“Đây. . . đây là. . . làm sao có thể!” Quản lý Vương lẩm bẩm, phảng phất giống như ngu dại.
Mấy tờ bản thảo này đều viết về công nghệ chế tạo màn hình, nhưng lại càng tiên tiến hơn trước, thậm chí còn tiên tiến hơn tất cả các loại màn hình đang có mặt trên thị trường.
Quản lý Vương càng xem thì càng hoảng hốt, càng ngây dại.
Khi anh ta xem đến trang cuối cùng thì cơ thể liền cứng ngắc, ngay sau đó, toàn thân anh ta run lên vì kích động, hai bàn tay cũng run rẩy kịch liệt.
“Không . . . không được, mình . . . mình phải quay lại tìm chủ tịch!”
Quản lý Vương nhét bản thảo vào trong túi, rồi ôm chặt vào trong ngực, giống như sợ bị người khác cướp mất vậy, sau đó mới vội vàng chạy về.
“Chủ. . .chủ tịch Diệp đâu?”
Khi đến nơi, anh ta chỉ nhìn thấy đám người tổng giám đốc Trần đang cười cười nói nói chứ không thấy chủ tịch Diệp đâu cả.
“Đi rồi! Chủ tịch rất bận rộn, lại còn phải trông con, nên sao có thể ở lâu!” Trần Hữu Phúc cười nói: “Hử? Anh lại làm sao vậy?”
“Sếp. . .Sếp Trần, anh, anh mau qua đây! Chuyện này chỉ có một mình anh có thể biết!”
Quản lý Vương tiến lên kéo Trần Hữu Phúc đi qua một bên, rồi lại nhỏ giọng nói ra những gì mình vừa phát hiện.
“Anh. . .anh đang đùa à?” Trần Hữu Phúc nghe xong thì hơi mờ mịt, rồi lại cảm thấy những gì quản lý Vương vừa nói quá mức hoang đường.
Nếu như những gì quản lý Vương vừa nói là thật, vậy thì thứ trong cái túi kia hoàn toàn có thể khiến cho điện tử Đông Đằng quật khởi, tương lai sẽ vượt qua Hoa Ký, sẽ trở thành công ty số một cả nước.
Nhưng mà điều này, có khả năng sao?
Coi như chủ tịch Diệp là một thiên tài, thì cũng không thể nào lợi hại đến trình độ này chứ?
“Tự anh xem đi!” Quản lý Vương cũng không giải thích được, liền trực tiếp đưa túi trong ngực qua.
Trần Hữu Phúc tiếp nhận, sau khi xem xong một lượt thì ông ta cũng triệt để ngốc trệ, rất lâu sau thì lại trở nên kích động, sắc mặt đỏ bừng lên, toàn thân không ngừng run rẩy.
……
“Được rồi!” Diệp Mặc cúp điện thoại.
Đây là cú điện thoại do Trần Hữu Phúc gọi đến, tất nhiên cũng là vì cái túi kia, còn nói rằng Diệp Mặc quá tùy tiện, một tài liệu cơ mật như vậy thì phải dùng thủ đoạn giữ bí mật tốt nhất mới đúng.
Diệp Mặc chỉ mỉm cười, rồi để Trần Hữu Phúc tự xem mà làm là được.
Hắn lại lái xe về khu biệt thự số một phía đông ngoại thành.
Về đến nhà, Diệp Mặc làm thức ăn bổ sung, pha sữa bột, cho hai đứa bé ăn no, sau đó lại chơi với hai đứa bé một lúc.
Buổi chiều, Diệp Mặc mang hai đứa bé đến nhà cậu hai để thăm ông bà ngoại.
Đã đến Thiên Hải, thì tất nhiên phải đi thăm ông bà ngoại rồi.
Thiên Hải, biệt thự nhà họ Ninh.
Một chiếc Bentley từ từ dừng lại trước cửa chính.
Có một đoàn người đang đứng ở trước cửa, chính là bốn người nhà họ Ninh.
Ninh Đức Phát đứng ở đó, cơ thể cao to nay đã gày còm, gần như là da bọc xương, đến cả khuôn mặt cũng lõm sâu vào, sắc mặt thì tái nhợt, ốm yếu, tóc trên đầu lại bạc thêm một mảnh lớn.
Nhìn dáng vẻ này của Ninh Đức Phát, căn bản không giống một người chỉ 50 tuổi, mà giống một ông lão hơn 60 tuổi hơn.
Uông Bích Hồng ở bên cạnh thì mặc một thân váy đỏ, trên người còn đeo rất nhiều trang sức và châu báu, lộ ra vẻ xa hoa, trên mặt vẫn trang điểm rất đậm đặc như cũ, nhìn trông rất diễm lệ.
Hai người Ninh Hoằng Đào và Ninh Nhất Phi thì đứng ở hai bên trái phải.
Khí sắc người nhà này đều không được tốt lắm.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Vạn Hưng vẫn không có gì khởi sắc như cũ, trái lại còn càng ngày càng hỏng bét, mắt thấy chỉ còn con đường đóng cửa phá sản mà thôi, mà chuyện chữa bệnh thì cũng giống như vậy, dù bọn họ đã chạy khắp cả nước rồi nhưng vẫn không có chuyên gia nào dám thực hiện ca phẫu thuật này.
Ngay ngày lo lắng, lo nghĩ, thì làm sao tâm trạng của bọn họ có thể tốt cho được.
Chẳng qua là, khi chiếc xe kia đến, thì trên mặt bọn họ vẫn lộ ra vài phần kích động.
Nhà họ Ninh có thể cực được hay không, thì phải xem lần này.
Chiếc xe dừng hẳn, tài xế đi xuống mở cửa sau ra.
Một bóng người bước xuống xe, đây là một người đàn ông hơi mập mạp, người này khoảng 50 tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tay, cách ăn mặc khá đơn giản và tùy ý, tướng mạo rất bình thường, nhưng có một loại khí độ rất khiếp người.
Vừa nhìn đã biết là một người ngồi ở vị trí cao, cho nên mới có thể dưỡng thành loại khí độ uy nghiêm như vậy.
Người đàn ông này vừa xuống xe, ngước mắt lên nhìn thì hơi ngơ ngác một chút, mặt cũng lộ ra vẻ kinh sợ: “Người anh em, ông đây là. . .?”
Cậu em Ninh ở trước mặt này hoàn toàn khác với những gì trong ấn tượng của ông ta, chỉ với vài năm không gặp mà sao đã thành ra cái dạng này rồi? Ông ta nhớ rằng, lúc trước cậu em Ninh này rất phong lưu phóng khoáng, anh tuấn ngời ngời cơ mà.
Mà lúc này, lại trở nên ốm yếu gầy gò, dường như còn phải cố hết sức mới đi được vài bước.