứa Hồng vỗ vai Hứa Cảnh Minh: “Cuối trận đấu, con kết hợp Bát Cực Hổ Phác và Phách Sơn cùng một lúc rất tuyệt đẹp!”

“Đều nhờ có cha dạy.”

Hứa Cảnh Minh cười nói.

“Ha ha…”

Hứa Hồng nhìn con trai do chính mình dạy dỗ ngày càng ưu tú, trong lòng có cảm giác vô cùng thành tựu, nhịn không được mà cười sang sảng

Dưới bầu không khí vui vẻ, Hứa Cảnh Minh và rất nhiều bạn bè thân thích bắt đầu xem trận đấu thứ sáu của vòng hai.

Trận đấu thứ sáu: Chiến đội Chu Nghệ đấu với chiến đội Ô Lăng.

“Chu Nghệ mạnh thật đấy.”

Dương Thanh Thước khen ngợi.

“Những mũi tên bắn nhanh của hắn có uy lực mạnh hơn mũi tên xuyên giáp của tôi rất nhiều.”

Vương Di cũng nói.

Hứa Cảnh Minh nói: “Tố chất thân thể tăng lên, nên lực phát ra cũng mạnh mẽ vô cùng. Khi đột phá đến cảnh giác cao hơn, uy lực của một mũi tên đương nhiên cũng rất kinh khủng. Chờ đến khi chị Di đột phá, chị cũng có thể làm được, thậm chí còn có thể làm tốt hơn.”

“Chiến đội Ô Lăng quá khó khăn, còn chưa tới được trước mặt Chu Nghệ thì đã chết hơn một nửa.”

Hành Phương lắc đầu nói.

Trong lúc lao về phía Chu Nghệ một cách khó khăn, năm người của chiến đội Ô Lăng vừa phải đối mặt với sự ngăn cản của bốn thành viên chiến đội Chu Nghệ, vừa phải đối mặt với Thần Tiễn Thủ đứng đằng sau bọn họ. Chu Nghệ cũng không hề bỏ trốn, hắn đứng cách họ mấy chục thước rồi bắn tên từ phía chính diện.

Lão tiền bối Liễn Tiến Phong cũng từ bỏ ám sát mà đi chém giết những người khác trong chiến đội Chu Nghệ.

“Thực lực những đồng đội của Chu Nghệ cũng bình thường.”

Hứa Cảnh Minh bình luận.

Bốn người đồng đội của Chu Nghệ đều đã bị chiến đội Ô Lăng giết chết.

Chiến đội Ô Lăng cũng chỉ còn lại một người là đội trưởng Phương Ngu.

“Chu Nghệ.”

Phương Ngu nhìn Chu Nghệ: “Giờ chỉ còn lại anh với tôi, một chọi một, rất công bằng.”

“Một chọi một?”

Chu Nghệ nhìn hắn, đeo một túi đựng tên đang đặt trên mặt đất lên lưng, hai túi khác đeo trong người.

Thân thể Phương Ngu vô cùng cường tráng, hắn mặc áo giáp hạng nặng trên người, đeo sáu cây đoản kích sau lưng, cầm một cây phá thành kích trong tay.

Phương Ngu tiến nhanh về phía Chu Nghệ, Chu Nghệ cũng toàn lực bắn tên.

“Phương Ngu?”

Vô số người xem hô lên kinh ngạc.

Chương 142: Phương Ngu của chiến đội Ô Lăng (2) Uy lực mũi tên của Chu Nghệ mạnh hơn rất nhiều so với mũi tên xuyên giáp của Vương Di. Theo lý thuyết, thân thể khi bị trúng tên, mặc dù không xuyên qua áo giáp hạng nặng, nhưng tốc độ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng lúc này, những mũi tên của Chu Nghệ khi bắn trúng áo giáp hạng nặng của Phương Ngu thì giống như đang gãi ngứa vậy, tốc độ chạy của hắn không bị ảnh hưởng chút nào. Tuy nhiên, khi Chu Nghệ bắn về phía đầu Phương Ngu, thì hắn mới thi triển kích pháp để chặn lại.

“Toàn bộ đều bị chặn.”

Chu Nghệ bắn liên tục mười hai mũi tên, Phương Ngu đều ngăn lại được rất hoàn hảo, hắn vọt tới gần Chu Nghệ với thân thể lằng lặn.

Chu Nghệ cuối cùng phải lui về phía sau!

Một bên thi triển thân pháp, một bên tiếp tục bắn tên.

“Trốn?”

Trong nháy mắt, Phương Ngu buông phá thành kích trong tay, đồng thời lấy ra hai cây đoản kích, vừa lấy ra liền vung tay ném về phía trước!

Tốc độ hai cây đoản kích đều khủng bố kinh người, uy lực phá vỡ tốc độ âm thanh, khủng bố hơn nhiều so với mũi tên toàn lực phá giáp của Chu Nghệ.

“Lực lượng thật kinh khủng.”

Hứa Cảnh Minh thấy thế thì giật mình: “Làm sao mình có thể ném ra đoản kích với tốc độ nhanh như vậy?”

Ngoại trừ kỹ năng ném đoản kích phải thật tốt, thì còn phải có đủ sức mạnh.

Hai cây đoản kích phá vỡ vận tốc âm thanh… Chu Nghệ chỉ kịp phản xạ bắn lại một mũi tên, sau đó lập tức cố gắng tránh né, hắn tránh được một đoản kích, thì cây đoản kích khác lại lướt qua thân thể, xé rách da, một lượng máu lớn bắn ra.

“Keng.”

Sau khi ném ra hai cây đoản kích, Phương Ngu giơ hai tay chắn trước đầu, chặn được một mũi tên.

“Bùm.”

Phương Ngu lại nhặt phá thành kích trên mặt đất lên, lao ra lần nữa.

Lúc này Chu Nghệ đã bị thương nặng, tốc độ dĩ nhiên không theo kịp Phương Ngu, hắn đang chật vật vừa né tránh vừa bắn tên.

Nhưng Phương Ngu đột ngột lao lên trước, thành kích giống như một tia chớp, xẹt qua thân thể Chu Nghệ, hắn biến hư ảo rồi biến mất.

Chiến đội Ô Lăng thắng lợi! Phương Ngu vẫn toàn vẹn!

“Cái này…”

Trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ, vô số khán giả đều trở nên yên lặng, người dẫn chương trình và hai vị khách quý cũng không biết nói gì.

“Chu Nghệ thua, lại còn thua thảm như vậy.”

“Phương Ngu một chọi một, mạnh mẽ giết Chu Nghệ?”

“Không phải Liễu Hải, Lôi Vân Phóng và Chu Nghệ là ba người mạnh nhất sao?”

Vô số khán giả đều cảm thấy khó hiểu.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn nhắc nhở trước mặt, lúc này cô mới lên tiếng: “Từ trận đấu trước, chúng ta không ngờ Hứa Cảnh Minh mạnh đến vậy, càng không ngờ Chu Nghệ một chọi một với Phương Ngu, bị đánh giết rồi thua tại vòng hai! Phương Ngu năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, hắn là một tuyển thủ dân gian, không ai có thể tưởng tượng được… Một tuyển thủ dân gian mới vào thế giới ảo hơn một tháng đã có thể đánh giết Chu Nghệ.”

“Đoản kích của Phương Ngu là vũ khí ném mạnh nhất mà tôi từng thấy trong giải thi đấu này.”

Nam khách mời Cận Phàm chỉ vào video tua chậm đang được phát lại: “Hệ thống thế giới ảo đã tính toán tốc độ nhanh nhất của hai cây đoản kích này. Một cây là 393 mét/giây, một cây là 407 mét/giây, cả hai đều vượt qua vận tốc âm thanh, trong khi đây không phải là cung tên nhẹ, mà là đoản kích! Sức mạnh cỡ nào mới có thể ném ra một kích tựa như đạn pháo như thế này?”

“Hắn ta năm nay mới hai mươi tuổi.”

Cận Phàm không nhịn được: “Điều này làm cho tôi liên tưởng tới người đang đứng thứ tư trên Tinh Không bảng toàn cầu là Tiano Syre, một tuyển thủ cũng mới hai mươi tuổi. Với tiềm lực và thiên phú của Phương Ngu, tôi cảm thấy hắn ta hoàn toàn có thể sánh ngang với Tiano Syre.”

. . .

. . .

Tất cả mọi người trong phòng đều vô cùng bất ngờ, không khí trở nên sôi trào, các thành viên chiến đội Lê Mộc cũng cảm giác được áp lực.

“Phương Ngu thật sự quá mạnh.”

Dương Thanh Thước nói: “Anh Hứa, đội chúng ta, ngoại trừ anh, ngay cả một chiêu của hắn cũng đỡ không được.”

Hứa Cảnh Minh nhìn, đáy mắt hiện lên một tia mong chờ.

Đối thủ như vậy… Hắn mới có thể chiến đấu một cách thoải mái!

Trận đấu thứ bảy, chiến đội Đại Ngư đấu với chiến đội Thiên Âm.

Trận đấu này tương đối bình thường, không có nhiều tuyển thủ nổi bật. Trải qua một hồi chém giết gian nan, các thành viên chiến đội Thiên Âm gồm Trang Tử Ngữ, Ngu Thành, Ngô Trại, Trương Khiêm phối hợp với nhau, cuối cùng giành được thắng lợi một cách khốc liệt, cuối trận chỉ còn lại Trương Khiêm còn sống sót trên chiến trường.

Trận đấu thứ tám, chiến đội Phù Trầm đấu với chiến đội Tiên Tư.

Trong trận đấu này, các thành viên của chiến đội Tiên Tư gồm bốn người Tôn Ngọc Đình, Thần Tiễn Thủ Vương Noãn, Đới Hiểu Thanh, Viên Ngọc Kiều đều toàn lực phát huy, đội trưởng Trương Thanh không thể hiện quá nhiều. Đợi đến sau khi hai người đồng đội ngã xuống, đội trưởng Trương Thanh mới chính thức phát huy sức mạnh.

Cô ta nắm lấy song đao, tốc độ như ảo ảnh, lướt qua toàn bộ khu vực của đối thủ, đao quang lóe lên, tất cả thành viên chiến đội Phù Trầm đều bị giết chết.

Đao pháp của Trương Thanh giống như Kiếm Tiên, lộng lẫy nhưng lại cực kỳ tàn khốc.

“Dễ dàng nghiền ép cả một chiến đội như vậy….”

Vương Di nói: “... chắc Trương Thanh cũng đã đột phá.”

“Không những đao pháp mà cả phương pháp tiến hóa đều đã đột phá.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Nếu không thì không thể chiến thắng nhẹ nhàng như vậy.”

Trong lúc bọn họ bàn tán.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn tin nhắn thông báo trước mặt, cô mỉm cười nói: “Tám trận đấu của vòng hai giải đấu cúp Hỏa Chủng đã kết thúc, thế giới ảo cũng tính toán ra lực chiến tương ứng với màn trình diễn của từng chiến đội. Đội lão niên Liễu Hải và chiến đội Lôi Vân Phóng vẫn đứng thứ nhất và thứ hai như cũ, các đội còn lại sẽ được xếp thứ tự dựa theo lực chiến.”

Vừa dứt lời, một bảng xếp hạng khổng lồ hiện lên trên màn hình phát sóng trực tiếp bên cạnh cô.

Số 1: Liễu Hải lão niên đội (đội trưởng Liễu Hải)

Số 2: Chiến đội Lôi Vân Phóng (đội trưởng Lôi Vân Phóng)

Số 3: Chiến đội Tiên Tư (đội trưởng Trương Thanh), lực chiến: 21280

Số 4: Chiến đội Ô Lăng (đội trưởng Phương Ngu), lực chiến: 21130

Số 5: Chiến đội Lê Mộc (đội trưởng Hứa Cảnh Minh), lực chiến: 21087

Số 6: Chiến đội Thuẫn Phủ (đội trưởng Hùng Thiên Sơn), lực chiến:18932

Số 7: Chiến đội Vân Sơn (đội trưởng Hoắc Thanh Sơn), lực chiến: 16220

Số 8: Chiến đội Thiên Âm (đội trưởng Trang Tử Ngữ), lực chiến:16035

Đồng thời bản đồ đối chiến cũng hiện lên:

Ngày 4 tháng 9 lúc 0:00, trận đầu: Đội lão niên Liễu Hải đấu với chiến đội Thiên Âm

Ngày 4 tháng 9 lúc 1:00, trận thứ hai: Chiến đội Lôi Vân Phóng đấu với chiến đội Vân Sơn

Ngày 4 tháng 9 lúc 2:00, trận thứ ba: Chiến đội Tiên Tư đấu với chiến đội Thuẫn Phủ

Ngày 4 tháng 9 lúc 3:00, trận thứ tư: Chiến đội Ô Lăng đấu với chiến đội Lê Mộc

“Cái này. . .”

Các thành viên chiến đội Lê Mộc đều nhìn bảng xếp hạng.

“Đối thủ ngày mai của chúng ta là chiến đội Ô Lăng do Phương Ngu dẫn đầu?”

Lê Miểu Miểu giật mình.

Hứa Cảnh Minh nhìn, ý chí chiến đấu trong ngực lại bốc lên, liệu Phương Ngu có xứng đáng để mình sử dụng thương pháp không đây?

Bên kia, các thành viên của chiến đội Ô Lăng cũng nhìn vào bản đồ đối chiến

“Bốn trận đấu ngày mai, ba trận khác đều là nghiêng hẳn về một phía. Chỉ có chúng ta… Đối thủ của chúng ta là chiến đội Lê Mộc.”

Áp lực của các thành viên cũng rất lớn, lão tiền bối Liễu Tiến Phong cười ha hả gật đầu: “Đối thủ của chúng ta là Hứa Cảnh Minh, thằng nhóc đó là một kẻ thâm sâu khó lường.”

“Hứa Cảnh Minh?”

Phương Ngu trầm mặc như núi, hắn nhìn chằm chằm bản đồ đối chiến rồi lên tiếng: “Tôi sẽ nghiền nát hắn vào trận chiến ngày mai!”

Chương 143: Nhiệt độ quảng bá (1) Trung Quốc, tại Cục tiến hóa sinh mệnh, lúc 4:00 sáng.

Từng đợt sóng biển dập dìu vỗ vào bờ.

Thư ký Quách nhẹ nhàng gõ cửa.

“Mời vào.”

Một âm thanh truyền ra từ trong phòng, cửa tự động bật mở.

“Cục trưởng.”

Thư ký Quách bước vào trong thì nhìn thấy cục trưởng Chu đang ngồi trước bàn làm việc, xem từng đoạn video phát lại trận đấu.

Thư ký Quách nói: “Vòng hai của giải đấu cúp Hỏa Chủng đã kết thúc, tám đội dẫn đầu cũng đã được quyết định. Công tác quảng bá trên các phương tiện truyền thông vẫn dựa theo quy tắc cũ sao?”

“Phương thức quảng bá trận đấu hay lăng xê cao thủ vẫn như cũ.”

Cục trưởng Chu mỉm cười nói: “Nhưng cậu cần phải biết cách linh hoạt, ví dụ, trong bốn trận đấu ngày mai, ba trận đầu tiên không gây nhiều tranh cãi, nhưng trận thứ tư lại khác! Cả hai đội đều rất ngang tài ngang sức… Đó là một chủ đề hay để toàn dân thảo luận. Cho nên cậu hãy mở rộng quảng bá cho trận thứ tư, đặc biệt là hai tuyển thủ Phương Ngu và Hứa Cảnh Minh, hãy nâng mức độ quảng bá của bọn họ lên cấp một.”

“Cấp một.”

Bí thư Quách kinh ngạc: “Hiện giờ chỉ có Lôi Vân Phóng là người được quảng bá ở cấp độ một. Nhiệt độ quảng bá cao như vậy, liệu có ảnh hưởng đến họ không? Hứa Cảnh Minh thì không sao, nhưng Phương Ngu chỉ mới hai mươi tuổi, nếu tâng bốc quá mức… tôi lo rằng…”

“Mức độ quảng bá của Liễu Hải là cấp đặc biệt, toàn dân đều biết đều biết đến ông ta.”

Cục trưởng Chu cười nói: “Nhưng tôi cũng không thấy ông ta bị ảnh hưởng gì cả. Đối với một cao thủ võ thuật, ngoại trừ sức mạnh và kỹ năng chiến đấu, thì tố chất tâm lý cũng rất quan trọng. Người nào dễ bị dư luận truyền thông lấn át tinh thần, thì tương tai không tiến được xa, trước sau gì cũng bị hủy hoại.”

“Đúng vậy.”

Thư ký Quách cung kính đáp lời.

“Trái Đất không còn nhiều thời gian nữa.”

Cục trưởng Chu nhẹ giọng nói: “Cho nên chúng ta cần phải nắm chắc thời gian, cố gắng hết sức bồi dưỡng ra một lứa cao thủ ưu tú. Phương pháp của Trung Quốc chúng ta có thể được xem là ôn hòa, phía Nhật Bản còn điên cuồng hơn gấp mười lần.”

“Tôi hiểu rồi.”

Bí thư Quách gật đầu: “Tôi sẽ lập tức bố trí đoàn đội quảng bá cho hai người này dựa theo mức độ quảng bá cấp một.”

Cục trưởng Chu gật đầu.

Vào sáng sớm, cả gia đình Hứa Cảnh Minh đang quây quần ăn bữa sáng cùng nhau. Sau khi trải qua một đêm chiến đấu trong thế giới ảo, bữa sáng chính là lúc mọi người có nhiều chủ đề để nói chuyện nhất.

“Cháu trai, phần thưởng của trận đấu hôm nay thật sự rất cao.”

Ông nội Hứa rất nhạy cảm với phần thưởng, thở dài nói: “Thi đấu một trận, phần thưởng hơn ngàn vạn.”

“Tiền tới tay thì cũng chỉ còn lại nhiều, hơn một phần tư một chút.”

Hứa Cảnh Minh nói rõ.

“Vẫn còn chê ít? Thằng nhóc này…”

Ông nội Hứa trừng mắt.

Lê Miểu Miểu ngồi một bên nói: “Bởi vì mọi người đã xem rất nhiều trận chiến cấp thần, cũng đã chứng kiến nhiều lối chơi tuyệt vời, muốn lấy tiền thưởng từ bọn họ càng ngày càng khó khăn! Cho dù đây là giải đấu cúp Hỏa Chủng, kể cả biểu hiện ưu tú vô cùng, nhưng rất hiếm ai có thể đạt được tiền thưởng trăm vạn tệ. Nhưng trong trận đấu ngày hôm qua, tiền thưởng của Cảnh Minh đã vượt quá ngàn vạn tệ, có lẽ đây là mốc tiền thưởng cao nhất kể từ đầu giải đấu cúp Hỏa Chủng tới nay. Khi Phương Ngu đánh bại Chu Nghệ, tiền thưởng của hắn hình như cũng hơn ba trăm vạn tệ.”

“Hắn là đồ ngốc.”

Ông nội Hứa lập tức nói: “Muốn có nhiều tiền thưởng thì phải khơi dậy được sự hào hứng của khán giả. Ví dụ như hôm qua cháu trai Cảnh Minh đã làm rất tốt, đối phó ba thành viên chiến đội Kim Bằng cùng một lúc, khiến cho độ hào hứng của khán giả không ngừng tăng lên, lúc sau lại giao đấu cùng Thiết Liên Vân … Người xem đủ độ hào hứng, tự nhiên sẽ gửi tiền thưởng.”

“Phương Ngu thì không giống vậy, ngay từ đầu không bùng nổ thực lực như thế.”

“Lúc hắn một chọi một với Chu Nghệ mới bùng nổ sức mạnh, một khi bùng nổ liền hung mãnh không thể tưởng tượng nổi, vô cùng bạo lực! Khán giả vẫn còn đang sững sờ thì hắn đã giết chết Chu Nghệ, giết xong thì trận chiến kết thúc, lúc đó bọn họ không còn cách nào gửi tiền thưởng nữa! Rất nhiều khán giả vẫn còn chưa kịp tỉnh táo, lấy lại phản ứng thì trận đấu đã kết thúc rồi.”

Ông nội Hứa lắc đầu: “Suy cho cùng, Phương Ngu không hiểu cách huy động tiền thưởng. Muốn có tiền thưởng thì phải khơi dậy cảm xúc của khán giả, đồng thời phải cho bọn họ thời gian để có thể điều tiết cảm xúc. Còn hắn vẫn chưa cho khán giả đủ thời gian điều tiết cảm xúc.”

Hứa Cảnh Minh giơ ngón tay cái lên.

Lê Miểu Miểu cũng kinh ngạc cảm thán nói: “Ông nội, cháu cũng thường phát sóng trực tiếp, nhưng cháu không nghĩ nhiều đến vậy.”

“Số lần cháu phát sóng trực tiếp còn không bằng số lẻ của ta.”

Ông nội Hứa lắc đầu: “Năm đó, mỗi ngày ta phát sóng trực tiếp ít nhất 5 giờ, quanh năm suốt tháng không ngừng nghỉ. Phát sóng trực tiếp nhiều năm như vậy, đây đều là kiến thức cơ bản. Đáng tiếc, ta không có tài nghệ khiên thương như cháu trai. Khiêm tốn mà nói, nếu ta lợi hại được như hắn… Phòng phát sóng trực tiếp của ta sẽ dễ dàng lên được top ba của nền tảng xem trực tuyến.”

“Đôi khi, không cần phải bộc phát tất cả thực lực vẫn có thể thu hút sự chú ý của khán giả.”

Ông nội Hứa nói: “Thậm chí còn phải cố tình diễn, tạo ra cục diện chiến đấu mà bản thân mong muốn, khiến khán giả hoàn toàn bùng nổ cảm xúc, khi ấy họ mới phấn khích.”

“Diễn?”

Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu thắc mắc.

“Hầu hết khán giả cũng biết là đang diễn, nhưng chỉ cần mình làm họ cảm thấy sung sướng, vui vẻ và sảng khoái là được, vậy nên họ mới thích xem phát sóng trực tiếp của mình.”

Ông nội Hứa nói: “Nói đơn giản…Khi phát sóng trực tiếp, bản thân chính là người biểu diễn, cho nên phải diễn được một màn đặc sắc, gây phấn khích. Dù là phẫn nộ hay gào thét, tất cả đều là diễn xuất. Chỉ cần diễn xuất tốt, người xem tất nhiên sẽ ủng hộ.”

Lê Miểu Miểu gật đầu: “Cháu hiểu rồi.”

“Cháu không học được.”

Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Võ thuật và chiến đấu với vũ khí lạnh mới là thứ mà cháu theo đuổi suốt đời.”

Ông nội Hứa nhìn Hứa Cảnh Minh: “Có thể đây chính là lý do tại sao cháu mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng cái gọi là “theo đuổi suốt đời” không mang tính riêng biệ, cháu có thể vừa theo đuổi võ thuật, vừa nâng cao số lượng người xem trận đấu cùng một lúc.”

“Quá phiền phức.”

Hứa Cảnh Minh nghe xong thì nhíu mày.

“Có khi cũng không cần diễn, chỉ cần thay đổi phương thức chiến đấu một chút là đã có thể nâng cao lượng người theo dõi.”

Ông nội Hứa nói.

“Cháu không thiếu tiền.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Cũng không muốn lãng phí tâm tư, cháu hiện tại cũng chưa từng phát sóng trực tiếp.”

Đúng vậy.

Cháu trai cũng chưa từng phát sóng trực tiếp.

Ông nội Hứa bất đắc dĩ lắc đầu bước đi: “Tuyệt học phát sóng trực tiếp cả đời của ta, thế mà lại không có ai kế thừa, đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

(*tuyệt học: học đến cấp độ cao nhất)

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 144: Nhiệt độ quảng bá (2) Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu nhìn nhau cười rồi ngầm khẳng định, hai người bọn họ đều không học được.

Hứa Cảnh Minh dồn hết tâm huyết vào võ thuật, không muốn phát sóng trực tiếp.

Lúc trước ở thế giới thực, Lê Miểu Miểu cũng chỉ mở phát sóng trực tiếp mỗi tháng một lần. Bây giờ đã có thế giới ảo, tuy cô hay phát sóng trực tiếp để chơi đùa, nhưng mỗi khi biểu diễn ca hát, cô đều phải chuẩn bị thật kỹ càng trước mỗi lần phát sóng.

“Cha à, cha lại muốn dạy cháu trai của mình tuyệt học phát sóng trực tiếp sao?”

Hứa Hồng vừa ăn bánh bao thịt, vừa cười với cha mình: “Năm đó, cha cũng muốn dạy con.”

“Một đám chưa từng thiếu tiền.”

Ông nội Hứa lắc đầu: “Khi các ngươi thiếu tiền, sẽ biết đây là một nghề tốt.”

Lúc này, TV treo tường đang phát tin tức.

“Vòng hai của giải đấu quốc gia cúp Hỏa Chủng đã xuất hiện một sự thất vọng lớn. Thiết Liên Vân, người từng giành vị trí số một trong Cuộc thi võ thuật thế giới ba lần, đã bị Hứa Cảnh Minh đánh bại một cách dễ dàng trong giải đấu cúp Hỏa Chủng.”

Cả nhà đang ăn sáng đều quay đầu nhìn lại.

Trong bản tin xuất hiện đoạn video phát lại cảnh chiến đấu, Hứa Cảnh Minh giống như ma thần, một người một khiên, đập chết ba thành viên chiến đội Kim Bằng, sau đó lại đập Thiết Liên Vân bay ngược vào trong khu dân cư.

“Năm thành viên chiến đội Kim Bằng, gồm đội trưởng Thiết Liên Vân cùng bốn thành viên khác, đều do một mình Hứa Cảnh Minh dùng khiên đánh chết.”

Thành phố Bằng Hải.

Trình Tử Hào đắc ý đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, quan sát phong cảnh phồn hoa của thành phố Bằng Hải.

“Chậc chậc chậc, so với tiên phủ trong thế giới ảo, văn phòng mới này vẫn còn kém một chút.”

Trình Tử Hào than thở nói.

Trong chương trình đang phát trên TV treo tường, hai người dẫn chương trình đang thảo luận về Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu.

“Tôi coi trọng Phương Ngu hơn! Phương Ngu chính là một chọi một, chính diện trực tiếp đánh giết Chu Nghệ. Chu Nghệ đó là ai? Hắn nằm trong top ba cao thủ mạnh nhất Trung Quốc trong một khoảng thời gian rất dài. Phương Ngu có thể đánh chết hắn, hoàn toàn có tư cách đứng trong top ba người mạnh nhất Trung Quốc. Còn Hứa Cảnh Minh? Hắn chỉ đánh bại Thiết Liên Vân, Thiết Liên Vân so với Chu Nghệ thì kém cỏi hơn rất nhiều.”

“Anh không xem trận đấu sao? Hứa Cảnh Minh một người một khiên, nghiền ép đối thủ một cách triệt để. Thiết Liên Vân còn không thể làm Hứa Cảnh Minh phát huy hết thực lực! Hơn nữa, hắn năm nay hai mươi chín tuổi, từng tham gia thi đấu quốc tế nhiều lần. Nếu so về kinh nghiệm, thì Hứa Cảnh Minh phong phú hơn Phương Ngu nhiều.”

“Đúng vậy, hắn hai mươi chín tuổi, Phương Ngu mới hai mươi tuổi, Phương Ngu như vậy mới được coi là thiên tài.”

“Chúng ta đừng nói nữa, hãy xem qua một số thông tin về Phương Ngu, đây là một trong những tin sốt dẻo của tổ chương trình chúng ta.”

Chương trình bắt đầu phát sóng một số thông tin về quá trình trưởng thành của Phương Ngu.

“Ông chủ.”

Chu Phong đứng một bên nghi ngờ hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao hôm nay đều là tin tức về Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu? Các chương trình khác nhau cũng đang bàn luận về họ.”

“Giải đấu cúp Hỏa Chủng dù sao cũng được toàn dân chú ý.”

Trình Tử Hào lơ đễnh trả lời: “Vòng ba tổng cộng có bốn trận đấu, nhưng cũng chỉ có trận Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu đáng để bàn tán. Bọn họ tranh luận nhiều một chút cũng là bình thường.”

“Nhưng Hứa Cảnh Minh cũng thật may mắn.”

Trình Tử Hào bĩu môi nói: “Một thằng nhóc bị gãy chân phải nghỉ thi đấu, vậy mà hắn lại có thể xoay chuyển nhờ vào kỷ nguyên của thế giới ảo. Nhưng Trung Quốc chúng ta tàng long ngọa hổ, các cao thủ dân gian liên tiếp xuất hiện, mới hơn một tháng đã có một Phương Ngu anh tài cái thế. Tôi tin rằng, qua mấy tháng nữa… Sẽ có mười người, trăm người như Phương Ngu xuất hiện. Đến lúc đó, Hứa Cảnh Minh chẳng là gì cả!”

“Ông chủ nói rất đúng, các tuyển thủ chuyên nghiệp ngày xưa là những thiên tài nổi lên giữa trăm vạn người trên thế giới. Bây giờ 7 tỷ người khắp toàn cầu đều đang cạnh tranh với nhau, những tuyển thủ chuyên nghiệp từng là thiên tài trong quá khứ… Phần lớn trong số họ cũng không còn là thiên tài nữa.”

Chu Phong gật đầu.

“Chỉ là…”

Chu Phong xem chương trình, hắn nhíu mày: “Ông chủ, tôi vẫn luôn thu thập tin tức của nhiều chương trình phát sóng trực tiếp khác nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng cách bàn luận về Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu của bọn họ có chút phóng đại.”

“Dù sao đi nữa, một người đánh bại Thiết Liên Vân, một người khác đánh bại Chu Nghệ. Cậu xem, nếu bọn họ bị đào thải, còn có bao nhiêu người bàn luận về bọn họ?”

Trình Tử Hảo nhíu mày: “Được rồi, đừng nói về Hứa Cảnh Minh nữa, thật mất hứng.”

“Vâng.”

Chu Phong hiểu rõ ông chủ mình không thích Hứa Cảnh Minh.

“Công ty chúng ta phải nhanh chóng nắm chắc thời điểm này.”

Trình Tử Hào phân phó: “Hiện tại đang là thời kỳ phát triển nhanh chóng của công ty phát sóng trực tiếp chúng ta, giải đấu cúp Hỏa Chủng rõ ràng đã khơi dậy cảm xúc của toàn dân. Toàn dân đang luyện tập võ thuật, đương nhiên sẽ chú ý đến các chương trình phát sóng trực tiếp liên quan đến võ thuật….tỷ lệ cao hơn rất nhiều so với trước đây.”

“Vâng.”

Chu Phong ngoan ngoãn đáp.

Trong quán rượu.

Mới ban ngày ban mặt mà Tôn Lạp đã say khướt.

Hắn ngẩng đầu nhìn TV ở trong quán rượu, màn hình được chia thành hai phần, phía trên là cảnh Hứa Cảnh Minh giết Thiết Liên Vân, còn ở dưới là cảnh Phương Ngu giết Chu Nghệ.

Người dẫn chương trình vẫn đang nói với giọng điệu đầy phấn khích.

“Tại sao nơi nào cũng có Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu?”

Hai mắt nhìn màn hình của Tôn Lạp trở nên đỏ bừng.

“Tập đoàn Kim Bằng này thật thâm độc, vừa thi đấu xong liền đuổi tôi ra khỏi đội? Tại sao lại hèn hạ, vô liêm sỉ như vậy?”

Tôn Lạp phẫn nộ uất ức: “Nếu không vì các người, bây giờ tôi vẫn còn ở trong đội ngũ Hứa Cảnh Minh, chỉ riêng tiền thưởng thi đấu đã cao hơn nhiều so với tiền mà chiến đội Kim Bằng các người cho!”

“Những tập đoàn lớn không có ai là người tốt hết.”

Tôn Lạp ngửa đầu uống rượu, vô cùng phẫn nộ.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 145: Sao Hoả (1) Trong sự chờ đợi của mọi người, vòng đấu thứ ba của giải đấu cúp Hỏa Chủng sắp bắt đầu.

Trước khi bắt đầu tầm nửa tiếng, lượng người xem trong phòng trực tiếp chính phủ đã đông lắm rồi.

Trên khán đài, các thành viên chiến đội Lê Mộc đang ngồi cạnh nhau.

“Đội trưởng.”

Vương Di cười nói: “Bây giờ giới truyền thông đều gọi đội trưởng và Phương Ngu là hai thiên tài có thiên phú nhất Trung Quốc đó. Trong số các cao thủ có thể đứng đầu của Trung Quốc, chỉ có cậu với Phương Ngu trẻ tuổi nhất, cậu 29 tuổi, còn hắn ta thì 20.”

Hành Phương cũng nói: “Các chương trình đều nói, người chiến thắng trong trận chiến này, sẽ được vinh danh là đệ nhất thiên tài của Trung Quốc.”

“Cậu ta trẻ tuổi hơn tôi.”

Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Tôi đã có mấy năm kinh nghiệm làm tuyển thủ chuyên nghiệp, còn cậu ta chỉ là một võ sĩ dân gian, cho dù tôi có thắng… Cũng chỉ chứng minh được thực lực hiện tại của tôi mạnh hơn cậu ta thôi, không đủ tư cách để trở thành đệ nhất thiên tài.”

“Nhưng tiểu tử Phương Ngu kia cũng học võ từ lúc tiểu học, căn cơ rất vững chắc.”

Dương Thanh Thước nói: “Một tháng ở thế giới ảo có thể sánh với nhiều năm trong giới võ đạo chuyên nghiệp, nên ta không thể nói Phương Ngu không đủ kinh nghiệm được.”

“Không phải là nói về tiềm năng, tôi đang nói đến hai chữ thiên tài.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Mấy thứ đó chỉ là hư ảo, tôi chỉ tin vào thực lực được thể hiện ra bên ngoài. Giống như sư phụ Liễu Hải của tôi, bây giờ thầy ấy đã đứng đầu thế giới rồi! Nói không chừng, thầy ấy vẫn đứng đầu như cũ trong nửa năm tiếp theo.”

“Xét về thực lực, bây giờ tôi vẫn còn kém hơn một chút so với sư phụ và tiền bối Lôi Vân Phóng.”

Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nói.

Ở một khu vực khác trên khán đài, các thành viên chiến đội Phương Ngu cũng đang tụ họp ở đó.

“Điểm yếu của đội chúng ta chính là không có Thần Tiễn Thủ.”

Một người đàn ông trung niên nói: “Đối phương có Vương Di là Thần Tiễn Thủ, chúng ta phải nghĩ cách vô hiệu hoá ưu thế của đối phương mới được. Nếu không, Ngu Nhi sẽ không có cơ hội quyết đấu công bằng với Hứa Cảnh Minh.”

“Nếu như lúc nào cũng bị tên của Vương Di nhắm vào, Tiểu Phương Ngu chỉ có thể phát huy bảy phần thực lực khi đối mặt với Hứa Cảnh Minh.”

Liễu Tiến Phong gật đầu: “Mấy người chúng ta nhất định phải nghĩ cách, có liều chết cũng phải giải quyết được Vương Di. Mấy tên còn lại, không ai có thể uy hiếp được Tiểu Phương Ngu.”

“Ba, bác, sư thúc, sư gia.”

Phương Ngu nói: “Đừng lo lắng, con đã đột phá phương pháp tiến hóa, dù có mặc áo giáp nặng thì con vẫn có thể chạy nhanh hơn Vương Di! Tiêu diệt Vương Di không phải chuyện khó đối với con.”

“Nghe lời sư gia của con đi.”

Ba của Phương Ngu khẽ trừng mắt.

“Đợi lát nữa, con sẽ đối đầu trực tiếp với Hứa Cảnh Minh, để xem hắn ta có đủ can đảm tiếp chiêu hay không.”

Phương Ngu nói thẳng.

“Đứa nhỏ này…”

Liễu Tiến Phong nở nụ cười, tuy cách nhau nhiều tuổi, nhưng ông vẫn rất thích Phương Ngu.

Cha Phương Ngu nói: “Ngu Nhi, chiến đội của chúng ta cũng được xem như là chiến đội Hình Ý mạnh nhất trong nước. Hiện nay, không biết có bao nhiêu người trong giới đang dõi theo chúng ta, cho nên chúng ta phải tạo điều kiện cho con, để con ít nhất có thể giao đấu với Hứa Cảnh Minh một cách công bằng, phải đánh cho ra phong thái Hình Ý của chúng ta.”

(*) Hình Ý quyền còn có tên khác là Lục hợp quyền, xuất xứ từ Thiếu Lâm Tung Sơn Hà Nam, có đặc điểm là thế quyền nhanh gọn, gấp gáp, nghiêm ngặt, mạnh bạo.

“Đã là thời đại nào rồi, bây giờ là bốn bể là nhà! đừng lúc nào cũng nghĩ đến Hình Ý.”

Phương Ngu bắt bẻ lại ba mình: “Hứa Cảnh Minh luyện tập Bát Cực, Trạc Cước, thậm chí còn học cả Thái Cực với tiền bối Liễu Hải.”

“Con…”

Ba Phương Ngu trừng mắt, không biết nên nói lại thế nào.

“Đúng đúng, Tiểu Phương Ngu nói rất đúng, đừng có để ý tới Hình Ý hay không Hình Ý cái gì hết.”

Liễu Tiến Phong cười nói: “Liễu Hải rất giỏi, chỉ cần có lợi cho mình, hắn đều có thể tiếp thu học hỏi. Tiểu Phương Ngu, cháu cứ tận sức đánh, tận sức phát huy.”

“Vâng.”

Phương Ngu trả lời. Người mà hắn ta chịu nghe lời nhất vẫn là sư gia!

Sao Hoả

Người Trái Đất đã phát hiện ra một số lượng lớn tàn tích của người ngoài hành tinh ở hành tinh này.

Hiện giờ, mấy chục con tàu vũ trụ tạo thành một hạm đội không gian đang được treo lơ lửng trên bầu trời của Sao Hoả, trên mỗi con tàu vũ trụ đều có dấu hiệu của Liên Minh Trái Đất.

Trong đó, có một con tàu vũ trụ vừa có dấu hiệu của Liên Minh Trái Đất vừa có quốc kỳ Trung Quốc.

Bên trong con tàu vũ trụ.

Một người trung niên đang đi trên hành lang.

“Giáo sư.”

“Giáo sư.”

Mấy nhân viên nghiên cứu khoa học khác trên hành lang đều lên tiếng chào hỏi, tất cả bọn họ đều cực kì tôn trọng người đàn ông trung niên này.

Người đàn ông trung niên kia liếc nhìn màn hình hiển thị trên hành lang, nó đang chiếu một chương trình trên Trái Đất.

“Tiểu Ngô.”

Người đàn ông trung niên kia mở miệng.

“Giáo sư.”

Nhân viên nghiên cứu khoa học trẻ tuổi lập tức tiến lên, ngoan ngoãn nhận lệnh.

“Ngày hôm nay, tôi đã nghe lọt tai mấy lần hai cái tên Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu. Bọn họ là hai thiên tài nổi tiếng nhất trong nước lúc này sao?”

Người đàn ông trung niên kia hỏi.

Nhân viên nghiên cứu khoa học trẻ tuổi gật đầu: “Vâng, thực lực của hai người bọn họ đều rất mạnh. Hơn nữa, trong số những người mạnh nhất, bọn họ là hai người trẻ tuổi và tiềm năng vô hạn nhất, một người hai chín, một người mới hai mươi tuổi.”

“Tiềm năng vô hạn?”

Người đàn ông trung niên kia khẽ gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Ông ta đi dọc theo hành lang, sau đó lại đi qua một khu vực nữa, tất nhanh liền tới khu vực dành riêng của ông ta.

Trước mặt người đàn ông trung niên kia là một quả địa cầu to lớn đang lơ lửng, bên trên địa cầu xuất hiện một cánh cửa đang mở, người đàn ông trung niên kia bước vào bên trong, cửa liền đóng lại.

Đường kính của quả địa cầu này khoảng chừng mười mét, một người đàn ông trung niên đi vào chính giữa, bên trong địa cầu hiện ra từng tia sáng.

“Kết nối.”

Người đàn ông trung niên kia mở miệng ra lệnh.

Ầm ầm!

Ý thức của người đàn ông trung niên kia nhanh chóng chìm xuống một cấu trúc mạng khổng lồ.

“Tiến vào thế giới ảo của Trái Đất.”

Người đàn ông ra lệnh.

Vù vù…

Ý thức nhanh chóng kết nối thế giới ảo của Trái Đất.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 146: Sao Hoả (2) “Hoan nghênh về nhà, Vương giáo sư.”

Thế giới ảo.

Sau khi tiến vào thế giới ảo, Vương giáo sư tìm được nền tảng quan sát theo thói quen, cũng đi tới phòng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc.

Trên khán đài trong phòng truyền hình trực tiếp.

Vương giáo sư xuất hiện ở nơi này, nhìn thấy MC trên khán đài, cũng nhìn thấy có vô số khán giả, tất cả đều là người ở quê nhà.

“Thật là náo nhiệt.”

Vương giáo sư nhìn rồi nở một nụ cười.

“Hả?”

Ở một chỗ khác trên khán đài, Chu cục trưởng đang ngồi với ba của Bàng Quân, quyền hạn của Chu cục trưởng cực kỳ cao, ông ta liếc mắt một cái thì bị ánh sáng màu tím của Vương giáo sư thu hút.

“Tiểu Bàng, đi. Tôi đưa anh đi gặp một người.”

Chu cục trưởng đứng dậy.

“A…?”

Bàng Trạch tò mò đứng dậy đi theo.

Hai người trực tiếp đến gần chỗ Vương giáo sư.

Vương giáo sư nhìn thấy có người tới, lập tức đứng dậy: “Chu cục trưởng.”

“Tôi giới thiệu cho anh một người, vị này chính là Bàng Trạch.”

Chu cục trưởng cười nói: “Hắn là người hùng của Trung Quốc chúng ta. Tiểu Bàng, vị này chính là Vương giáo sư Vương Khải, là tổng phụ trách Trung Quốc tại Sao Hoả.”

“Vương giáo sư, tôi đã được nghe nói về ông. Mọi người quanh năm ở trên Sao Hoả, vất vả rồi.”

Bàng Trạch lập tức nói: “Tôi luôn khâm phục những nhà khoa học các ông.”

“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, tiêu chuẩn sống với điều kiện thí nghiệm cũng đã tốt hơn rồi. Vả lại, tôi vẫn có thể liên lạc với người nhà thông qua thế giới ảo.”

Vương giáo sư tò mò nhìn Bàng Trạch: “Tôi cũng đã được nghe nói danh tiếng Bàng Trạch là anh. Khá lắm! Tuy chúng ta không cùng chung một chiến tuyến, nhưng cũng đều đang cống hiến cho quốc gia.”

Bàng Trạch gật đầu.

“Hiếm khi anh tới Trái Đất, chờ xem giải đấu cúp Hỏa Chủng sao?”

Chu cục trưởng cười nói.

“Dù sao đây cũng là một phần trong kế hoạch tiến hóa sinh mệnh, là tương lai của nhân loại.”

Vương giáo sư nhìn khán đài: “Mà tôi còn nghe nói, hôm nay có hai người trẻ tuổi tài cao đấu tay đôi với nhau?”

“Đúng, theo tính toán của thế giới ảo, là người có tiềm năng thiên phú đứng thứ nhất và thứ hai của Trung Quốc.”

Chu cục trưởng gật đầu: “Phương Ngu tu luyện Bạo Hổ Tiến Hoá Pháp, vừa vặn là người duy nhất trong nước có khả năng tương thích vượt quá mức 100%, đã đạt tới 103% rồi!”

“Hơn 100%?”

Vương giáo sư giật mình: “Mức độ tương thích của phương pháp tiến hoá đạt tới 100% đã là cực hạn rồi. Nếu có thể vượt qua 100%, chứng tỏ hắn đã vượt qua bản thân rồi.”

“Còn đối với Hứa Cảnh Minh, kỹ năng chiến đấu và tốc độ của hắn đều tiến bộ rất nhanh.”

Chu cục trưởng nói: “Chỉ sau vài ngày đột phá cấp độ thứ ba của thương pháp, chỉ số đã đạt mức hơn 30% rồi.”

“Một người có thiên phú thân thể cực cao, một người có thiên phú kỹ năng chiến đấu cực cao?”

Vương giáo sư cười nói: “Trận đấu này thú vị rồi đây.”

Bàng Trạch ở bên cạnh nói: “Năm đó, tôi đã xem qua trận đấu ở hiện thực của Hứa Cảnh Minh, chỉ cảm thấy thương pháp của cậu ta rất linh hoạt, sau đó còn để cho con trai của tôi bái cậu ta làm sư phụ, học thương pháp của cậu ta ba năm trời.”

“Ánh mắt của anh Bàng, quả thật không tầm thường.”

Vương giáo sư hỏi: “Bây giờ thực lực của con trai anh thế nào?”

“Ha ha…”

Bàng Trạch nở nụ cười: “Trong giải đấu cúp Hỏa Chủng lần này, đội trưởng Chiến đội Khai Tâm chính là con trai tôi.”

“Chiến đội Khai Tâm?”

Vương giáo sư cười gật đầu: “Nếu có thể đăng ký tham gia giải đấu cúp Hỏa Chủng thì trình độ cũng đã đạt tới cấp thần, cậu ấy cũng được xem là cao thủ cấp thần của quốc gia chúng ta rồi, quả là không tồi. Nếu tiếp tục phấn đấu, tôi tin chắc cậu ấy sẽ có thể đột phá được tầng kia.”

“Tôi cũng hi vọng vậy, nhưng con đường này quá khó khăn rồi.”

Bàng Trạch than thở: “Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu đỉnh cấp như vậy, tôi tin bọn họ sẽ suôn sẻ vượt qua tầng kia. Nhưng với con trai tôi, nếu nó mà đột phá trong vòng năm mươi năm, tôi thật sự phải cảm ơn trời đất.”

“Đừng coi thường con trai của anh.”

Chu cục trưởng nói.

Ba người vừa nói chuyện, vừa xem trực tiếp.

Trận đấu bắt đầu!

Hiện giờ có vô số người đang theo dõi trận đấu, cho dù là cán bộ quốc gia, hay là nhân dân bình thường, hay là những cao thủ như đám Hứa Cảnh Minh, tất cả mọi người đều cẩn thận quan sát từng trận đấu. Đây là trận chiến giữa các chiến đội mạnh nhất của Trung Quốc hiện nay.

Trận đầu, Đội lão niên Liễu Hải và Chiến đội Thiên Âm.

Chiến đội Thiên Âm, mặc dù có Thần Tiễn Thủ Trang Tử Ngữ, có Ngu Thành, Ngô Trại, Trương Khiêm và những cao thủ khác. Nhưng đến khi đội trưởng của Đội lão niên Liễu Hải ra tay, cục diện trận đấu đã nghiêng về một phía.

Đội lão niên Liễu Hải chiến thắng, trở thành đội đầu tiên tiến vào vòng bán kết.

Trận thứ hai, chiến đội Lôi Vân Phòng vs Chiến đội Vân Sơn.

Tuy chiến đội Vân Sơn cực ký ưu tú, Hoắc Thanh Sơn, Thường Thanh Bằng phối hợp với nhau cũng vô cùng tốt, nhưng vẫn chưa có ai đột phá đến tầng thứ ba. Khi đối mặt với Chiến đội Lôi Vân Phóng… bọn họ đều bị một thanh đao của tiền bối Lôi Vân Phóng quét sạch .

Chiến đội Lôi Vân Phòng, trở thành đội thứ hai tiến vào vòng bán kết.

“Thật đúng là không có gì phải bất ngờ cả, sư phụ và tiền bối đã chiến thắng một cách dễ dàng.”

Dương Thanh Thước tán thưởng.

“Đối thủ của bọn họ đều chưa đột phá đến tầng thứ ba.”

Hứa Cảnh Minh xem trận đấu, nói: “Đối với sư phụ và tiền bối mà nói, một chút uy hiếp cũng không có.”

Trận đấu thứ ba, Chiến đội Tiên Tư với Chiến đội Thuẫn Phủ.

Chiến đội Thuẫn Phủ có Hùng Thiên Sơn đã đột phá đến tầng thứ ba, nhưng dù sao thời gian đột phá quá ngắn, phương pháp tiến hóa vẫn chưa kịp đột phá đến tầng cao hơn! Nên khi đối mặt với Chiến đội Tiên Tư, cục diện trận đấu cũng là nghiêng về một phia. Chiến đội Thuẫn Phủ bị song kiếm của Trương Thanh quét sạch.

“Trận đấu thứ ba đã kết thúc.”

Lê Miểu Miểu có chút khẩn trương: “Bây giờ là lúc đội chúng ta đối mặt với chiến đội Phương Ngu.”

“Liều mạng.”

Dương Thanh Thước cắn răng.

“Xử lý hết bọn họ.”

Lưu Xung Viễn cũng nói.

Vương Di duy trì im lặng, nhưng trạng thái chiến đấu đã lên đến đỉnh điểm từ lâu, cô có thể đại khai sát giới bất cứ lúc nào.

“Sẵn sàng vào trận.”

Hứa Cảnh Minh nhìn tin thông báo từ hệ thống rồi đứng dậy ngay lập tức.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 147: Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu (1) Sáu người Hứa Cảnh Minh đứng dậy, đồng ý lời mời đến phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc.

“Ôi.”

Hứa Cảnh Minh cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, chợt nhận ra mình đã lên sân khấu.

Lưu Hâm mỉm cười hướng dẫn: “Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc, mời ngồi.”

Lúc này, trên khán đài vang lên những tiếng reo hò dữ dội, khiến Hứa Cảnh Minh không khỏi kinh ngạc.

“Tiếng hò reo…”

Dương Thanh Thước, Hành Phương, Lưu Xung Viễn và Lê Miểu Miểu cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ cũng chưa từng nhận được tiếng reo hò lớn như vậy trên khán đài.

Lê Miểu Miểu thì thầm vào tai Hứa Cảnh Minh: “Cảnh Minh, có vẻ trận chiến vừa rồi đã giúp anh có thêm rất nhiều người hâm mộ.”

Hứa Cảnh Minh nghe thấy rất nhiều người hô vang tên mình.

“Hứa Cảnh Minh!”

“Ma thương Hứa Cảnh Minh!”

“Khiên ma Hứa Cảnh Minh!”

Đủ loại tiếng hò reo!

Mặc dù hắn từng tham gia cuộc thi Võ thuật Thế Giới, nhưng trước mặt hắn lúc đó cũng không có bao nhiêu người.

Tiếng hò reo như vậy khiến tim Hứa Cảnh Minh đập nhanh hơn.

“Xem ra, chiến đội Lê Mộc vô cùng nổi tiếng.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm sớm đã quen thuộc với bầu không khí như thế này.

Khi sáu người của chiến đội Lê Mộc vừa ngồi vào chỗ, sáu người của đội Phương Ngu cũng tới nơi.

Hơn một tỷ người xem, âm lượng cổ vũ thật khủng khiếp!

Phóng phát sóng trực tiếp đã cố gắng giảm âm lượng hết mức có thể, để màng nhĩ vẫn có thể chịu đựng được.

“Cả hai đội đều có rất nhiều người ủng hộ.”

Lưu Hâm mỉm cười nhìn Liễu Tiến Phong, người lớn tuổi nhất trong đội của Phương Ngu: “Xin chào, ngài Liễu Tiến Phong.”

“Xin chào.”

Liễu Tiến Phong mỉm cười hòa nhã.

“Tôi còn nhớ, trong trận chiến cấp thần đầu tiên, ngài và Hứa Cảnh Minh từng đối đầu với nhau.”

Lưu Hâm nói: “Lần này ngài lại sát cánh với Phương Ngu, ngài đánh giá hai người bọn họ thế nào?”

Liễu Tiến Phong cười nói: “Trong trận đấu cấp thần, mục tiêu đầu tiên của ta chính là Hứa Cảnh Minh. Phản ứng của đứa nhỏ Hứa Cảnh Minh này quả thực quá mau lẹ, thương pháp cũng rất nhanh! Ta chưa kịp tấn công thì suýt nữa mất mạng. Hắn thật sự rất mạnh! Ta nghĩ… Khi đối mặt với đòn đánh của Phương Ngu, Hứa Cảnh Minh ắt hẳn vẫn có thể chống đỡ một vài chiêu, nhưng kết quả cuối cùng, đội chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”

“Tiền bối, ngài rất tự tin.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn Vương Di: “Vương Di, cô là Thần Tiễn Thủ duy nhất của hai đội. Cô có tự tin vào trận đấu này không?”

“Phương Ngu rất mạnh.”

Vương Di gật đầu: “Nhưng điểm yếu của hắn là vùng đầu, chỉ cần để lộ sơ hở, một tên bắn trúng thì chắc chắn hắn sẽ chết.”

Phương Ngu ngồi một bên cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Minh.

Hứa Cảnh Minh cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn nên quay đầu nhìn sang.

Hai người đối mắt với nhau.

Khi thân thể tiến hoá đến trình độ cấp cao, thì từ trường sinh mệnh cũng đạt tới mức kinh ngạc. Lúc hai người đang nhìn nhau, từ trường sinh mệnh mang ý thù địch khiến những người khác trên khán đài cảm thấy không khỏi áp lực.

“Hai vị đội trưởng…”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng chú ý tới cảnh tượng này mà lên tiếng.

“Lưu Hâm, tôi có điều muốn hỏi đội trưởng Hứa Cảnh Minh.”

Phương Ngu đột nhiên nói.

Lưu Hâm giật mình, là người dẫn chương trình đầy kinh nghiệm, cô hiếm khi bị điều khiển như vậy.

“Được rồi, tất nhiên cậu có thể hỏi.”

Lưu Hâm nói.

Phương Ngu cao lớn hơn Hứa Cảnh Minh rất nhiều, ánh mắt cũng độc đoán hơn, hắn nhìn Hứa Cảnh Minh nói: “Đội trưởng Hứa Cảnh Minh, tôi thừa nhận trong trận đấu này, đội của anh chiếm ưu thế hơn khi có Thần Tiễn Thủ Vương Di. Nhưng vì Thần Tiễn Thủ Vương Di, tôi và anh không thể chiến đấu hết mình… Thật đáng tiếc ”.

Sân khấu trở nên vắng lặng.

Phương Ngu nói tiếp: “Tôi thật sự hy vọng, tôi và anh… một đối một giao đấu công bằng trên chiến trường. Các đồng đội khác không được xen vào! Không biết anh có đồng ý không!”

Ngay khi những lời này phát ra, khán đài đã sôi sục.

“Một đấu một! Chính là muốn một đấu một!”

“Hứa Cảnh Minh ngốc sao? Đội hắn đang chiếm ưu thế hơn vì có Thần Tiễn Thủ, chẳng lẽ còn muốn một đấu một với cậu sao?”

“Phương Ngu thật giống kẻ trộm gà, còn muốn đối thủ từ bỏ ưu thế.”

“Tôi thực sự muốn xem trận chiến một đấu một kinh thiên động địa giữa hai người họ.”

Vô số khán giả bình luận ầm ĩ.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô nói: “Luật chơi là cuộc thi đấu giữa hai đội! Thần tiễn thủ cũng là lợi thế của chiến đội Lê Mộc, làm sao anh ấy có thể…”

“Tôi có thể nhận thua.”

Phương Ngu lạnh giọng nói, Lưu Hâm có chút sững sờ, nhận thua sao?

Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc đều nhìn về phía Phương Ngu.

Năm thành viên còn lại của chiến đội Ô Lăng cũng liếc nhìn Phương Ngu, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng không ai phản bác lại hắn.

“Tôi có thể nhận thua trong trận đấu này, thay vào đó, tôi có một điều kiện.”

Phương Ngu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Hứa Cảnh Minh, anh và tôi sẽ đấu với nhau một trận một mất một còn! Sau khi phân định thắng bại, đội chúng tôi sẽ nhận thua.”

“Tiểu Ngu à, rốt cuộc con đang muốn làm trò gì vậy?”

Cha Phương Ngu nhỏ giọng hỏi: “Trận đấu tầm cỡ như vậy, nói nhận thua liền nhận thua sao?”

“Sư gia, chú, anh, bố.”

Phương Ngu nói trong kênh đội: “Con chưa từng quan tâm đến việc thắng thua trong trận đấu. Thứ con luôn theo đuổi là trở thành người mạnh nhất thế giới! Dưới sự chú ý của hơn một tỷ người, con muốn được đấu một trận một mất một còn mà không bị ai can thiệp với Hứa Cảnh Minh! Con nghĩ trận chiến này sẽ giúp ích cho mình rất nhiều. Ngay cả khi con thua trận, con cũng muốn đấu trận này.”

“Hai tiền bối Liễu Hải và Lôi Vân Phóng đã vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không, con nhận ra mình vẫn chưa phải là đối thủ của họ. Hiện tại chỉ có Hứa Cảnh Minh là đối thủ xứng tầm nhất.”

Giọng Phương Ngu tiếp tục vang lên trong kênh truyền âm của đội: “Con nhất định phải liều mạng, chiến đấu hết mình cho trận này.”

Những người còn lại trong chiến đội Ô Lăng nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu.

“Chúng ta đều muốn bồi dưỡng Tiểu Ngu. Tiểu Ngu đã quyết tâm như vậy, chúng ta hãy nghe theo hắn.”

Liễu Tiến Phong trầm giọng nói.

Tất cả bọn họ đã dùng toàn bộ sức lực của mình để bồi dưỡng Phương Ngu.

Khi Phương Ngu còn nhỏ, họ đã phát hiện ra tài năng của hắn! Cho nên bọn họ tận lực bồi dưỡng, thậm chí còn không để hắn tham gia thi đấu võ thuật từ sớm. Tuổi hắn còn trẻ, thực lực không đủ mạnh, không cẩn thận lại bị các cao thủ võ thuật thế giới hủy hoại tương lai.

Sự xuất hiện của thế giới ảo đã giúp Phương Ngu tích lũy kinh nghiệm chiến đấu một cách nhanh chóng, phương diện thân thể cũng đạt đến một mức độ đáng kinh ngạc.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình Lưu Hâm nói: “Anh không thể nhận thua trước trận đấu.”

“Đây là thỏa thuận giữa tôi và Hứa Cảnh Minh. Hứa Cảnh Minh, chúng ta hãy đấu một trận sinh tử mà không có bất kỳ sự can thiệp nào. Sau khi chúng ta giao đấu, chiến đội Ô Lăng sẽ từ bỏ trận đấu này.”

Phương Ngu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tôi rất mong đợi được giao đấu cùng anh.”

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 148: Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu (2) “Đội trưởng…”

Vương Di, Hành Phương, Dương Thanh Thước và Lưu Xung Viễn đều nhìn Hứa Cảnh Minh.

Lê Miểu Miểu cũng nhìn bạn trai mình.

“Tôi không cần đội cậu nhận thua.”

Hứa Cảnh Minh nhìn Phương Ngu, cười nói: “Bởi vì chúng tôi sẽ tự tay đánh bại chiến đội Ô Lăng và giành lấy chiến thắng này.”

“Về phần một đấu một, cuộc chiến sinh tử không ai can thiệp sao?”

Hứa Cảnh Minh nhìn chằm chằm Phương Ngu: “Tôi cũng rất mong chờ!”

Mắt Phương Ngu sáng lên.

“Hãy để các đồng đội khác chiến đấu tùy ý trước, chúng ta sẽ đấu với nhau sau.”

Hứa Cảnh Minh nói.

“Được.”

Phương Ngu cười vui vẻ.

“Hai đội hãy chuẩn bị, trận chiến sẽ bắt đầu ngay lập tức.”

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn thông báo từ hệ thống thế giới ảo, lập tức lên tiếng.

Ôi! Ôi!

Cả hai đội biến mất rồi xuất hiện tại khu vực chuẩn bị chiến đấu.

Hai bên lần lượt lựa chọn vũ khí và trang bị.

Hứa Cảnh Minh chọn áo giáp nhẹ, một cây ngân thương và song khiên như cũ. Nhưng sau khi phương pháp tiến hoá đạt đến cấp độ cao cấp, trang bị của hắn cũng đã xuất hiện thay đổi.

Ví dụ, kiểu dáng của áo giáp nhẹ và giày chiến vẫn không thay đổi, nhưng trọng lượng đã được tăng lên 150 kg. Trong điều kiện hình dạng hoàn toàn không thay đổi, sự gia tăng trọng lượng thể hiện sự gia tăng mật độ, đồng nghĩa với việc mức độ phòng thủ của áo giáp cũng sẽ được tăng lên đáng kể.

Loại áo giáp nhẹ này có thể chống lại những mũi tên thông thường của các cung thủ cấp cao.

Trọng lượng của vũ khí và lá chắn cũng đã được tăng lên tương ứng, nếu không thì sẽ cảm thấy quá nhẹ.

“Khi thân thể tiến hóa, mật độ xương và cơ bắp tăng lên rất nhiều.”

Hứa Cảnh Minh vừa chọn trang bị vừa nghĩ: “Tuy vóc dáng không béo lên, nhưng trọng lượng của mình tăng gấp ba lần so với lúc chưa luyện tập phương pháp tiến hoá.”

Xương cứng hơn hợp kim, cơ cứng hơn dây thép, nhờ thế mà có thể bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, trọng lượng đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.

“Bản đồ lần này là chiến trường cổ đại?”

Hứa Cảnh Minh liếc nhìn khung cảnh trong bản đồ nhỏ, sau đó liếc nhìn Phương Ngu ở đối diện, Phương Ngu cũng nhìn Hứa Cảnh Minh.

Mười tuyển thủ rơi vào trong bản đồ.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm xem mười người lựa chọn vũ khí và trang bị, đồng thời giới thiệu: “Để tôi phổ biến cho mọi người một chút, sau khi phương pháp tiến hoá đạt đến trình độ cao, trọng lượng cơ thể sẽ tăng lên, vũ khí và trang bị cũng như vậy. Áo giáp nhẹ thường sẽ nặng 120 kg đến 200 kg, còn áo giáp nặng sẽ không nhẹ hơn 600 kg. Mặt khác, nếu nhẹ quá thì khả năng phòng thủ sẽ yếu hơn các cao thủ cùng cấp độ.”

“Không thể tin được.”

“Với sức mạnh cấp Nguyệt Ngân của tôi mà nói, nếu tôi mặc một bộ giáp nặng 600 kg, tôi sẽ không thể di chuyển được.”

“Không phải cao thủ cấp thần nào cũng dám mặc áo giáp nặng như vậy. Cậu không nghe thấy sao, phải là phương pháp tiến hoá cấp cao mới được.”

“Khi nào tôi có thể mạnh như vậy? Mặc áo giáp 600 kg mà vẫn có thể di chuyển đến 100 km một giờ?”

Vô số người sợ hãi thán phục.

Chiến trường cổ đại.

Mười tuyển thủ rơi xuống và tản ra khắp nơi.

Công trình kiến trúc nơi đây chỉ có duy nhất những bức tường thành cổ không còn nguyên vẹn. Bên ngoài bức tường thành cổ kính là một vùng đất đỏ sẫm giống như bị máu nhuộm đỏ, ngoài ra thì không còn thứ gì để che chắnx Sau khi Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu tiếp đất, bọn họ đứng cách nhau khoảng hai trăm mét, sau đó quan sát lẫn nhau.

“Trước tiên hãy đánh một trận, sau đó giao chiến trường cho hai đội trưởng bọn hắn.”

Vương Di nói trong kênh truyền âm của đội.

Họ đều biết rằng, thực lực của mình so với đội trưởng quả là một trời một vực! Hoàn toàn là hai cấp độ khác hẳn nhau, nên không cần thiết phải hợp lực với nhau.

“Giết.”

“Chặn chúng lại.”

“Cẩn thận Thần Tiễn Thủ.”

Trong nháy mắt, cả hai đội bắt đầu lao vào chiến đấu.

Tuy không hề hẹn trước, nhưng mọi người đều né tránh hai vị đội trưởng!

Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu vẫn tiếp tục thăm dò lẫn nhau.

“Nhất định phải giết được Thần Tiễn Thủ của đội đối phương..”

Lão tiền bối Liễu Tiến Phong và những người khác liều mình lao về phía Thần Tiễn Thủ. Vì bản đồ chiến trường cổ đại không có bất kỳ chướng ngại vật nào khác, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được vị trí của mọi người, nên việc bao vây và tiêu diệt thần tiễn thủ tương đối đơn giản.

“Bảo vệ chị Di.”

Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn và Hành Phương hợp lực ngăn cản đối thủ.

Trận chiến bắt đầu như vậy.

Một bên phòng bị, một bên tấn công.

Chỉ cần bọn hắn ngăn chặn được đối thủ, Vương Di rất có thể có được cơ hội thích hợp để bắn tên.

Nhưng đối mặt với bốn vị cao thủ liều mạng chỉ muốn tiêu diệt Vương Di, đám người Dương Thanh Thước cũng rất khó để ngăn cản.

“Phốc…”

Các thành viên của cả hai đội lần lượt ngã xuống trong cuộc chiến.

Vương Di bị Liễu Tiến Phong cùng chú của Phương Ngu hợp lực giết chết, nhưng với sự hợp tác từ phía các đồng đội, cô đã lần lượt bắn chết ba người bên chiến đội Ô Lăng!

“Hự…”

Hành Phương và Dương Thanh Thước đều bị thương nặng nhưng vẫn cố đứng vững, còn bốn người chiến đội Ô Lăng đều đã bị tiêu diệt.

Bên tai Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu nghe âm thanh chém giết của đồng đội, bọn họ theo dõi toàn bộ khung cảnh đổ máu nhưng không hề can thiệp. Cho đến khi bốn thành viên chiến đội Ô Lăng bị giết chết hoàn toàn, nơi đó chỉ còn lại Hành Phương và Dương Thanh Thước của chiến đội Lê Mộc.

“Quả nhiên, có Thần Tiễn Thủ trong đội đồng nghĩa với việc chiếm được ưu thế.”

Phương Ngu nhẹ giọng nói: “Giờ chúng ta đấu được chưa?

“Đến đây.”

Hứa Cảnh Minh cầm song khiên trên tay rồi nhìn hắn.

Ánh mắt Phương Ngu dần trở nên lạnh lẽo, hắn cầm một cây phá thành kích dày cộp, ngay lập tức lao tới. Mặt đất rung chuyển theo từng bước đi của hắn. Bộ giáp mà Phương Ngu mặc là bộ giáp nặng nhất ở Trung Quốc hiện nay, trọng lượng của nó lên tới 800 kg, thật đáng sợ!

Phương Ngu có thiên phú hơn người, mức độ tương thích với Bạo Hổ Tiến Hóa Pháp đạt tới 103%. Sức mạnh của hắn ta dường như là vô hạn, khi mặc lên bộ giáp 800 kg thì hắn mới cảm thấy phù hợp với mình! Trọng lượng thành kích trong tay cũng phải lên đến 300 kg… Tổng cộng, trang bị mà Phương Ngu đang mang theo trên người đã vượt quá một tấn, vậy mà hắn vẫn chạy được với tốc độ kinh hoàng như vậy, mức độ uy hiếp kinh khủng tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Hắn chạy gần hết khoảng cách hai trăm mét chỉ trong nháy mắt.

Hứa Cảnh Minh nhìn thấy đối thủ tiến đến, hắn khẽ động chân.

Bùm! Bùm!

Chân hắn đạp trên mặt đất như sấm sét, tốc độ bộc phát nhanh hơn Phương Ngu rất nhiều.

Trong nháy mắt, cả người Hứa Cảnh Minh biến thành một bóng hình đỏ sậm, hắn đã sẵn sàng nghênh đón!

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 149: Đột phá trong trận quyết đấu (1) Phương Ngu mặc áo giáp hạng nặng màu đen trên người, hắn nhìn thấy Hứa Cảnh Minh lao về phía mình, hai mắt lóe lên một tia sáng. Phương Ngu đột nhiên vứt bỏ cây thành kích ra rồi rút ra hai cây đoản kích, rồi ném liên tiếp về phía trước!

Hai cây đoản kích xé rách không khí, vận tốc lao đi của thanh sánh ngang với âm thanh, tựa như hai phát đạn pháo đang nhắm thẳng vào Hứa Cảnh Minh. Sau khi ném đoản kích, Phương Ngu lập tức bắt lấy cây phá thành kích rồi phóng thẳng về phía Hứa Cảnh Minh.

“Ném vũ khí?”

Hứa Cảnh Minh đã tận mắt chứng kiến trong trận đấu trước, Phương Ngu ném hai cây đoản kích ở cự ly gần để đả thương Chu Nghệ, sau đó áp sát rồi giết chết đối phương.

Sau khi chứng kiến sức mạnh của Phương Ngu khi hắn ném đoản kích, Hứa Cảnh Minh đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Vừa hay, trang bị của hắn lại là lá chắn thích hợp nhất để phòng thủ.

“Bang! Bang!”

Hứa Cảnh Minh đưa song khiên về phía trước để phòng thủ, hai loại vũ khí đập vào nhau và gây ra những tiếng vang nổ trời. Sau cú va chạm, hai cây đoản kích để lại vết lõm trên khiên rồi rơi xuống một bên.

Sau khi chặn được hai cây đoản kích, khoảng cách giữa Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu đã giảm xuống chỉ còn mười mét.

Khoảng cách như vậy là quá gần đối với những cao thủ như bọn họ.

“Chết đi!”

Phương Ngu hét lớn, âm thanh tựa như sấm rền nổ vang, nếu có ai nhát gan nghe được, người đó rất có thể sẽ kinh hãi đến choáng váng. Đi cùng với tiếng la hét, Phương Ngu cầm cây phá thành kích trong tay mà lao thẳng về phía Hứa Cảnh Minh!

Cây phá thành kích có chiều dài khoảng ba mét hai, mang theo uy thế đầy hung mãnh lao tới!

“Đến hay lắm.”

Mắt Hứa Cảnh Minh hơi đỏ lên, tốc độ cơ thể lại bộc phát, dù đối thủ cầm vũ khí đánh tới, hắn vẫn trực tiếp lao thẳng về phía đối thủ.

Cầm song khiên trong tay, Hứa Cảnh Minh cứ thế xông thẳng!

Chiếc khiên bên tay trái chống lại cú lao mạnh mẽ của phá thành kích! Khiên bên phải đập trúng vào người Phương Ngu.

Khoảng cách quá gần!

Cây phá thành kích trong tay Phương Ngu đập vào tấm khiên bên trái của Hứa Cảnh Minh. Mặc dù tấm khiên bị đập cho lõm xuống, nhưng tác động cũng vì thế mà bị loại bỏ. Khiên trong tay phải Hứa Cảnh Minh đánh tới trước mặt hắn.

Một trận gió tanh đập vào mặt, tấm khiên giờ đang ở ngay trước mặt, Phương Ngu chỉ có thể hơi nâng cánh tay cầm phá thành kích lên phòng thủ, hạn chế tối đa lực tác động.

“Bang!”

Khi bị tấm khiên đánh trúng, Phương Ngu cảm thấy trời đất chao đảo. May mà có hai tay cản bớt lực cộng thêm áo giáp hạng nặng trên người, nên hắn chỉ bị đánh lui về phía sau hai bước.

Khi Phương Ngu lùi lại, Hứa Cảnh Minh thuận thế xông lên! Hắn cầm khiên nhằm thẳng vào mặt Phương Ngu mà đánh tiếp!

Bát Cực, Thông Thiên Pháo!

Phương Ngu theo bản năng mà vội vàng giơ hai tay lên, chiếc khiên đập vào cánh tay hắn, khiến hắn cảm thấy ‘hai tay’ dưới lớp vải găng tay dần run lên mất kiểm soát.

Chiếc khiên bên tay trái bị hai tay Phương Ngu chặn lại, Hứa Cảnh Minh thuận thế đập chiếc khiên bên tay phải xuống!

Bát Cực, Phách Sơn!

“Bang!”

Lần này không có vật cản nào, tấm khiên trực tiếp đập vào ngực Phương Ngu.

Mặc dù đang mặc áo giáp hạng nặng 800kg, Phương Ngu vẫn bị đánh tới mức một phần cơ thể chìm xuống đất rồi khuỵu xuống. Cú va chạm của chiếc khiên đã đập nát lồng ngực của Phương Ngu, hắn cảm thấy cổ họng mình có chút ngọt, đành gắng sức nuốt xuống ngụm máu tươi đang trực trào trong miệng.

“A!”

Khoảnh khắc bị đập xuống đất, khuôn mặt Phương Ngu dữ tợn gào lên, liều mạng vung phá thành kích, sức mạnh rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.

Ngay lập tức, Hứa Cảnh Minh giơ khiên ra đỡ.

Bang!

Lần va chạm này, vẻ mặt của Hứa Cảnh Minh có chút thay đổi, hắn bị đẩy lùi về phía sau ba bước.

“Lực rất mạnh, so với lúc đầu thật sự mạnh hơn rất nhiều.”

Hứa Cảnh Minh phát hiện, ban đầu sức mạnh phá thành kích của đối phương không lớn như vậy: “Lúc đầu hắn che giấu thực lực sao? Không bộc phát hết sức mạnh?”

“Hứa Cảnh Minh!”

Phương Ngu nhăn mặt lại, nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh: “Mình không thể để hắn tới gần! Hắn đã luyện Bát Cực đến tận cốt tủy rồi, hắn có thể giết chết mình chỉ với một chiêu! Mình nhất định phải dùng uy thế gây áp lực lên hắn!”

“Mức độ tương thích với Bạo Hổ Tiến Hóa Pháp của mình đạt đến 103%, sức mạnh cũng vượt xa bình thường. Vốn không muốn dùng lực đè người, nhưng nếu chỉ vận dụng sức mạnh trong phạm vi bình thường thì không thể giữ được Hứa Cảnh Minh, nhất định mình phải dốc toàn lực để ứng phó!”

Phương Ngu nín thở.

Đợt cận chiến vừa rồi khiến Phương Ngu có chút sợ hãi.

Song khiên của Hứa Cảnh Minh giống như hai móng vuốt thô bạo của hổ! Một cái chuyên đón đỡ, một cái dùng để đánh tới. Sau đó lại thêm một lần bên trên đỡ, bên dưới đập! Vài lần liên tiếp như vậy, Phương Ngu dường như muốn nổ đom đóm mắt.

……

……

Trên khán đài.

“Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn!”

Liễu Hải kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt: “Đúng là Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn, khi tấn công chẳng khác gì hổ dữ leo núi, hết móng vuốt này đến móng vuốt khác! Đây chính là chiêu thức liên kết chiên thức. Trên thực tế, tuyệt đại đa số Bát Cực cao thủ, đều chỉ chăm chú khổ luyện một chiêu. Nếu không luyện nhuần nhuyễn một chiêu, thì khi luyện ‘liên chiêu’ sẽ rất phí phạm.”

Liễu Hải biết rõ, số cao thủ có thể luyện thành Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn trên cả nước chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi người trong số họ đều là một cao thủ Bát Cực cấp Tông Sư chân chính.

Giống như Hứa Cảnh Minh, hắn thi triển Bát Cực Băng, Thông Thiên Pháo và Phách Sơn liên tiếp nhau. Trên thực tế, ý cảnh cơ bản… hay chính là ý cảnh Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn cũng không có quy định rõ ràng về tổ hợp các chiêu thức, ngược lại càng coi trọng việc thích ứng với hoàn cảnh hơn. Kẻ địch ra chiêu gì, thì ta cũng thay đổi tổ hợp chiêu thức tương ứng theo đó. Giống như hổ leo núi, dùng vuốt trái hay vuốt phải trước, hay dùng cả hai vuốt cùng lúc, những điều này không quá quan trọng.

“Khiên pháp của hắn đã hoàn toàn trở thành Bát Cực khiên pháp.”

Liễu Hải thở dài: “Mình cảm thấy, Thái Cực khiên pháp là bất khả chiến bại trên đời. Nhưng rõ ràng, đối với đệ tử Cảnh Minh…. Bát Cực khiên pháp lại phù hợp hơn.”

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 150: Đột phá trong trận quyết đấu (2) “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn, mình không thể thi triển nó một cách tinh diệu như vậy được.”

Hai mắt Hứa Hồng ẩm ướt, ông phấn khích nói: “Mình luôn cảm thấy Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn quá phức tạp, nên chỉ tập trung luyện Hổ Phác! Nhưng con trai lại có thể thi triển Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn vô cùng dũng mãnh, cứ một chiêu rồi một chiêu… Phương Ngu kia cũng thật lợi hại, thế mà vẫn đánh lui con trai.”

Cảnh tượng Phương Ngu bị đánh tới tấp đến mức hoảng sợ, khiến cho các cao thủ vô cùng kinh ngạc, vô số khán giả đại chúng lại càng thêm choáng váng.

Vừa rồi, Hứa Cảnh Minh thi triển một loạt chiêu thức đẹp mắt với tốc độ nhanh như chớp, đầu tiên là ngăn lại được hai cây phá thành kích, sau đó là lao đến cận chiến! Bọn họ không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy khiên liên lục đập tới, đánh đến mức Phương Ngu bị chìm xuống đất. Phương Ngu phải vung phá thành kích loạn xạ để ép Hứa Cảnh Minh lùi lại.

“Khiên pháp không phải dùng để phòng thủ sao? Tại sao khiên pháp của Hứa Cảnh Minh lại mạnh như vậy?”

“Đây là tấn công bằng khiên! Quá ác liệt, tôi giống như đang được nhìn thấy một con hổ lớn lao ra cùng móng vuốt sắc nhọn.”

“Tại sao lại gọi hắn là “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh? Đáng ra nên gọi là “Ma Khiên” mới phải!”

“Hứa Cảnh Minh rõ ràng thích hợp dùng khiên hơn. Khiên ở trong tay hắn mới có thể phát huy hết sức mạnh, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ! Phòng hộ dễ dàng, tấn công lại càng hung mãnh. Thật là một vũ khí hoàn hảo… Hứa Cảnh Minh, từ nay về sau, tôi sẽ ưu tiên sử dụng khiên.”

“Tấn công cùng phòng thủ tích hợp lại. Chiếc khiên thực sự là một vũ khí tốt. Tôi cũng sẽ luyện khiên.”

Vô số khán giả thấy nhiệt huyết sôi trào.

Kỹ năng dùng khiên pháp như thế này thực sự rất đã mắt.

Phương Ngu và Hứa Cảnh Minh lại xông lên chém giết lần nữa.

Bởi vì mức độ tương thích với phương pháp tiến hoá đạt tới 103%, Phương Ngu cảm thấy rằng việc bộc phát toàn bộ sức mạnh thực sự quá sức. Nhưng giờ đây, hắn bất chấp tất cả, cố hết sức để chèn ép Hứa Cảnh Minh.

“Bang, bang.”

Khiên là vũ khí rất thích hợp để phòng ngự, hoá giải sức mạnh binh khí. Hơn nữa, Hứa Cảnh Minh cũng biết Thái Cực Quyền, nhưng hắn lúc này vẫn cảm thấy khó khăn trong việc chống đỡ.

“Rốt cuộc Phương Ngu này mạnh đến đâu! Tại sao lực bộc phát mạnh như vậy?”

Hứa Cảnh Minh cứng họng.

Trong ván đấu trước, khi Phương Ngu ném hai cây đoản kích về phía trước, cả hai đều đạt tốc độ khoảng 400 mét mỗi giây. Hứa Cảnh Minh thật sẹ đã bị sốc trước sức mạnh của đối thủ! Cho dù đoản kích chỉ nặng vài cân, nhưng hắn vẫn không thể tin được rằng lại nhanh như vậy. Từ lúc đó, hắn đã cảm thấy được thực lực Phương Ngu chắc chắn rất mạnh.

Nhưng… Vậy cũng thật mạnh quá!

“Mức độ tương thích với Bạo Hổ Tiến Hoá Pháp đạt tới 103%, sức mạnh thân thể của Phương Ngu mạnh hơn rất nhiều.”

Cục trưởng Chu ngồi trên khán đài xem cảnh này. Nhất lực hàng thập hội! Lợi thế về thể hình sẽ đem đến rất nhiều cơ hội chiến thắng khi giao đấu. Cơ thể của Phương Ngu không chỉ sở hữu sức mạnh vô song, mà còn tốc độ và sự linh hoạt tuyệt đỉnh.

(*) Nhất lực hàng thập hội : một kẻ khỏe hơn người đánh thắng 10 người biết võ

Nhất lực hàng thập hội

“Phương Ngu đã hoàn toàn bùng nổ, mặc dù kỹ năng chiến đấu của cậu ấy hơi kém một chút, nhưng với lợi thế thể chất, cậu ấy vẫn có thể giành chiến thắng.”

Liễu Tiến Phong cũng nhìn lên khán đài, ông đương nhiên biết rất rõ thiên phú của Phương Ngu.

……

……

“Tôi khâm phục thực lực của anh, nhưng anh chắc chắn thua!”

Phương Ngu cầm một cây phá thành kích ba mét hai, mỗi khi phá thành kích đâm vào không khí, đều mang theo âm thanh chói tai, liên tục tấn công nhằm giết chết Hứa Cảnh Minh.

Hứa Cảnh Minh cũng cố gắng đến gần, nhưng phá thành kích quá mạnh nên hắn đành phải lùi lại né tránh.

Cả người Hứa Cảnh Minh như bị cuốn vào dòng xoáy khổng lồ của mạch nước ngầm, từng chiêu phá thành kích mang theo sức mạnh giống như dòng chảy của nước, không ngừng tấn công như muốn giết chết hắn.

Sau khi áp chế Hứa Cảnh Minh, Phương Ngu đã có thể tùy ý thi triển kích pháp ảo diệu của mình.

“Bang bang bang.”

Hứa Cảnh Minh dùng song khiên để chống cự, đồng thời cũng thi triển bộ pháp để thoát khỏi dòng xoáy rồi muốn lao tới trước mặt Phương Ngu. Chỉ cần hắn có cơ hội áp sát đối thủ thù sẽ có thể chiếm ưu thế.

Đập, đâm, kéo, cắt…

Cây phá thành kích tác động liên tục lên tấm khiên, uy hiếp Hứa Cảnh Minh hết lần này đến lần khác, hắn bị khống chế như vậy cũng càng ngày càng trở nên khó chịu.

“Để xem anh chống đỡ được đến bao giờ? Chỉ cần phạm một sai lầm, anh chắc chắn sẽ thua.”

Phương Ngu cũng cố hết sức thi triển kích pháp, cố gắng phá vỡ chiếc khiên hình con rùa, điều này cũng làm cho kích pháp của Phương Ngu càng thêm tinh diệu.

Tiềm lực của con người được đều được giải phóng dưới áp lực lớn.

“Bộ pháp của mình quá vụng về.”

“Tốc độ bùng nổ rất nhanh, nhưng độ linh hoạt quá kém.”

Dưới sự áp chế của dòng xoáy, Hứa Cảnh Minh ngày càng phát hiện ra khuyết điểm trong bộ pháp của mình, cả thể xác và tinh thần hắn đều tập trung vào trận chiến này, toàn lực điều động thân thể chiến đấu.

Dần dần…

Bộ pháp có vẻ linh hoạt hơn.

Cả người nhẹ hẳn đi! Thật sự đã bay bổng hơn rất nhiều! Trước đây, Hứa Cảnh Minh thường cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề mỗi khi thi triển bộ pháp, nhưng bây giờ hắn lại có thể di chuyển rất nhẹ nhàng, việc thay đổi hướng cũng dễ dàng và linh hoạt hơn rất nhiều.

“Ha!”

Bóng hình Hứa Cảnh Minh trở nên quái dị, hắn cầm khiên đập vào phá thành kích, thuận thế tiến lên, nhanh chóng áp sát Phương Ngu.

“Cái gì?”

Phương Ngu sửng sốt, vội vàng vung phá thành kích chống cự.

Bang!

Khiên đập vào phá thành kích, sức lực của Phương Ngu chưa hoàn toàn bộc phát, hắn không khỏi bị lùi lại một bước.

Hứa Cảnh Minh nhìn hắn bật cười.

Cười sảng khoái.

Cuối cùng…

Cuối cùng cũng đột phá!

“Bộ pháp của mình cuối cùng cũng đã đột phá cấp ba rồi.”

Lúc này, tâm tình Hứa Cảnh Minh tràn đầy vui mừng.

……

……

“Kỹ năng mà Hứa Cảnh Minh đang yếu nhất là bộ pháp, nay cũng đã đột phá tới cấp ba rồi?”

Lôi Vân Phóng nghiêm nghị nhìn cảnh này, hai mắt sáng lên: “Xem ra, thương pháp, khiên pháp, bộ pháp của hắn, tất cả đều đột phá cấp ba rồi, khả năng khống chế thân thể của hắn sẽ càng ngày càng hoàn mỹ. Ở Trung Quốc, ngoài ông già Liễu Hải, mình rốt cuộc còn có một đối thủ khác.”

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 151: Cầm thương giết địch (1) Trong lòng Hứa Cảnh Minh tràn đầy vui mừng.

“Sức mạnh bắt đầu từ đôi chân! Sự đột phá của bộ pháp đã khiến cơ thể mình mạnh lên về mọi mặt. Khiên pháp và thương pháp đều mạnh lên.”

Hứa Cảnh Minh không cần nhìn vào bảng chiến lực cũng tự hiểu điều này. Thương pháp luôn cần phối hợp với bộ pháp, bộ pháp mạnh hơn có thể khiến thương pháp trở nên đáng sợ hơn nhiều.

Ở phía đối diện, Phương Ngu kinh ngạc nhìn Hứa Cảnh Minh: “Anh vừa rồi…”

Hứa Cảnh Minh nhìn Phương Ngu, càng nhìn càng thích ý.

Chính hắn đã giúp mình đột phá.

“Phương Ngu.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Cậu là một đối thủ đáng gờm.”

Phương Ngu sửng sốt một chút, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn Hứa Cảnh Minh.

“Để thể hiện sự tôn trọng đối với cậu.”

Hứa Cảnh Minh nhìn hắn: “Tôi sẽ dùng vũ khí mà tôi giỏi nhất để đánh bại cậu.”

Nói xong, Hứa Cảnh Minh ném song khiên trong tay ra.

Bang, bang, hai chiếc khiên đập xuống đất phát ra âm thanh đánh thẳng vào tim Phương Ngu, khiến hắn ta có chút bối rối.

Đồng thời Hứa Cảnh Minh lấy hai cây ngân thương đang đeo trên lưng ra, xoay người, két! Hai cây ngân thương chập vào nhau.

“ “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh.”

Hứa Cảnh Minh nhìn đối phương, cười nói: “Xin chỉ giáo!”

……

……

“Đây là cái gì vậy???”

“Hứa Cảnh Minh đang làm gì vậy?”

Vô số khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị kích thích đến cực hạn.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm ngồi trên sân khấu, ánh mắt có chút kinh ngạc, bình luận: “Hứa Cảnh Minh đã ném song khiên của mình đi.”

“Đúng vậy, “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh đã ném song khiên đi.”

Mắt nam khách mời Cận Phàm sáng lên, chăm chú theo dõi trận chiến: “Trận chiến này quả thực rất thú vị.”

Hành Phương và Dương Thanh Thước đều đứng ở bên kia chiến trường cổ đại, không tham gia vào trận chiến. Sau khi nhìn thấy Hứa Cảnh Minh vứt bỏ song khiên và lấy cây ngân thương ra, bọn họ lập tức trở nên hưng phấn.

“Thương pháp của anh Hứa mạnh hơn khiên pháp rất nhiều, trong cuộc so tài trước đây đã là tầng thứ ba rồi.”

Dương Thanh Thước vô cùng mong đợi nói.

Hai mắt của Hành Phương cũng trở nên nóng bỏng: “Lần so tài này cũng là lần đầu tiên lão Hứa dùng đến thương pháp trong giải đấu cúp Hỏa Chủng!”

Hứa Cảnh Minh cầm cây ngân thương trong tay, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Từ khi còn nhỏ, hắn đã được làm quen với ngân thương, luyện tập Lục Hợp Đại Thương, sau đó luyện đâm thương cản đòn. Vì vậy, ngày này qua năm khác, hắn nổi tiếng khắp cả nước trong đám thanh thiếu niên chỉ với một cây ngân thương. Năm mười tám tuổi, hắn trở thành thành viên chủ lực của đội tuyển quốc gia, đến năm hai mươi tuổi thì đạt đến đỉnh cao nhất trong sự nghiệp.

Sau khi chân bị gãy, tiền đồ bị hủy diệt, Hứa Cảnh Minh vẫn chưa từng từ bỏ cây ngân thương trong tay, ngược lại còn luyện thành thương pháp mạnh hơn trước kia. Vài năm sau, hắn tái xuất võ đài, khiến cho cả thế giới phải công nhận thương pháp của hắn nằm trong top 10 lịch sử.

Cảm giác cầm cán thương trong tay từ lâu đã ăn sâu vào tâm khảm của hắn.

Hắn luôn có chút tiếc hận trong lòng, vì trong thi đấu thực tế, đầu thương phải có hình cầu, có lớp đệm cách ly để bảo vệ tuyển thủ trong quá trình thi đấu.

Mãi đến khi thế giới ảo xuất hiện, hắn mới trải nghiệm cảm giác giết chết kẻ thù bằng một nhát thương.

“Cố làm ra vẻ huyền bí!”

Phương Ngu, người đang mặc một bộ giáp hạng nặng màu đen, dáng người cao to vạm vỡ, đang cầm một thanh phá thành kích (cây kích dài), nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh.

“Hứa Cảnh Minh, vứt bỏ khiên là chuyện ngu xuẩn nhất mà anh đã làm trong trận chiến này! Vì song khiên là vũ khí phòng thủ, nên anh mới có thể dễ dàng ngăn chặn kích pháp của tôi! Giờ anh chỉ sử dụng cây ngân thương, nếu muốn chống lại kích pháp của tôi thì sẽ khó khăn hơn gấp mười lần. Cả anh và tôi đều dùng binh khí dài, cây kích của tôi dài tới ba thước hai, dài hơn nhiều so với ngân thương của anh. Vũ khí càng dài thì càng mạnh, đạo lý cơ bản như vậy mà anh không biết biết sao?”

Thật ra trong lòng Phương Ngu đang cảm thấy bất an nên mới dùng lời nói để kích thích Hứa Cảnh Minh, hòng tìm ra lỗ hổng từ hắn.

“Vậy tôi thử một chút xem.”

Hứa Cảnh Minh vừa nói vừa di chuyển.

Vèo.

Hắn vừa di chuyển, bóng người đã trở nên mơ hồ, tiến tới trước mặt Phương Ngu.

Phương Ngu đứng tại chỗ, tập trung tinh thần ứng phó.

“Phù.”

Khoảng cách giữa Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu đột nhiên thu hẹp lại. Với ưu thế chiều dài 60 cm của binh khí, cộng thêm tốc độ của Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu, tất cả chỉ còn là vấn đề trong chốc lát. Có lẽ chỉ có Lôi Vân Phóng, người có bộ pháp đệ nhất thế giới, mới bắt kịp tốc độ này, còn Phương Ngu thì không thể kịp.

“Vụt.”

Bóng người vụt qua, ngọn thương bắn ra như một con rồng!

Cây thương xoay tròn, tiến sát lại.

Phương Ngu vội vàng nhấc Phá Thành Kích lên, ‘keng’ một tiếng! Phương Ngu khó khăn lắm mới cản phá được đòn tấn công của cây ngân thương bằng một nửa đoạn sau của cây phá thành kích, điều này khiến tim hắn thắt lại.

“Sao có thể nhanh vậy được?”

“Sau khi đột phá bộ pháp, toàn thân cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều. Một khi ý niệm dâng lên, lực đạo từ chân bắt đầu dâng lên, tốc độ ra thương cũng nhanh hơn rất nhiều.”

Trong lòng Hứa Cảnh Minh mừng thầm: “Chỉ tùy tiện đâm thương đã có thể uy hiếp được Phương Ngu rồi.”

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thương pháp trong giải đấu tranh Hỏa Chủng!

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 152: Cầm thương giết địch (2) Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Cảnh Minh phát huy năng lực sau khi đột phá bộ pháp nên hắn cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng.

“Ầm!”

Phương Ngu vừa cản trở được đòn đâm thương, Hứa Cảnh Minh đã thực hiện bộ pháp dưới chân, cây ngân thương quay ngược trở lại, đòn ra thương vô cùng mạnh mẽ. Với tốc độ kinh hoàng, cán thương tạo thành hình vòng cung, lưỡi thương như một cái rìu, mũi thương đâm thẳng xuống!

“Keng!”

Phá thành kích của thương quá mạnh, khiến cơ thể của Phương Ngu phải lùi lại một bước.

Dù đòn đâm thương mạnh đến đâu, nhưng dù sao Phương Ngu cũng là thiên tài vô song có mức độ tương thích với phương pháp tiến hoá đạt đến 103%, ưu thế thể chất rất lớn, vậy mà hắn ta vẫn bị áp chế. Chuyện này chỉ có thể là do kỹ năng phát lực của Hứa Cảnh Minh quá mạnh.

Ngay cả khi thể lực ở mức trung bình, hắn vẫn có thể bộc phát sức mạnh với tốc độ kinh hoàng.

“Phù.” “Bùm.” “Vèo.” “Rẹt!” “Vù!”

Chiêu này nối tiếp chiêu kia, phát ra những âm thanh xé vào trong không khí.

Nếu không phải là một chiêu xuyên thẳng, thì lại là một cú đâm bạo liệt, hoặc là một chiêu đột kích bất ngờ… Nhưng tất cả đều có một điểm chung là liên tục, không dừng lại, hết chiêu này lại đến chiêu khác! Hứa Cảnh Minh thi triển bộ pháp, tận dụng lực phản của mỗi lần va chạm binh khí, tung ra hết thương này đến thương khác!

Đây mới chính là lối sử dụng thương pháp quen thuộc của Hứa Cảnh Minh.

Sau khi bị gãy chân, hắn đã tham gia cuộc thi võ thuật thế giới lần thứ hai. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng với cách ra đòn vô cùng mạnh mẽ, nhưng đó là do chân bị thương, bộ pháp quá yếu nên không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu.

Bộ pháp quyết định một nửa độ mạnh yếu của thực lực, đây không phải lời nói dối.

“Sảng khoái, sảng khoái lắm.”

Hứa Cảnh Minh vô cùng vui vẻ, diện tích một trăm mét xung quanh giống như một địa bàn khổng lồ của hắn, và hắn kiểm soát chặt chẽ từng mảnh đất. Thông qua sự kiểm soát không gian, Phương Ngu dường như bị mắc kẹt trong một nhà tù, không tài nào thoát ra nổi.

Hắn muốn gần liền gần, muốn xa liền xa! Phương Ngu hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn không thể uy hiếp được Hứa Cảnh Minh.

Đây cũng chính là lý do Hứa Cảnh Minh luôn chọn giáp hạng nhẹ, hắn luôn coi trọng bộ pháp hơn những thứ khác.

Trên khán đài của phòng phát sóng trực tiếp, sắc mặt các thành viên của chiến đội Ô Lăng đều trở nên nghiêm trọng.

“Tiểu Phương Ngu gặp rắc rối rồi.”

Liễu Tiến Phong cau mày nhìn: “Bộ pháp của Hứa Cảnh Minh có lợi thế quá lớn, cậu ta hoàn toàn làm chủ ưu thế về không gian. Cậu ta muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, quyền chủ động giờ hoàn toàn nằm trong tay Hứa Cảnh Minh.”

“Kích pháp của Ngu Nhi là đánh vào chỗ hiểm và liên tục, chắc chắn không thể dễ dàng bị công phá như vậy được.”

Cha của Phương Ngu không nhịn được nói.

“Vô dụng thôi, Thương pháp của Hứa Cảnh Minh nổi tiếng về tốc độ nhanh như gió.”

Liễu Tiến Phong nói: “Vì tốc độ quá nhanh nên bất kỳ chiêu thức liên hoàn nào của đối phương cũng trở nên vô dụng. Bởi vì hắn sẽ không cho mình cơ hội để giằng co, thậm chí đâm chết ngươi ngay lập tức. Nếu anh chống đỡ được thì sống, không chống đỡ được thì chết!”

“Hứa Cảnh Minh nổi tiếng nhất về Vô Ảnh Thước, chỉ là cảm giác uy hiếp trước đây không lớn như vậy.”

“Khi đó, Hứa Cảnh Minh vẫn chưa đột pháp đến tầng thứ ba.”

“Thân thể là phương pháp tiến hoá cao cấp, thương pháp đạt tới Vô Ảnh Thức tầng thứ ba, nhất định phải đáng sợ hơn rất nhiều.”

Vẻ mặt của một vài người trong số họ đều trở nên nghiêm trọng, tất cả đều nhận ra tình hình bây giờ không ổn lắm.

Phương Ngu, người trực tiếp đấu với Hứa Cảnh Minh nên là người cảm nhận được rõ nhất.

“Khó chịu quá.”

Phương Ngu đau đớn, cảm giác mình là một con bọ bị lọt vào một tấm mạng nhện dưới sự điều khiển của Hứa Cảnh Minh, muốn xông ra nhưng không được, muốn trốn cũng không xong.

Hắn mặc trọng giáp, tay cầm cây kích lớn, nhưng hành động vô cùng vụng về.

“Bộ pháp, nếu như bộ pháp của mình đột phá đến tầng thứ ba, thì với thể lực của mình, anh ta sẽ không thể áp chế được mình.”

Phương Ngu vô cùng đau đớn mà không thể làm gì được, bộ pháp của hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.

Phương Nguchỉ biết cố hết sức dùng cây kích lớn để đỡ những đòn liên tiếp của Hứa Cảnh Minh.

Hứa Cảnh Minh liên tục ra chiêu, sự phối hợp giữa bộ pháp và thương pháp ngày càng trở nên hoàn hảo, nhịp nhàng. Đòn tấn công cũng trở nên sảng khoái hơn bao giờ hết.

“Bang.”

Chỉ với một cú đâm thương, Phá Thành Kích của Phương Ngu đột nhiên chấn động. Cùng với đó, hai tay cầm cây ngân thương của Hứa Cảnh Minh đột nhiên trở nên mơ hồ.

Vù vù!

Cây ngân thương cũng trở nên mơ hồ, trở lại vị trí ban đầu như thể chưa từng di chuyển.

Thương Pháp, Vô Ảnh Thước!

Hứa Cảnh Minh nhìn phía đối diện, Phương Ngu đang cầm Phá Thành Kích, cổ họng anh ta đã thủng mất một lỗ, thân thể bắt đầu mờ đi. Phương Ngu nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, trong lòng suy nghĩ, hắn nhất định phải nhớ kỹ đối thủ này.

Trong trận chiến này, hắn đã bị đánh bại một cách thảm hại.

Khi Phương Ngu hóa thành hư vô rồi biến mất khỏi chiến trường, trên mặt Hứa Cảnh Minh cũng lộ ra một nụ cười. Hắn quay đầu nhìn Hành Phương và Dương Thanh Thước ở đằng xa, cười nói: “Thắng rồi!”

“Anh Hứa, giỏi quá đi mất.”

Dương Thanh Thước nhảy cẫng lên.

“Lão Hứa, trâu, quá trâu!”

Hành Phương cười lớn.

Trong tiếng cười vui, Hứa Cảnh Minh, Hành Phương và Dương Thanh Thước cũng hóa thành hư vô, toàn bộ bản đồ chiến trường cũng sụp đổ.

Chiến đội Lê Mộc giành chiến thắng, trở thành một trong bốn đội mạnh nhất!

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 153: Bảng lực chiến cá nhân (1) Ba người Hứa Cảnh Minh, Hành Phương và Dương Thanh Thước đến khán đài phòng phát sóng trực tiếp. Lê Miểu Miểu, Vương Di, Lưu Xung Viễn đã đợi ở đây từ lâu, ngoài ra còn có hai nữ trợ lý là Tiểu Tằng và chị Khổng. Tất cả mọi người đều nhiệt tình chào đón ba người họ.

“Đội trưởng, tôi rất ngưỡng mộ cậu!”

Lưu Xung Viễn chủ động bước tới, vẻ mặt chân thành nói.

“Tôi mới là người ngưỡng mộ đội trưởng nhất.”

Dương Thanh Thước lập tức nói.

“Tránh ra!”

Lê Miểu Miểu hét lớn, khiến mọi người lập tức nhường đường cho cô. Lê Miểu Miểu tiến lên, Hứa Cảnh Minh mỉm cười nhìn bạn gái.

“Anh đấu rất hay.”

Lê Miểu Miểu vui vẻ cười nói: “Em cũng là thành viên của một trong bốn chiến đội mạnh nhất Trung Quốc. Đội trưởng, thành viên dự bị là em sẽ quyết định thưởng cho anh.”

Hứa Cảnh Minh lập tức cúi đầu hôn bạn gái.

Khuôn mặt Lê Miểu Miểu đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn mọi người xung quanh nói: “Đang nhiều người quá!”

“A ha ha ha.”

Hành Phương vỗ tay reo hò, Vương Di, chị Khổng và những người khác đều cười vui vẻ.

“Anh Hứa quá trâu, bây giờ chúng ta đã lọt vào top bốn đội mạnh nhất.”

Mắt Dương Thanh Thước sáng lên, cười nói: “Tiền thưởng cho bốn đội đứng đầu là mười ngàn vạn tệ, tôi cảm thấy hơi lâng lâng, tôi được 16%, tức là được 1600 vạn tệ… Ôi, cuộc đời tôi chưa từng kiếm được số tiền lớn như vậy!”

“Đây cũng là số tiền mà tôi kiếm được nhiều nhất.”

Lưu Xung Viễn phấn khích nói.

“Thế giới ảo sẽ gửi tiền trực tiếp cho chúng ta, chúng ta chỉ cần nộp thuế là được.”

Dương Thanh Thước vui vẻ nói: “Tiền thưởng là một khoản thu nhập ngẫu nhiên có được, chỉ cần nộp 20% thuế thu nhập, số tiền tới tay là hơn một ngàn vạn tệ, thực sự rất tốt.”

“Tiền thưởng cho bốn đội đứng đầu cũng bình thường, chứ tiền thưởng cho quán quân và á quân sẽ cao hơn nữa!”

Lưu Xung Viễn nói.

Trước khi thế giới ảo ra đời, thu nhập của Hứa Cảnh Minh và Hành Phương đã khá cao, nhưng Lưu Xung Viễn và Dương Thanh Thước thì chưa từng kiếm được nhiều như vậy.

Người có thu nhập cao nhất ở đây là Vương Di. Cô nổi tiếng từ khi còn rất nhỏ, còn là nhân vật lớn từng giành chức quán quân của thế vận hội Olympic ba lần liên tiếp, cho nên có thể kiếm tiền quảng cáo rất dễ dàng. Trong thế giới ảo, Vương Di cũng nằm trong top ba người nổi tiếng nhất nền tảng quan sát đối chiến, lượng thu nhập cao như vậy là chuyện bình thường đối với cô.

Vương Di đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, cô có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Dương Thanh Thước và Lưu Xung Viễn.

“Càng về sau, chúng ta lại càng dựa vào đội trưởng nhiều hơn.”

Vương Di thầm nghĩ: “Đội trưởng đã cho mình đủ môi trường rèn luyện. Tuy mình từng vài lần rơi vào tuyệt cảnh, thậm chí còn bị đối thủ ám sát. Dưới áp lực khủng bố như thế, ,à mình vẫn không thể đột phá lên tầng thứ ba.”

Bản chất Vương Di rất hiếu thắng, cô không chịu nổi cảm giác bất lực này, cô rất muốn đột phá.

……

……

Trên khán đài, Phương Ngu cũng đi đến chỗ người thân và các trưởng bối.

“Phương Ngu, cảm thấy thế nào?”

Liễu Tiến Phong hỏi.

Phương Ngu nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình và khách mời đang chiếu lại những cảnh chiến đấu đặc sắc. Hắn xem đoạn phát lại tua chậm… Dưới thương pháp của Hứa Cảnh Minh, hắn hoàn toàn không có thế chủ động.

“Một thương rất nhanh.”

Phương Ngu xem toàn bộ đoạn video phát lại, khi nhìn thấy chiêu cuối Vô Ảnh Thước của Hứa Cảnh Minh, hắn ta nói tiếp: “Nhanh đến mức đến con còn không kịp phản ứng.”

“Bí mật của Vô Ảnh Thước chính là thời gian ra thương ngắn hơn thời gian phản ứng cực hạn của hệ thần kinh!”

Liễu Tiến Phong gật đầu nói: “Chỉ cần Hứa Cảnh Minh có cơ hội ra thương, đối thủ chắc chắn sẽ bị đánh trúng mà chẳng kịp phản ứng! Rất nhiều người biết sự lợi hại của Vô Ảnh Thước, nhưng không phải ai cũng học được.”

Phương Ngu gật đầu đồng ý: “Chiêu thức nào cũng cần phải có một cú lên tay lấy đà. Quá trình lấy đà phát lực chiếm nhiều thời gian lâu nhất. Ngay cả một chiêu thức cực nhanh như là đâm lên… cũng phải đưa tay lên lấy đà.”

Ba Phương ở bên cạnh lên tiếng: “Vô Ảnh Thước của Hứa Cảnh Minh cũng phải lấy đà, chỉ là thời gian lấy đà của hắn rất ngắn. Hắn từ bỏ “liên chiêu” và những thứ khác chỉ để dồn lực cho một chiêu thức này được diễn ra nhanh nhất! Ca từng học chiêu thức này rất nhiều lần, nhưng không thể học được.”

“Thế này mới được gọi là tuyệt chiêu chứ! Đâu phải muốn học là học.”

Liễu Tiến Phong bật cười đáp lại.

“Một thương này quá nhanh, thân pháp của hắn cũng rất tốt.”

Phương Ngu gật đầu nói: “Thực lực của con với hắn có khoảng cách rất lớn, nhưng con tin rằng, một khi con đột phá thân pháp, với lợi thế thể chất của mình, con hoàn toàn có thể giành chiến thắng.”

Liễu Tiến Phong, ba Phương và những trưởng bối khác gật đầu.

Miễn là kỹ năng chiến đấu của Phương Ngu không kém nhiều so với đối thủ, hắn có thể giành chiến thắng nhờ vào lợi thế thể chất của mình. Trong tất cả các phương diện, hắn lại có thể sở hữu ưu thế bẩm sinh.

============

Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>

Chương 154: Bảng lực chiến cá nhân (2) Trên sân khấu, người dẫn chương trình Lưu Hâm liếc mắt nhìn tin thông báo trước mặt mình, cô ngẩng đầu lên rồi cười nói: “Vòng thứ ba của giải đấu cúp Hỏa Chủng chính thức kết thúc. Hệ thống thế giới ảo cũng đã tính toán lực chiến của đội thắng cuộc, ngoại trừ đội của Liễu Hải và Lôi Vân Phóng đã được cố định ở vị trí số một và hai, các đội khác được xếp hạng dựa theo lực chiến.”

Một bên, bảng xếp hạng chiến lực dần hiện lên trên màn hình.

Số 1: Đội lão niên Liễu Hải

Số 2: Chiến đội Lôi Vân Phóng

Số 3: Chiến đội Lê Mộc, lực chiến: 23220

Số 4: Chiến đội Tiên Tư, lực chiến: 21680

“Ngày mai, vòng bán kết của Hỏa Chủng sẽ bắt đầu.”

Lưu Hâm bình luận với giọng điệu mong chờ: “Chiến đội được dẫn dắt bởi Liễu Hải, huấn luyện viên số một thế giới, sẽ đấu với chiến đội do đệ nhất nữ tuyển thủ Trung Quốc Trương Thanh dẫn đầu. Trận còn lại sẽ là chiến đội của Lôi Vân Phóng, người có thân pháp đệ nhất thế giới, đấu với đội do thiên tài trẻ tuổi Hứa Cảnh Minh dẫn đầu.”

Một bản đồ đối chiến cũng xuất hiện ở bên cạnh.

Ngày 5 tháng 9 lúc 0:00, trận đầu tiên: đội lão niên Liễu Hải và chiến đội Tiên Tư

Ngày 5 tháng 9 lúc 1:00, trận thứ hai: chiến đội Lôi Vân Phóng và chiến đội Lê Mộc

……

……

Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc của Hứa Cảnh Minh đều nhìn lên bản đồ đối chiến.

“Đối thủ là chiến đội Lôi Vân Phóng.”

Lê Miểu Miểu có chút căng thẳng nhưng cũng rất mong đợi: “Tiền bối Lôi Vân Phóng là người có thân pháp số một thế giới.”

“Ngay từ lần đầu tiên hắn thể hiện thực lực của mình ở thế giới ảo, thân pháp của hắn đã ở tầng thứ ba.”

Hứa Cảnh Minh gật đầu nói: “Sau hơn một tháng, không biết thân pháp của hắn đã mạnh đến mức nào? Khi trực tiếp đối đầu mới có thể biết được.”

“Những người từng đấu với hắn cũng khó có thể biết rõ hắn mạnh đến mức nào.”

Vương Di nói: “Ở Trung Quốc, rất ít người có thể bức ép tiền bối Lôi Vân Phóng thể hiện ra toàn bộ thực lực của mình.”

Tất cả các thành viên trong đội đều đồng ý với điều này, trong lòng đều cảm thấy một luồng áp lực mơ hồ.

“Ít ra còn dễ hơn đấu với đội của sư phụ Liễu Hải.”

Hứa Cảnh Minh cười nói: “Sức mạnh của sư phụ Liễu Hải trải đều trên mọi phương diện, không có chút khuyết điểm nào.”

“Trước mắt hãy đánh bại đội của tiền bối Lôi Vân Phóng, sau đó chúng ta sẽ vào trận chung kết cùng với đội của huấn luyện viên Liễu Hải!”

Dương Thanh Thước nắm chặt tay.

“Tôi có đủ lòng tin.”

Hành Phương cười nói.

Vương Di đồng tình: “Chúng ta vẫn có lòng tin. Nếu nhìn vào đội của Lôi Vân Phóng, bốn người đồng đội của hắn đều tương đối yếu, chỉ có tiền bối Lôi Vân Phóng là đối thủ của chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment