Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 57

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.



Vương Hạo chảy nước miếng, nhìn chằm chằm dược bình kim thủy tinh.

Mạc Lệ thấy vậy, nụ cười trên mặt càng rõ hơn,

– Vương Hạo, chỉ cần con tới công hội Dược Tề của chúng ta, vậy thì những dược bình kim thủy tinh này sẽ thuộc về con, còn có phòng thí nghiệm dược tề tư nhân, kinh phí nghiên cứu mỗi tháng ba chục tỷ, ra cửa có ba mươi Võ Vương đi theo, muốn mua gì có thể nói với công hội Dược Tề, cho dù muốn mua phi thuyền tổng thống tư nhân Thiên Long cũng không thành vấn đề…

Vương Hạo càng nghe mắt càng sáng, công hội Dược Tề này quả nhiên không thẹn danh tiếng đại gia trâu bò nhất Liên Bang Tinh Tế, ra tay một cái là thấy hơi thở đại gia đập thẳng vào mặt.

Mọi người ở đây nghe thấy thì đều chậc lưỡi hít hà, này cmn quá kinh khủng rồi!

Kinh phí nghiên cứu ba chục tỷ, cái này cho dù ngày ngày mua đồ sinh hoạt, cũng không cách nào xài hết trong vòng một tháng đi!?

Còn có ba mươi hộ vệ cấp bậc Võ Vương đi theo, phô trương như vậy cũng quá lớn rồi đi?

Đáng sợ nhất là, công hội Dược Tề lại vì Vương Hạo muốn mà mua phi thuyền tổng thống Thiên Long, đại gia như vậy, người nào ở Liên Bang Tinh Tế có thể so sánh?!

Tô Mộc thấy hai mắt Vương Hạo lấp lánh kim quang, hiển nhiên đã sắp bị lão khốn nạn Mạc Lệ này dụ dỗ đi, không biết làm thế nào bèn tằng hắng một tiếng:

– Khụ khụ, chẳng lẽ Hạo nhi quên đãi ngộ năm đó mà học viện Hoàng Gia dành cho con rồi sao?

Vương Hạo chợt thức tỉnh, trong đầu hiện lên hình ảnh năm mười tuổi ấy.

Trong phòng thí nghiệm của học viện Hoàng Gia, thằng xui xẻo đang phối chế dược tề, sau đó mấy người xông vào, không nói hai lời đã nhấc hắn ném ra khỏi cửa học viện Hoàng Gia.

Đồng thời, mấy tên thầy giáo còn chế nhạo hắn, con trai của một thường dân cho dù được đóng gói, cũng không thể nào trở thành quý tộc chân chính, vẫn là bình dân đê tiện.

Mà những học sinh tự nhận là tài trí hơn người, sau khi nghe tin Trấn Uy Nguyên Soái không rõ tung tích cũng vội vàng gia nhập hội chế nhạo, làm nhục hắn, thậm chí còn có rất nhiều học sinh ra tay với hắn, ném trứng gà thối, lá rau nát…

Mặc dù thằng xui xẻo vẫn không nói gì, chỉ là yên lặng rời đi, nhưng đoạn trí nhớ này khắc cực sâu trong trí nhớ hắn, có thể thấy thằng xui xẻo lúc đó khó chịu biết bao nhiêu.

– Ta phải luyện võ, ta muốn phá hủy học viện Hoàng Gia, ta muốn học viện Hoàng Gia diệt vong, cho nó trở thành lịch sử…

Hai mắt Vương Hạo lóe lên hung quang, quanh thân tản ra một cỗ khí tức hung ác. Hắn không vì cái gì khác, chỉ vì tôn nghiêm của thằng xui xẻo cũng phải phá hủy học viện Hoàng Gia.

Mọi người ở đây chợt rùng mình, không ai hoài nghi lời của Vương Hạo, chỉ dựa vào thiên phú kinh khủng kia, một khi lớn lên việc học viện Hoàng Gia bị diệt vong là chuyện đã định trước.

Mạc Lệ không biết làm sao chỉ có thể thở dài, coi bộ chuyện năm đó đối với Vương Hạo mà nói, tuyệt đối là một đả kích nặng nề, muốn kéo Vương Hạo vào công hội Dược Tề, có lẽ không thành.

Hạ Vi Vi kéo Nhạc Huyên, tò mò hỏi:

– Trước kia Vương Hạo từng học ở học viện Hoàng Gia?

Nhạc Huyên lắc đầu một cái,

– Ta không biết, nhưng ta biết, học viện Hoàng Gia lần này gặp phiền toái lớn rồi.

Hạ Vi Vi đồng tình gật đầu một cái, một thiếu niên ở tuổi mười bảy có thể lĩnh ngộ ba môn võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành, tương lai có thành tựu như thế nào, dùng mông nghĩ cũng ra.

Điểm mấu chốt là, tên Vương Hạo này còn là người vô sỉ như vậy, không có bất kỳ khí tiết nào.

– Học viện Hoàng Gia cũng không phải nơi ngươi muốn diệt là có thể diệt.

Giọng nói bình tĩnh của Quan Kiệt Anh đột nhiên vang lên.

Tô Mộc liếc nhìn Quan Kiệt Anh, lại nhìn Lý Vân Dương một chút, hỏi:

– Kiệt Anh, đây là con trai ngươi?

– Dạ thưa Tô tiền bối, đây là đệ tử ta, tên là Lý Vân Dương.

Quan Kiệt Anh trả lời.

– Đệ tử của ngươi?

Tô Mộc nhướn mày một cái, cảm giác có chút ngoài ý muốn. Thiên phú của Quan Kiệt Anh mạnh bao nhiêu, ông hết sức rõ ràng, nhưng bây giờ lại thu một đệ tử tư chất bình thường như thế, thật khiến người khác khó hiểu.

Thiếu tướng Trác Vũ đi tới bên cạnh Tô Mộc, nhỏ giọng nói:

– Tô tiền bối, đứa nhỏ này tu luyện Thiên Địa Thăng Long quyết.

Con ngươi Tô Mộc chợt co rút, nhìn chằm chằm Quan Kiệt Anh một cái:

– Không tồi, đây chính là phong cách của ngươi, đứa nhỏ này sẽ tham gia cái cuộc so tài kia chứ?

Quan Kiệt Anh gật đầu một cái.

– Nói vậy thì, đứa nhỏ này chính là lá bài tẩy cuối cùng của học viện Hoàng Gia các ngươi?

Sắc mặt Tô Mộc có chút nặng nề, ông vẫn vô cùng kiêng kỵ Thiên Địa Thăng Long quyết.

Quan Kiệt Anh lắc đầu một cái:

– Ta cũng không biết, đã mấy năm rồi ta chưa trở về học viện Hoàng Gia, không biết bọn họ có tìm được mầm non nào tốt hơn không.

Tô Mộc gật đầu:

– Bất kể như thế nào, ta hy vọng ngươi giữ bí mật thay Hạo nhi, thân phận của hắn bây giờ rất nhạy cảm.

Quan Kiệt Anh nhìn Vương Hạo một cái,

– Không thành vấn đề, ta cũng hy vọng thấy Vân Dương tỷ thí với Vương Hạo.

Nói xong, Quan Kiệt Anh mang theo Lý Vân Dương đi một bước quay đầu ba lần, nhớ nhung không thôi, rời đi.

– Ông nội, cự kiếm của con.

Vương Hạo vội vàng nhảy cẫng lên, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn cự kiếm hợp kim cấp 6 rời khỏi mình sao!?

Tô Mộc sờ đầu Vương Hạo, an ủi:

– Yên tâm đi! Khi con tỷ thí với nhóc Lý Vân Dương đó, con sẽ cầm vũ khí của cha con quyết một trận thư hùng với hắn.

– Vũ khí của lão đầu tử?

Vương Hạo có chút sững sờ, vũ khí của cha hắn không phải là cũng không rõ tung tích với cha hắn rồi sao?

Tô Mộc thở dài nói:

– Năm đó cha con hình như đã phát hiện chuyện gì, lúc gần đi thì đến tìm ta, còn để vũ khí lại chỗ ta, hơn nữa nhờ ta thường xuyên chú ý sự an toàn của con.

– Năm đó lão đầu tử đã phát hiện cái gì?

Chân mày Vương Hạo nhíu lại, hỏi.

Tô Mộc hơi mỉm cười nói:

– Cho dù nói cho con thì có tác dụng gì? Vẫn nên tăng thực lực lên đi! Không cần phải để tâm chuyện xa vời.

Nói xong, Tô Mộc vỗ một cái lên gáy Vương Hạo, sau đó biến mất không thấy.

– Ông nội, người đi nơi nào vậy?

Vương Hạo vội vàng kêu to, đây chính là núi dựa của hắn, không thể cứ vậy mà đi chứ!

Hiệu trưởng Chung Ly đi tới, cười nói:

– Tô tiền bối bảo ta tới nói cho em biết, trong bốn trường đại học trọng điểm lớn thì chọn đại học Thiên Bắc.

Vương Hạo kéo hiệu trưởng Chung Ly,

– Có thể nói cho em biết, ông nội em rốt cuộc là thần thánh phương nào hay không?

Hiệu trưởng Chung Ly vô tội lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi, một chút ý giải thích cũng không có.

– Chết tiệt, lão đầu tử thối.

Vương Hạo tức giận không ngừng trợn mắt. Trong trí nhớ của thằng xui xẻo, chỉ nhớ từ nhỏ tới lớn đã kêu Tô Mộc là ông nội, còn việc người ông này tên là gì, trong trí nhớ của hắn không có.

Cho dù người khác có nói cho thằng xui xẻo, thì thằng xui xẻo cũng bày tỏ không có thời gian lắng nghe, hắn cần phải đi nghiên cứu dược tề.

– Haizz…

Mạc Lệ thở dài, đưa một cái huy hiệu ba sao cho Vương Hạo,

– Đứa nhỏ, đây là huy hiệu Dược Tông cấp ba, bất kể con có đi công hội Dược Tề hay không, con vẫn là người của công hội Dược Tề. Hãy nhớ, nếu có chuyện khó giải quyết gì, công hội Dược Tề đều làm hậu thuẫn kiên cường cho con.

Nói xong, Mạc Lệ vỗ vỗ bả vai Vương Hạo, xoay người mang La Dược rời đi, đồng thời còn mang theo bộ dược bình kim thủy tinh.

Vương Hạo nhìn huy hiệu Dược Tông trong tay, trong lòng chảy máu. Sao người không kiên trì thêm một chút chứ? Chẳng lẽ người không biết lực ý chí của hắn không kiên định sao!

Thiếu tướng Trác Vũ lau mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi trên đất, thở hổn hà hổn hển. Mấy vị gia gia này rốt cuộc đã rời khỏi Trái Đât rồi, cuộc sống tốt đẹp của hắn sắp bắt đầu…
Bình Luận (0)
Comment