Phòng ngủ vẫn y như ngày hôm qua, rèm che nắng vẫn kéo kín, khiến thời gian như lùi lại 3 tiếng.
Lư San kéo Trần Nhất Thiên đến bên giường, đứng đối diện nhau, từ từ cởi qu@n jean của anh.
Trần Nhất Thiên đã hơi bình tĩnh lại, anh tập trung nhìn vào động tác của tay Lư San.
Hành động kéo khóa kéo gặp phải sự cản trở, nhưng chị ta khéo léo né tránh.
Thứ đó thoát khỏi sự trói buộc của lớp quần thứ hai, càng thêm kiêu ngạo.
Trần Nhất Thiên nhìn chằm chằm, gân trán chằng chịt, mắt đỏ lòng lòng, không nhúc nhích.
Lư San nhìn anh, ánh mắt chứa nụ cười và khiêu khích, dùng một tay luồn vào, từ dưới lên trên vuốt một cái, Trần Nhất Thiên bỗng dưng cúi người.
Món khai vị kết thúc, chuyển vào chủ đề chính.
Trần Nhất Thiên lần thứ hai ngã vào chiếc giường này.
Chiếc giường này giống như một hố đen mềm mại, là những đám mây trắng trải thẳng từ tầng bình lưu xuống mặt đất.
Rơi vào năm dặm mây mù, chắc chắn là cảm giác này.
Anh để cho mình ngã xuống, cho đến khi Lư San leo lên.
Chiếc váy lụa màu đỏ thẫm đã không còn hình dạng gì, rất nhăn, cổ áo cũng bị xé rách.
Chị ta cỡi lên, hai tay chống lên ngực Trần Nhất Thiên, tìm kiếm vị trí.
Vấn đề về góc độ, chị ta điều chỉnh mấy lần, mới làm cho nơi đó tiếp xúc với nhau.
Chỉ một tiếp xúc này, Trần Nhất Thiên như đã nhìn thấy một thế giới mới.
Lư San không mặc qu@n lót, chị ta đã ý loạn tình m3, hai má ửng hồng, rũ mắt nhìn phản ứng của cậu thanh niên bên dưới.
Quá mềm, quá ẩm, quá trơn, quá ấm, quá thoải mái, quá giống thiên đường.
Trần Nhất Thiên không kiềm chế được mà đẩy lên, cả hai đều thấy hơi đau.
Lư San di chuyển vị trí về phía trước, ngồi chắc chắn trên bụng anh, chịu đựng cảm giác đau ở ngực, để cho cậu thanh niên dùng hai tay nắm chặt kéo giật, làm cho váy ngủ nhăn nhúm hơn, có lúc, chị ta nghĩ, chị ta không ngại làm giáo viên, nhưng cái bắt đầu này chị ta cũng chưa từng trải nghiệm, học sinh đã cho chị ta một bài học sinh động rồi.
Tình trạng này làm sao mà giằng co được.
Trần Nhất Thiên bỗng dưng lật người, đè Lư San xuống dưới người mình, nhào nặn hai cục thịt trước ngực chị ta hết tròn rồi bẹp, rồi hai tay ôm lại, chôn mặt vào đó... Lư San đau nhức, bắt đầu r3n rỉ yếu ớt.
Là một người đàn ông, khả năng tiếp thu là bẩm sinh.
Anh lại tìm thấy nơi thiên đường đó, đẩy mạnh một cái, Lư San khẽ thở gấp.
Do quá trơn, nên dù đã nhấm đúng chỗ, nhưng góc độ lại lệch.
Lần thứ hai, Trần Nhất Thiên cảm thấy mình tìm sai chỗ, bởi vì anh không cảm nhận được lối vào.
Phim người Nhật đều là lừa người.
Lư San gập một chân lại, một tay luồn qua bên dưới đùi, đỡ anh vào.
Lần thứ ba, Trần Nhất Thiên thành công.
Chỗ đó rất mềm, rất ẩm, rất trơn, rất ấm, giống như thiên đường. Bây giờ bị anh mở một khe nhỏ.
Chân anh, bụng anh căng thẳng, cố gắng kiểm soát, giọt mồ hôi trượt qua da đầu, rơi xuống.
Việc học như đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi.
Anh nhịn thở, lại căng cơ thể lên, tấn công mạnh mẽ, cuối cùng cũng tiến vào thủ đô.
Trong đầu anh các loại nhạc cụ đồng thanh vang lên, cơ thể run rẩy nhẹ, cậu thanh niên nổi lên trên thế giới, nổi lên trên mây, nổi lên trong mật và socola tan chảy, mỗi lần hít thở đều giống như muốn lấy mạng anh; anh chiếm đóng vũ trụ.
Lư San cũng mệt mỏi vô cùng, chị ta ôm anh, vuốt nhẹ lưng anh, để anh thở phì phò vào tai mình.
Lối vào cũng là lối ra, Trần Nhất Thiên đã tìm được.
Anh muốn di chuyển.
Anh nhẹ nhàng rút ra một chút, Lư San cảm nhận được, bên trong có một chỗ bị cào rách đau rát, cảm giác này chị ta rất quen thuộc, đối với chị ta mà nói cũng là điều không thể tìm kiếm được.
Chị ta thỏa mãn thở một hơi dài, từ từ khẽ rên.
Trần Nhất Thiên lại vào ra mấy lần, hành động rất nhẹ, gần như chỉ có lực, không di chuyển, Lư San nhắm mắt, thở ra kèm theo tiếng rên khẽ, làm cho Trần Nhất Thiên không thể tập trung.
Lần nữa tấn công, Trần Nhất Thiên bỗng dưng căng cơ thể, bên trong bắt đầu nổ tung, Lư San cảm nhận được, chị ta bao dung tiếp nhận từng giọt, hưởng thụ sự bùng nổ và sự nhảy múa rộn ràng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tóc của Trần Nhất Thiên.
———
Tôn Linh Quân rủ Vu Kiều đi lên mạng.
Gần đây tâm trạng của Vu Kiều rất nặng nề, đi học thì tự mình xé giấy, xé cho nát bấy rồi gom thành đống như những ngọn núi tuyết nhỏ; đi nhà ăn gọi cơm thì lười lý luận với dì Mạnh, trong khay cơm ít đậu hũ cũng không hay biết; trong ký túc xá có ồn ào thế nào cô bé cũng im ru, chào hỏi với mấy chị lớp chín cũng rất hời hợt.
Tôn Linh Quân muốn dẫn cô bé lên mạng để giải tỏa căng thẳng, tiện thể hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Cả hai đều chưa từng đi quán net.
Thứ nhất là gần mỏ không có quán net, thứ hai là hai cô gái này thuộc loại khá im lặng, sẽ không làm những việc sai trái nào.
Thứ sáu tan học, hai người đi bộ đến thị trấn, ở đó có hai quán net, một quán là mới mở, máy tính khá mới, tốc độ mạng cũng khá nhanh.
Hai người họ định lên mạng chơi khoảng một tiếng, rồi từng người lên xe về nhà, nói
dối là trên đường về bị kẹt xe, sẽ không ai biết chuyện gì cả, hoàn hảo!
Năm 2001 lên mạng còn chưa cần chứng minh thư.
Chiều khoảng 5 giờ, không phải là giờ kinh doanh chính của quán net, chủ quán ngồi ở quầy thu tiền, cũng đang nhìn vào một chiếc máy tính, không biết là đang chơi gì.
Chủ quán thu tiền cọc của hai cô gái xong, hỏi có cần giúp không, Tôn Linh Quân giọng lớn, hỏi một câu: "Bật máy bấm ở đâu ạ?"
Chủ quán ngồi khuất ở phía sau quầy thu tiền, lầm bầm: "Bấm cái này, hình kẹo que."
Tôn Linh Quân đi vòng qua quầy thu tiền, thấy chủ quán chỉ vào nút nguồn trên thùng máy tính của mình, trên đó có một nút tròn, vẽ một cái kẹo que tay cầm ngắn ngắn.
Hai người họ lần đầu tiên đến quán net, theo mức tiêu dùng của hai người mà nói, 4 tệ một tiếng có chút xa xỉ, thêm vào việc giấu trường và gia đình, ba sự k1ch thích này khiến hai người rất phấn khích.
Hai người tìm hai chiếc máy tính kề nhau, bật máy, chờ đợi.
Màn hình sáng lên, sau đó là thông báo khởi động, một chuỗi mã, dấu chấm lửng, cuối cùng là nhạc khởi động đặc trưng của Microsoft.
Ngoài việc bật máy, hai người không biết gì cả.
Nhấp chuột kép không biết, chữ cái trên bàn phím thì biết, nhưng chuyển đổi phương pháp nhập không biết, trên màn hình desktop một đống biểu tượng, không biết là làm gì, hai người ngồi chờ, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia, mười phút trôi qua, vẫn không biết lên mạng có gì hay.
May mà chủ quán xuất hiện đúng lúc.
Anh ấy hỏi có muốn giúp hai người đăng ký OICQ không.
Vu Kiều hỏi: "OICQ là gì?"
Tôn Linh Quân đồng thời mở miệng: "Có... có tốn tiền không?"
Chủ quán nói: "OICQ đăng ký miễn phí, hai em đều không có à?"
Hai người đồng thời gật đầu.
Chủ quán lại hỏi: "Hai em cũng là lần đầu tiên đến đây?"
Hai người lại gật đầu.
Chủ quán liền nói: "Vậy thì anh giúp hai em đăng ký OICQ trước nhé! Sau này chat trên mạng phải có cái này."
Chủ quán bắt đầu thao tác trên máy tính của Vu Kiều trước, con chuột nhấp vào biểu tượng con chim cánh cụt, màn hình hiện ra, lại nhấp vào "Đăng ký", hiện ra màn hình đăng ký OICQ.
Chủ quán hỏi Vu Kiều có biết gõ chữ không, Vu Kiều ngơ ngác gật đầu. Anh ấy liền nhấp vào hai phím trên bàn phím, trả con chuột cho cô bé, "Đặt tên, nhập mật khẩu,
mật khẩu nhất định phải ghi nhớ, sau này đăng nhập phải dùng. Sau đó theo hướng dẫn mà làm."
Nói xong anh ấy đi giúp Tôn Linh Quân đăng ký.
Anh chủ quán này chưa đến 30 tuổi, tóc trên đỉnh đầu có chút thưa, theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của Vu Kiều, nếu trên đường gặp người này, có lẽ cô bé sẽ do dự giữa gọi chú và gọi ông, cuối cùng gọi chú.
Tóm lại là người qua đường.
Nhưng vừa rồi anh ấy đã thể hiện kỹ năng tuyệt vời của mình - thao tác máy tính thật là mượt mà, Vu Kiều trực tiếp bỏ qua rìa tóc lùi xa của anh ấy, liệt anh ấy vào hàng đẹp trai.
Vu Kiều đặt một cái tên tiếng Trung, bước tiếp theo là nhập mật khẩu, cô bé bị bí.
Cô bé nhập vài lần, ô mật khẩu chỉ hiển thị những điểm tròn màu đen.
Bấm bất kỳ phím nào trên bàn phím, ô mật khẩu đều xuất hiện thêm một điểm tròn.
Vu Kiều cảm thấy mình không may mắn, lần đầu tiên lên mạng đã gặp phải một chiếc máy tính hỏng, thử vài lần, cuối cùng thực sự bực bội.
Tôn Linh Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cô bé không biết đã nhấp vào đâu, làm biến mất màn hình đăng ký vừa rồi, lo lắng muốn chui luôn vào trong màn hình máy tính.
Hai người đồng thời nhìn vào máy tính của nhau, hỏi nhau: "Của cậu sao vậy? Để mình xem nào."
Cuối cùng vẫn phải xin sự giúp đỡ của chủ quán, anh ấy nhấp vào một con mắt nhắm mở bên dưới ô mật khẩu, làm cho nó mở ra, như vậy nhập gì cũng hiển thị.
Chủ quán nói, đặt mật khẩu là 12345678 trước, sau này hai em tự mình mà đổi. Rồi nhanh nhẹn bấm trên bàn phím, đăng ký OICQ hoàn thành.
Vu Kiều nghiêm túc điền tuổi, giới tính, thành phố... rồi thêm Tôn Linh Quân vào danh bạ.
Một tiếng cứ vậy mà trôi qua.