Lư San nói: "Cậu thấy căn nhà này của tôi, thế nào?"
Chị ta nói: "Đây là do tôi kiếm được. Không đúng, là do tôi đổi lấy. Không tốn nhiều công sức, cũng không tốn nhiều thời gian."
Chị ta nói: "Vừa làm xong thủ tục sang tên, trên sổ đỏ, in chữ sở hữu riêng! Sở hữu riêng đó! Chủ sở hữu là tôi! Lư San!" Lư San đấm vào ngực mình.
Trần Nhất Thiên đành phải cúi đầu.
Lư San lại nói: "Ông ta bảo tôi đưa ra điều kiện, những gì tôi có thể đưa ra, đều không phải điều kiện, những gì tôi muốn, đều không thể đưa ra điều kiện." Chị ta cúi đầu, lườm Trần Nhất Thiên, rồi cười rạng rỡ: "Không hiểu à? Tôi cũng không hiểu. Cậu nói xem tôi có phải quá tốt bụng không? Tôi đáng lẽ phải ở Vịnh Ngọc Lục Bảo Vạn Khoa ở Hỗn Nam! Hừ, nhưng đây là những điều kiện tôi có thể đưa ra, không phải là những gì tôi muốn."
Chị ta lại nói: "Tôi mới 28 tuổi..."
Trần Nhất Thiên dùng tay che ly rượu của chị ta, ngăn chị ta rót rượu vào. Điều này hơi bất ngờ, anh không biết tuổi của Lư San, trong ấn tượng của anh là khoảng 30 tuổi.
"Tôi mới 28 tuổi, nhưng chỗ này..." Chị ta dùng chai rượu chỉ vào ngực mình, "Chỗ này của tôi già rồi."
Trần Nhất Thiên cảm thấy, chị ta bắt đầu nói lung tung.
Lư San chóng mặt rất nhanh, nhưng mức độ say của chị ta không tăng lên, những lời nói cũng mơ mơ màng màng, khi uống hết nửa chai rượu, Trần Nhất Thiên chuẩn bị kết thúc bữa ăn.
Anh vặn chặt nắp chai rượu, đứng dậy khỏi bàn trước, vừa tìm đồ của mình vừa nói: "Tôi phải đi rồi."
Anh đến không mang theo túi, cũng không mặc áo khoác, nên không cần phải tìm gì cả.
Lư San loạng choạng đi theo anh đến cửa, hai người đứng đối diện nhau, Trần Nhất Thiên nói: "Chị khóa cửa lại, tôi đi đây."
Ngoài cửa sổ có thể là một cái mái che bằng sắt, hoặc là máy điều hòa không khí, mưa đập mạnh và liên tục vào vỏ kim loại, át đi mọi tiếng động khác trên thế giới.
Lư San cố gắng quấn chặt áo, trọng tâm không vững đứng trước mặt Trần Nhất Thiên, mắt nhắm nghiền, thở dài.
"Có việc gì thì gọi tôi."
Mắt của Lư San chớp một cái, giống như chuyển động chậm trong phim, cơ thể nghiêng một cái, Trần Nhất Thiên dang hai tay ra, đề phòng chị ta ngã.
Nhưng Lư San lại nghiêng về phía trước.
Trần Nhất Thiên ngượng ngùng hạ cánh tay, nhìn bàn ăn phía sau Lư San nói: "Tôi giúp chị dọn dẹp nhé, chị đi nghỉ ngơi đi."
———
Bằng cách dùng gió thu quét lá rụng, Trần Nhất Thiên nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp.
Sau khi rửa sạch chén dĩa trong bồn rửa, anh còn quét nhà. Túi đựng rác đã đầy, anh cột chặt túi lại, tìm một chiếc túi nhựa siêu thị dày, bọc bên ngoài, mang ra ngoài.
Trong hơn nửa tiếng dọn dẹp, mưa vẫn rơi bên ngoài, lúc mạnh lúc yếu, chắc chắn nước đã ngập qua vỉa hè rồi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Lư San cuối cùng cũng đi ra.
Chị ta bước ra từ nhà vệ sinh, dựa nghiêng vào cửa nhà vệ sinh.
Chị ta vừa tắm xong, thay đồ, tóc vẫn còn ướt, lau chùi nửa khô nửa ướt, buông xõa trước ngực, làm ướt một mảng lớn chiếc váy ngủ dây.
Váy ngủ lụa, khi bị ướt sẽ có màu tím đen đậm, diện tích lan rộng rất nhanh.
"Tôi tưởng cậu đi rồi." Cả người chị ta bốc hơi lên những làn hơi nóng.
"Tôi vứt rác, vừa mang xuống dưới."
"Rửa tay chưa?"
"Hả?"
"Vứt rác xong, rửa tay chưa?"
"Chưa."
"Lại đây, có nước nóng."
Lư San không nhúc nhích, đẩy cánh cửa sau lưng ra.
Trần Nhất Thiên đi vào bên cạnh.
Lư San vừa tắm xong, nước chảy ra từ vòi nước nóng.
Trần Nhất Thiên làm ướt tay, nhìn quanh, tìm xà phòng.
Lư San đột nhiên áp sát, chị ta dùng tay phải với lấy xà phòng trước mặt Trần Nhất Thiên, đưa xà phòng vào tay trái, rồi đưa cho Trần Nhất Thiên.
Trơn tuột, Trần Nhất Thiên nắm ba lần mới cầm chặt được xà phòng.
Người phụ nữ phía sau không nhường bước.
Bởi vì chị ta chỉ có thể cố gắng áp sát, mới có thể đưa xà phòng vào tay Trần Nhất Thiên.
Phía sau là một cơ thể mềm mại và ấm áp, khuỷu tay Trần Nhất Thiên không dám rút về, sợ va chạm.
Cứ như vậy, họ giằng co 5 giây, thậm chí còn lâu hơn.
Lư San dùng hai tay vỗ nhẹ vào eo Trần Nhất Thiên, lau khô nước trên tay, thuận thế đứng thẳng dậy.
Dính sát vào bên trái, ngẩng đầu nhìn Trần Nhất Thiên.
Cổ và tai của chàng trai đều đỏ bừng.
Môi mím chặt, ánh mắt không biết đặt đâu cho đúng, cơ thể bên dưới lớp quần áo đều cứng đờ.
Lư San khẽ cười một tiếng, đưa một tay ra, lấy xà phòng trong tay Trần Nhất Thiên, dùng một tay xoa hai cái, sau đó bọc lấy mu bàn tay của Trần Nhất Thiên: "Bị dính rác, rửa sạch đi."
Trần Nhất Thiên để chị ta xoa, nhưng cơ thể lại càng căng thẳng hơn, toàn bộ cơ bắp của anh đều tê cứng, bàn tay dần dần không tự chủ được mà nắm chặt.
Sự k1ch thích giác quan và k1ch thích tâm lý của anh trộn lẫn vào nhau, cơ thể đã bị bom tấn công thành từng lỗ thủng, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ được vẻ đẹp.
Anh cần oxy, đường hô hấp của anh bị co thắt, trong đầu anh có một quả bom nguyên tử vừa nổ, anh sắp chết, sắp thăng thiên rồi...
"Rửa sạch đi!" Lư San đẩy tay anh vào dòng nước.
Trong nháy mắt, thế giới lại trở về.
Trong phòng tắm, vẫn còn hơi nước dần tan đi.
Bên cạnh là đồng nghiệp của anh, Lư San, chiếc váy ngủ hai dây của chị ta bị ướt một phần từ trên xuống dưới.
Ngoài cửa sổ là mưa, vang lên một giai điệu, không bao giờ ngừng nghỉ.
Lư San giúp anh rửa tay, quay người đi ra.
Khi đi ngang qua, Trần Nhất Thiên nhìn thấy chiếc váy ngủ ướt của chị ta, có một mảng nhỏ dính vào da trước ngực.
Lúc nãy cũng vậy, dính vào lưng anh.
Còn eo, còn bên hông, còn đùi, còn mu bàn tay...
Trần Nhất Thiên cúi đầu, thở một hơi dài.
———
Trần Nhất Thiên không hiểu sao mình lại không đi.
Lúc này trời đã thực sự tối.
Mưa vẫn rơi, hơi ẩm từ ngoài cửa sổ bao trùm không khí trong phòng, anh dần dần thích nghi với bầu không khí xa lạ trong căn nhà này, nhiều loại mùi trộn lẫn vào nhau, một phần từ cơ thể phụ nữ của Lư San, một phần từ việc nấu nướng bữa tối, một phần từ nơi khác, không thể nói rõ.
Anh nằm co ro trên ghế sofa, không biết là đang chờ mưa tạnh hay chờ mưa không tạnh.
Lư San đã về phòng ngủ, đèn tắt, thế giới ngoài tiếng mưa, im lặng.
Nội thất nhà Lư San phù hợp với người ở một mình hoặc cặp đôi, ghế sofa rất mềm, nhưng không đủ dài.
Trần Nhất Thiên co chân lại, cố gắng tìm một tư thế thoải mái, tìm kiếm giấc ngủ.
Năm nay Trần Nhất Thiên 22 tuổi, đang học năm thứ ba đại học, anh không có bạn gái, ngoài Lâm Tiểu Thi thỉnh thoảng tham gia những sự kiện đông người, anh cũng không có bạn bè thân thiết nào là con gái.
Cuộc sống của anh rất đơn giản: Vẽ thiết kế, làm thêm, đi ăn cùng bà, mua thuốc cho Vu Kiều.
Đây là lần đầu tiên, anh ngủ ở nhà của một phụ nữ trưởng thành không có quan hệ huyết thống.
Trước đây, anh thường ngủ ngay lập tức, nhưng sự tiếp xúc da thịt vừa rồi, mang đến cho anh sự k1ch thích cực lớn, một phần nào đó trong não bộ của anh vẫn đang chạy điên cuồng, thậm chí còn gào thét.
Lúc này, anh tồn tại trong hai chiều không gian, một chiều cố gắng nhắm mắt lại, muốn tự thôi miên, một chiều rối loạn, khó bình tĩnh.
Trong tiếng mưa, ghế sofa trước mặt anh lõm xuống, hơi ẩm ấm áp quen thuộc lại gần.
Lư San ngồi trước mặt anh, vẫn mặc chiếc váy ngủ đó.
Trần Nhất Thiên giật mình, ngồi dậy một nửa.
"Cậu bị đánh thức à?" Giọng nói của Lư San mang theo sự mệt mỏi, dịu dàng và êm ái. "Chị hơi lạnh... Hay là cậu ấm hơn?"
Trần Nhất Thiên vội vàng di chuyển người, anh dịch người về một bên của ghế sofa, lưng tựa vào phần tựa lưng của một đầu ghế, khuỷu tay chống lên tay vịn ghế, vai và đầu cố gắng thư giãn, ngả ra sau, duỗi thẳng chân, áp sát vào mặt trong của ghế sofa.
Cố gắng dành nhiều không gian cho Lư San.
Lư San nằm nghiêng cùng hướng với anh, tư thế thoải mái, hơi thở dần đều...
Rạng sáng dần đến, mưa tạnh.
Trần Nhất Thiên gần như thức trắng cả đêm.
Lư San lại ngủ ra một thân nhiệt, chị ta lật người trên chiếc ghế sofa chật hẹp, chôn mặt vào lòng Trần Nhất Thiên, hài lòng tỉnh dậy.
Chị ta nhắm mắt, khẽ cười một cái.
Chị ta biết Trần Nhất Thiên không ngủ.
Nửa người của Trần Nhất Thiên đều tê cứng, giống như đã bỏ đi thân xác, thay vào đó là khúc gỗ.
Cùng lúc chị ta cười, Trần Nhất Thiên lại tỏ ra đau khổ.
Bởi vì Lư San đặt tay lên eo anh.
Một cánh tay trắng muốt mềm mại, như kẹo bông gòn.
Hai người cứ thế im lặng một lúc, Trần Nhất Thiên giống như lại trải qua một đêm không ngủ.
Lư San xoay người, trán tựa vào cơ ngực của Trần Nhất Thiên, cười gian, vai không ngừng run rẩy, cánh tay đặt trên eo Trần Nhất Thiên vuốt v3 một hồi: "Nhìn cậu kiềm hãm kìa."
Ban đầu, Trần Nhất Thiên tựa sát vào ghế sofa, không để bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể lộ ra, nhưng Lư San là ai, chị ta có mắt thần, tai thính, chị ta có thể đánh vật thể từ xa, điều khiển gió sấm, phép thuật của chị ta, đối phó với Trần Nhất Thiên thì dư sức.
Trần Nhất Thiên nhẹ nhàng lao về phía trước, đè Lư San xuống.
Lư San thả lỏng cơ thể, thuận theo, cánh tay kia vuốt v3 vòng quanh eo Trần Nhất Thiên.
Lư San bị Trần Nhất Thiên che khuất toàn bộ, chỉ có mái tóc xoăn lộ ra một chút.
Cậu thanh niên không theo quy luật, anh dựa vào bản năng, ôm chặt Lư San, cổ họng phát ra tiếng thở nặng nề.
Cơ thể của anh sắp nổ tung, anh cần ma sát, cần truyền tải những thứ dư thừa, cần loại bỏ sức mạnh từ sâu trong cơ thể.
Lư San bị đè đến mức thiếu oxy, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, đầu gối gập lại từ trước mặt Trần Nhất Thiên, hành động vô thức này của chị ta, đã nhắc nhở Trần Nhất Thiên.
Cơ thể của anh, áp sát Lư San.
Cả hai đều toát mồ hôi.
Cơ thể xoắn vào nhau phát ra mùi hương riêng của loài vật đang ph@t tình.
Trần Nhất Thiên bắt đầu hôn bừa bãi.
Hôn tóc, mũi, sau tai, cổ và mọi nơi mà anh chạm được.
Lư San lúc đầu còn nhắm mắt hưởng ứng, khi Trần Nhất Thiên đưa tay vào trong váy, chị ta thực sự đau, hít một hơi, mới giữ tay anh lại.
Trần Nhất Thiên chỉ ngoan ngoãn ba giây, lại không kiểm soát được mà di chuyển lên.
Lư San cắn răng chịu đựng, không thể nào khước từ, nhẹ nhàng hôn vào cổ của cậu thanh niên, da ở cổ họng của cậu thanh niên không có nếp nhăn, trông khỏe mạnh và rắn chắc, không bị khói thuốc làm đen.
Nghĩ đến đây, Lư San vươn cánh tay ra, tự treo mình lên, lại nhẹ nhàng hôn lên, dùng răng nhẹ nhàng gặm, giữa môi và răng có nước bọt, hôn đến đâu, nước bọt bốc hơi đến đó, lướt qua một làn gió mát...
Trần Nhất Thiên gần như muốn bắn.
Anh mang trong lòng cái suy nghĩ nhục nhã bẩm sinh, hơi lùi lại, tâm trạng lơ lửng.
Cả hai đều toát mồ hôi.
Trong phòng khách, ánh sáng ban mai đã lọt vào, tiếng máy xe vọng lại từ xa, cơn mưa cuối xuân đầu hè đã tạnh.
Cả hai đều muốn thời gian lùi lại, rồi từ từ chìm đắm vào cái đêm mưa vừa rồi.
Thừa dịp Trần Nhất Thiên khống chế một lúc, Lư San rút ra từ dưới người anh, vuốt lại mái tóc bết mồ hôi hỗn độn, búi lại, đưa tay ra bóp cằm Trần Nhất Thiên.
Trần Nhất Thiên thừa thế hôn môi Lư San, Lư San quay mặt tránh đi, lại cười khẽ một tiếng.
"Quả nhiên là chàng trai non nớt."
Trần Nhất Thiên cũng không quan tâm đ ến vẻ mặt đỏ bừng, chỉ ngây ngất nhìn chị ta, cổ họng vẫn còn thở hụt hơi.
Lư San đứng dậy, vòng tay lại kéo thắt lưng quần jean của Trần Nhất Thiên: "Đi thôi."
Trần Nhất Thiên chần chừ, không nhúc nhích.
Váy ngủ của Lư San vừa ướt vừa dính, đứng đó thấy hơi lạnh. Chị ta kéo thắt lưng quần của anh, quả thực thấy ở đó vẫn còn căng cứng, hình dạng khá là khó chịu.
"Chị không thu học phí."
Editor: Chương tiếp theo tác giả mô tả cảnh H rất chi tiết. Nếu mọi người cảm thấy không vấn đề gì thì cứ đọc, không thì bỏ qua. Bởi mình nghĩ sau khi đọc xong sợ sẽ có bạn thất vọng về nam chính ^^