Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 56

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Quan Kiệt Anh lấy một đôi giày ống màu trắng được mạ vàng trong túi đeo lưng ra, có chút thương cảm nói:

– Năm đó tốc độ của cha ngươi quá nhanh, ta không thể không chuẩn bị đôi giày tốc độ âm thanh cấp năm này. Đáng tiếc, nguyện vọng đánh với hắn một trận vẫn chưa thể thực hiện, hôm nay bèn đưa giày này cho ngươi, hy vọng ngươi không nên cô phụ uy danh của cha ngươi.

Nói xong thì ném đôi giày tốc độ âm thanh cấp năm cho Vương Hạo, làm cho Hạ Vi Vi bên cạnh trợn mắt há mồm, quá đại gia rồi!

Giày tốc độ âm thanh cấp năm, bảo bối nói ít thì cũng phải mấy chục tỷ mới có thể mua được, nói nhiều thì cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, tuyệt đối là một vật tượng trưng cho thân phận.

Nhưng bây giờ Quan Kiệt Anh nói đưa là đưa, ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, thật là vô cùng hào phóng.

Vương Hạo nhanh chóng nhét đôi giày tốc độ âm thanh cấp năm vào ngực, như rất sợ người khác cướp đi vậy, sau đó nhìn chằm chằm cự kiếm Quan Kiệt Anh cõng sau lưng, nghiêm túc nói:

– Người xưa có Bá Nha đập đàn vì Chung Tử Kỳ, cảm khái đời người không có một tri kỷ. Vì sao hôm nay Quan thúc không noi theo Bá Nha, phong kiếm vì cha ta. Người cứ yên tâm, con thấy kiếm của ngài cũng là danh kiếm, nên sẽ cố nhận lấy, sẽ không khiến nó bị chôn vùi mất vẻ sắc bén.

Vô sỉ!

Thiên hạ đệ nhất vô sỉ!

Trong đầu mọi người lập tức dán cho Vương Hạo cái danh hiệu này, người ta đã đưa ngươi một đôi giày tốc độ âm thanh cấp năm, ngươi không biết cảm ơn thì thôi đi, lại có có ý đồ với cự kiếm của người ta. Loại người vô sỉ như thế nào, mọi người đều bảy tỏ đời này chưa từng thấy qua.

– Ngươi thật sự một chút cũng không giống ba ngươi.

Quan Kiệt Anh lắc đầu bật cười nói:

– Cái thanh cự kiếm này tên là Duệ Quang, là một trong mười vũ khí hợp kim cấp 6 trong cả Liên Bang Tinh Tế, ta đã định truyền nó cho Vân Dương, ngươi không nên có ý đồ gì với nó. Nói đi cũng phải nói lại, cha ngươi không phải là không có, ngươi muốn nhiều như vậy làm gì?

Vừa nói xong, ánh mắt mọi người tại đây đều chợt co lại, thanh cự kiếm này lại là Duệ Quang!?

Phải biết vũ khí hợp kim cấp 6 tuyệt đối là thần binh lợi khí, cho dù Liên Bang Tinh Tế tiêu hao vô số tài nguyên, cũng chỉ có thể chế tạo mười cái, có thể thấy nó khó chế tạo bao nhiêu, mà người có thể có được chúng, suy nghĩ một chút cũng sẽ biết là người như thế nào.

Khiến cho Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, Quan Kiệt Anh lại nói cha của Vương Hạo cũng có một cái. Chuyện nà càng làm cho trong lòng các nàng tràn ngập tò mò, cha của Vương Hạo rốt cuộc là ai?!

– Ha ha, nơi này thật sự rất náo nhiệt!

Một tiếng cười già nua vang lên, sau đó Tô Mộc mặt mũi vui vẻ đi vào trong tiệm, đồng hành còn có Mạc Lệ – Dược Đế cấp năm, hiệu trưởng Chung Ly, hội trưởng La Dược.

– Tô tiền bối, Mạc tiền bối.

Hai người Quan Kiệt Anh, Vân Sơ Dao không dám khinh thường, vội vàng tiến lên hành lễ.

Vương Hạo ngơ ngác nhìn Tô Mộc, trí nhớ sâu trong đầu lập tức tuôn ra ngoài.

Năm đó ở đế tinh, một đám người lao vào phủ Trấn Uy Nguyên Soái muốn bắt thằng xui xẻo, nhưng ngay tại thời khắc nguy cơ, Tô Mộc xuất hiện, không có bất kỳ do dự nào lập tức đại sát tứ phương, giết cho tất cả mọi người không dám tiến lên, giết cho những thế lực kia kinh hãi run sợ.

Cuối cùng không biết chuyện gì xảy ra, Tô Mộc mang thằng xui xẻo an toàn rời khỏi đế tinh, trải qua nhiều trắc trở đi tới Trái Đất.

Sau đó, Tô Mộc có chuyện rời đi, nên cho thằng xui xẻo một khoản tiền, nhưng thằng xui xẻo sống chết không nhận, nhất định muốn tự nuôi mình.

Mà từ đó về sau, thằng xui xẻo cũng không còn xuất hiện trước mặt vị lão gia gia này nữa.

– Ông nội…

Trong hốc mắt Vương Hạo không biết nước mắt ở đâu tuôn ra, âm thanh cũng nghẹn ngào.

– Đứa nhỏ tới đây, cho ông nội nhìn con thật kỹ xem nào.

Tô Mộc cũng ngấn lệ, cả đời ông không có con cháu, rót hết toàn bộ tâm huyết lên trên người tên đệ tử Vương Thiên Dật, nên có thể nói Vương Thiên Dật chính là con trai ông, Vương Hạo chính là cháu trai ông.

– Hu hu hu…

Dưới chân Vương Hạo cũng không khống chế được, chạy như bay nhào vào trong ngực Tô Mộc, tiếng khóc tỉ tê vang lên, thật giống như một người lưu lạc tìm được thân nhân.

Thật ra thì trong trí nhớ thằng xui xẻo, từ sau khi Vương Thiên Dật mất tích, Tô Mộc đã trở thành thân nhân thân nhất của hắn.

Đáng tiếc Tô Mộc vẫn chưa từng xuất hiện, điều này làm cho thằng xui xẻo càng ngày càng lạnh nhạt, dành toàn bộ thời gian lên phương diện dược tề.

Dĩ nhiên Tô Mộc cũng để lại phương pháp liên lạc, nhưng có thể là thằng xui xẻo cho rằng nếu vô duyên vô cớ liên lạc với Tô Mộc thì sẽ quấy rầy đối phương, nên vẫn chưa từng liên lạc.

– Đứa bé ngoan, những năm này con chịu khổ rồi.

Đôi mắt già nua của Tô Mộc hàm chứa nước mắt, vuốt ve đầu Vương Hạo.

Hạ Vi Vi nhích dần tới bên cạnh Nhạc Huyên, nhỏ giọng hỏi:

– Ngươi biết Vương Hạo rốt cuộc là có thân phận gì hay không?

Nhạc Huyên lắc đầu một cái, bây giờ nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc Vương Hạo là ai? Dựa theo lời của Quan Kiệt Anh, cha của Vương Hạo là Võ Đế giống hắn, còn có một trong mười vũ khí hợp kim cấp 6 của Liên Bang Tinh Tế, chứng tỏ địa vị tuyệt đối rất cao.

Bây giờ lại xuất hiện thêm một ông nội, mà vị ông nội này ngay cả cường giả Võ Đế như Quan Kiệt Anh, Vân Sơ Dao gặp cũng phải hết mực cung kính, có thể thấy thân phận của ông nội này cũng không thấp.

Nghĩ xong, Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi lập tức sợ tới ngây người, nhà Vương Hạo lại có hai vị Võ Đế, chuyện đùa này có chút quá mức rồi đi!?

Vương Hạo lau nước mắt, chỉ Quan Kiệt Anh vừa khóc vừa kể lể:

– Ông nội, người nầy ỷ vào tu vi mình cao, đoạt cự kiếm của con, người phải làm chủ cho con với!

Vừa dứt lời, mọi người ở đây lập tức đổ mồ hôi. Tên Vương Hạo này không chỉ không mang theo khí tiết, còn cmn mở mắt nói mò.

Lúc này, trong lòng Quan Kiệt Anh thật sự như cón một cơn sóng thần quét qua. Mới vừa rồi hắn không nên đưa đôi giày tốc độ âm thanh cho Vương Hạo, bây giờ thì hay rồi, chuẩn xác là một tấm cao da chó, gỡ không gỡ ra được, còn thay đổi phương pháp muốn cự kiếm Duệ Quang của hắn.

Vương Hạo nhìn về phía Vân Sơ Dao nháy mắt một cái, giống như nói, bây giờ còn không trị Quan Kiệt Anh thì đợi tới lúc nào?

Vân Sơ Dao phong tình vạn chủng trợn mắt nhìn Vương Hạo một cái, lời lẽ chính nghĩa chỉ Quan Kiệt Anh,

– Không sai, Tô tiền bối, mới vừa rồi chính mắt ta thấy Quan Kiệt Anh đoạt cự kiếm của người bạn nhỏ Vương Hạo này.

Sắc mặt Quan Kiệt Anh tối sầm lại, Vân Sơ Dao này đã đột phá tới Võ Đế rồi, như thế nào lại cùng đứa trẻ như Vương Hạo làm loạn chứ!

Trác Vũ nhìn mấy vị tai to mặt lớn ở nơi này, chỉ có thể cúi đầu rụt cổ, trong lòng vẫn luôn thầm lẩm nhẩm, không nên hỏi ta, không nên hỏi ta.

– Ha ha, một cái cự kiếm có gì tốt.

Mạc Lệ cười lớn một tiếng đi tới bên cạnh Vương Hạo, búng ngón tay một cái, La Dược nhanh nhẹn tiến lên, mở ra một cái rương kim loại, bên trong là một bộ công cụ dược tề mới tinh.

Chỉ là so với đám công cụ ống nghiệm thủy tinh kia, thì tất cả số công cụ này đều tản ra màu vàng nhàn nhạt, nhìn hình dáng không thôi cũng đủ biết, tuyệt đối không ít tiền.

– Dược bình kim thủy tinh!

Ánh mắt mọi người có mặt ở đây đều giật giật, hô hấp có chút gấp gáp.

Mặc dù trong số những người ở đây, không có bao nhiêu người biết phối chế dược tề, nhưng đối với danh từ dược bình kim thủy tinh vẫn là như sấm bên tai.

Nếu như đối với võ giả mà nói, vũ khí hợp kim cấp 6 chính là thứ cao nhất bọn họ theo đuổi, thì đối với dược tề sư mà nói, dược bình kim thủy tinh chính là thứ cao nhất bọn họ theo đuổi.

Theo truyền thuyết, sử dụng dược bình kim thủy tinh phối chế dược tề, không chỉ có thể tăng tỷ lệ thành công, còn có thể đề cao dược liệu.

Chỉ là những dược bình kim thủy tinh này đều là chọn những tài liệu đặc biệt luyện chế thành, cho dù trong nội bộ công hội Dược Tề cũng là vật phẩm hiếm có, người bình thường hoàn toàn không thể sử dụng…
Bình Luận (0)
Comment