Trần Nhất Thiên vừa về đến nhà là vào phòng mình ngay, dường như lúc chiều anh đã gọi cho ai đó.
Buổi tối bà Trần đi ngủ sớm, Vu Kiều chơi một mình trong phòng. Cô bé lục được mấy món đồ thú vị dưới gầm giường, một lọ sao may mắn và một lọ hạc giấy.
Vào những năm 90, loại quà tặng này đặc biệt phổ biến trong giới học sinh cấp 2. Vật liệu chuyên làm origami được bán rất nhiều, có cả những hướng dẫn làm origami nữa.
Ngôi sao may mắn được làm từ những dải giấy có chiều rộng bằng nhau gấp lại thành ngôi sao năm cánh ba chiều, phồng lên rất dễ thương. Dưới gầm giường của Vu Kiều có một lọ thuỷ tinh lớn. Những ngôi sao được làm bằng giấy nhiều màu sắc, có một số còn phát sáng, được đựng trong một cái lọ trong suốt, khoảng chừng hơn một ngàn cái.
Việc gấp nhiều ngôi sao như vậy đòi hỏi rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn.
Ngoài ra còn có một chiếc lọ tương tự chứa đầy những con hạc giấy. Chúng cũng có nhiều màu sắc, cùng kích cỡ và còn rất mới.
Vu Kiều thổi bụi trên lọ rồi đổ những ngôi sao và hạc giấy ấy ra giường. Đồ để lâu nên hơi bạc màu nhưng người gấp rất cẩn thận, các góc cạnh đều rất gọn gàng.
Vu Kiều lấy kim và chỉ ra xỏ những ngôi sao nhỏ ấy lại. Để duy trì hình dạng ba chiều rỗng của ngôi sao, bàn tay cô bé không dám bóp mạnh, làm rất cẩn thận... Hạc giấy cũng vậy.
Trên giường bày đầy những dây sao giấy, lúc Vu Kiều đang xỏ hạc giấy thì Trần Nhất Thiên xuất hiện ở cửa. Dưới cái nhìn chăm chú của Vu Kiều, rõ ràng là anh đã bước vào phòng rồi nhưng còn cà lơ phất phơ dùng ngón tay giữa gõ cửa, chậm rãi, không hề có tiết tấu.
Trần Nhất Thiên đang tính toán trong đầu, anh không chú ý đến việc Vu Kiều đang làm.
Anh đi đến bên giường Vu Kiều, đứng ở đó nói: "Anh vừa gọi điện cho Vu Hương."
Vu Kiều nghe thấy tên của mẹ mình, vội vàng đẩy những con hạc giấy và sao lộn xộn trên giường sang một bên: "Anh Tiểu Thiên, anh ngồi đây đi."
Lúc này Trần Nhất Thiên mới nhận ra những thứ trên giường hình như thuộc về mình.
Sắc mặt anh tối sầm, gằn giọng, nói: "Vu Kiều, mẹ em có dạy em cách cư xử cơ bản khi làm khách không?"
Vu Kiều nghe thấy giọng điệu gay gắt của Trần Nhất Thiên: "Lần trước em lấy sách của anh, anh đã nói với em như thế nào? Không phải anh đã nói với em là đừng có động vào đồ của anh rồi sao?"
Anh chỉ vào những thứ trên giường, nói: "Anh đã cảnh cáo em rồi, sao giờ còn tái phạm?"
Nhìn đầu Vu Kiều cúi thấp hơn, anh nói tiếp: "Đây là những món quà do người ta tặng. Em có vui không nếu chúng bị lôi ra ném lung tung?"
Vu Kiều không phản bác được.
Cô bé tìm thấy nó trong một cái thùng dưới gầm giường. Trong thùng có vài đôi giày cũ và một chiếc ô tô đồ chơi bị mất một bánh. Những thứ trong đó là quà của người khác sao? Hơn nữa, rõ ràng là cô bé đã thổi bay một lớp bụi trên lọ, ai lại đặt một món quà quý giá vào thùng giấy dưới gầm giường, để bụi bám nhiều như vậy?
Tất nhiên, đây đều là những lời oán thầm của cô bé, cô bé không dám phản bác lại.
"Em ngồi đây!" Trần Nhất Thiên chỉ vào giường.
Anh kéo chiếc ghế ba chân đến ngồi cạnh giường Vu Kiều như lần trước.
Giường cao hơn ghế, Vu Kiều ngồi trên giường, chân không chạm đất. Trần Nhất Thiên mở rộng hai chân ngồi đối diện với cô bé, khoảng cách rất gần, Vu Kiều muốn ngước nhìn khuôn mặt anh nhưng lại cảm thấy hơi ngột ngạt, đành phải nhìn thẳng xuống, nhìn chiếc cúc áo thứ ba của anh.
"Anh nói rõ lại một lần nữa. Căn phòng này là nơi trước đây anh ở. Ngoại trừ giường và đồ dùng cá nhân của em, mong em đừng động vào bất cứ thứ gì khác. Hiểu chứ?"
Vu Kiều nhìn vào mắt anh, gật đầu.
Trần Nhất Thiên nhìn vào mắt Vu Kiều, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nghe như một tiếng thở dài.
"Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mẹ em đã giao phó em cho nhà anh, đó là niềm tin của chị ấy đối với anh... và bà, anh phải có trách nhiệm với chị ấy. Mấy ngày hôm trước không tìm thấy em, em có biết mọi người phải tìm kiếm bao nhiêu nơi không? Bà con họ hàng đều gọi đến, nếu tìm mà không thấy nữa thì sẽ phải gọi cảnh sát... "
"Em hiểu rồi, anh Tiểu Thiên... Em sai rồi, xin lỗi."
Trần Nhất Thiên nói tiếp: "Trong thị trấn có một cái giếng cổ không có rào chắn. Hồi còn nhỏ bà cứ dặn đi dặn lại anh là không được chơi gần giếng. Trước đó từng có người rơi xuống đó..." Thấy Vu Kiều khóc, anh tiếp tục nói: "Mọi người đã đến giếng tìm hai lần, chỉ còn thiếu xuống đó mò tìm."
Má của Vu Kiều đỏ bừng, cô bé cúi đầu, dùng ngón tay lau nước mắt.
"Nếu em ở nhà anh mà xảy ra chuyện gì, không đề cập đến chuyện chết hay mất tích, chỉ riêng chuyện em bị thương hoặc bị bệnh thôi, anh và bà biết ăn nói làm sao với mẹ em?"
Vu Kiều hít mũi, quay đầu lại nói: "Không sao đâu."
"Hả? Sao lại không sao?"
"Anh Tiểu Thiên, ý em là, em có chết, bị thương bị bệnh gì cũng không sao. Mẹ sẽ không trách anh, em cũng sẽ không trách anh." Khi cô bé ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt đều là nước mắt.
Trần Nhất Thiên quay đầu lại nhìn những ngôi sao may mắn, chúng được xâu lại bằng một sợi chỉ, đi vào từ giữa hai góc và đi ra từ đầu góc đối diện, ngôi sao nào cũng đều được xỏ ở góc đó, tạo thành một sợi dây dài. Trần Nhất Thiên siết chặt tay trên đầu gối, lấy lại bình tĩnh nói với Kiều: "Anh đã gọi điện cho mẹ em, chị ấy đồng ý hết học kỳ này sẽ đón em về."
Vu Kiều lại nhìn anh, khó có thể biết trong mắt cô bé là vui hay buồn, anh chỉ thấy được sự bối rối.
Lúc vừa được đưa đến đây, Vu Kiều thậm chí còn không nghĩ rằng mình sẽ bị gửi lại. Mẹ là người thân nhất của cô bé. Vừa sinh ra cô bé đã sống với mẹ. Tất nhiên, cô bé không muốn xa mẹ.
Trong mấy tháng qua, Vu Kiều biết rằng mình không còn hy vọng trở về nhà nữa, và cũng đã thích nghi với điều này. Cô bé thích bà Trần, ngôi trường mới và các bạn cùng lớp nói giọng vùng Đông Bắc.
Cho nên sau khi biết kết thúc học kỳ sẽ được về với mẹ, cô bé cũng không hề có cảm giác mừng rỡ như điên.
Trần Nhất Thiên dừng lại mấy giây, đưa ra phán đoán sơ bộ chuyện "Đón về" này là uy hiếp hay cám dỗ đối với Vu Kiều. Anh bình tĩnh sắp xếp logic trong đầu, sau đó nói: "Anh đã nói với Vu Hương, nhiều nhất thì anh và bà sẽ giữ em lại nửa năm. Trong nửa năm này, em phải hứa không được lạc vô cớ như lần trước, không được kết bạn không rõ lai lịch, không được gây chuyện ở trường khiến giáo viên tìm gặp phụ huynh, không được cãi lại bà và anh..." Trần Nhất Thiên suy nghĩ một chút, bỏ qua "Không được động vào đồ của anh" mà nói: "Nếu không, anh sẽ phải đuổi em đi."
Vu Kiều nặng nề gật đầu sau mỗi câu "không được", bày tỏ sự chấp nhận của mình, khi nghe nói có thể sẽ bị "đuổi đi", cô bé không khỏi tò mò, cuối cùng hỏi: "Đuổi đi đâu?"
"Anh mặc kệ em đi đâu, nhưng dù sao em cũng phải rời khỏi nhà này, em không có quan hệ huyết thống với nhà anh, nhà anh cũng không có nghĩa vụ nuôi nấng em, em chỉ có thể gọi điện cho mẹ em, nhưng không được dùng điện thoại nhà anh, đi tìm điện thoại công cộng bên ngoài mà gọi. Không phải em có số điện thoại của mẹ em sao?"
Vu Kiều nhăn mặt gật đầu.
"Có tiền để gọi điện thoại không?"
Vu Kiều lại gật đầu.
"Vậy đi. Nhớ kỹ số và tiết kiệm tiền. Nếu mắc sai lầm, em phải rời đi ngay lập tức."
Nước mắt trên mặt Vu Kiều đã khô, cô bé thực sự lo lắng, không khỏi nhìn tủ đồ, nơi đó có chiếc ba lô mà cô bé mang theo khi đến.
"Đến lúc đó mẹ sẽ đến đón em chứ?"
"Ai mà biết được, nếu chị ấy không đến, em sẽ không có nơi ở. Một đứa trẻ 11 tuổi không có chứng minh thư, khách sạn cũng không cho em ở. Mà nếu chị ấy đến đón thì sao? Học kỳ chưa kết thúc nên em không thể chuyển học bạ được, cho dù có quay lại Giang Tô thì em cũng không thể đi học."
Vu Kiều ngơ ngác nhìn, lặng lẽ thở dài.
Trần Nhất Thiên quan sát tình hình, cuối cùng kết luận: "Anh không muốn đuổi em ra ngoài, dù sao thì bà nội cũng rất thích em. Cho nên, chỉ cần em không gây tai họa, không gây chuyện thì ở đến cuối năm cũng không có vấn đề gì."
Nói xong, anh vỗ đùi, cảm thấy nhẹ nhõm đứng dậy bước ra ngoài.
Đi tới cửa, anh do dự một chút, sau đó quay lại nói: "Trong nhật ký hàng tuần mà cô giáo giao, em hãy viết lại chuyện mình đi bắt cá bị lạc ở quê, 600 chữ, viết xong thì đưa cho anh xem."
Vu Kiều lạnh lùng nhìn anh, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Trần Nhất Thiên đi tới cửa phòng của mình, lại quanh ngược trở lại: "Đúng rồi! Sáng mai đem mấy cái thứ linh tinh trên giường đó vứt cùng với rác luôn đi."
Vu Kiều từ lúc bắt đầu nói chuyện đến giờ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, giọng nói của Trần Nhất Thiên hơi dịu đi: "Dọn giường rồi ngủ đi."
"Em đi bắt cá chứ không phải đi lạc."
"Đi ngủ nhanh lên."
———
Trường của Vu Kiều sẽ tổ chức đại hội thể thao lý thú, thời gian được ấn định là chiều thứ sáu.
Vu Kiều đã đăng ký, và sau hai ngày phân vân, cô bé vẫn nói với Trần Nhất Thiên, hy vọng anh sẽ đi xem mình thi đấu.
Trường đại học của Trần Nhất Thiên rất gần nên khi không có tiết thì anh sẽ về nhà. Chiều thứ tư Vu Kiều đi học về, bỏ ba lô đi học xuống, lấy hết can đảm đi vào phòng của Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên mặc trên người một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu đen và quần đùi khi lần đầu gặp mặt, nằm co chân trên giường đọc sách. Mền gối chất đống bừa bộn, trên tay thì ôm một túi khoai tây chiên, phía trước quần áo dính đầy vụn khoai tây chiên, trông rất thảnh thơi.
Vu Kiều đột nhiên đi vào, anh hoảng loạn xoay người ngồi ở mép giường, cuộn mền lại rồi ngồi thẳng.
Vu Kiều kêu một tiếng anh, chân thành nói ra ý định của mình. Sau khi nghe xong, Trần Nhất Thiên hỏi: "Nhất định phải đi sao?"
"Không phải..."
"Vậy thì không đi."
Vu Kiều đứng đó không chịu rời đi, Trần Nhất Thiên chuẩn bị nằm xuống giường tiếp tục ăn khoai tây chiên, nhưng Vu Kiều không đi, anh không thể thư giãn được.
"Còn gì nữa?"
"Trường khuyến khích phụ huynh đến, tất cả các bạn cùng lớp của em đều mang theo ba mẹ... anh không phải là phụ huynh của em sao?" Vài câu này Vu Kiều nói rất lưu loát, nhưng đến mấy chữ cuối cùng thì có phần lưỡng lự.
Trần Nhất Thiên bất lực, hỏi thời gian và hứa sẽ đi nếu anh không có tiết học.