Khi đến Thiên Hải, Diệp Mặc về biệt thự của mình để thu dọn một chút rồi mới đi qua điện tử Đông Đằng.
Trần Hữu Phúc dẫn theo một đám quản lý cao tầng chờ ở ngoài.
Ông ta dẫn đầu đi đến, khom người, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình và cung kính: “Chủ tịch!”
Ban đầu, ông ta còn tưởng rằng vị này chỉ là một phú nhị đại có tiền mà thôi, không ngờ lại là một thiên tài ghê gớm như vậy, chỉ mới chỉ điểm một chút mà đã hoàn thành một loại màn hình cao cấp đến vậy!
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của điện tử Đông Đằng cực cao, cả một đám công ty điện thoại di động đều xếp hàng để cướp màn hình của Đông Đằng bọn họ.
Nếu như là trước kia, thì Đông Đằng bọn họ nào có đãi ngộ này chứ.
Quản lý Vương kia còn suốt ngày thúc giục ông ta mời chủ tịch Diệp đến, khiến cho ông ta rất buồn phiền, cuối cùng, hôm nay chủ tịch cũng đã đến.
“Chủ tịch, bên này. . .”
Sau đó, ông ta dẫn Diệp Mặc đến khu sản xuất màn hình mới xây lên.
Bởi vì còn hai đứa bé, nên không tiện thay quần áo tiến vào trong, nên Trần Hữu Phúc chỉ đứng ở bên ngoài giới thiệu cho Diệp Mặc.
“Chúng ta đã điều chỉnh lại rất nhiều lần rồi, thử nghiệm cũng đã hoàn thành, chẳng mấy chốc sẽ sản xuất hàng loạt được, sản phẩm của chúng ta cao hơn mức độ trung bình trong ngành nghề khá nhiều. . . Vài hôm trước, chúng ta còn nhận được một đơn đặt hàng lớn từ tập đoàn khoa học kỹ thuật Mễ Vân, chúng ta cũng ký được rất nhiều hợp đồng từ các công ty còn lại, bên Hoa Ký cũng đang muốn ký hợp đồng với chúng ta!”
“Chủ tịch, nhu cầu màn hình hiện giờ đang rất cao, thậm chí bên phía Apple cũng liên hệ với chúng ta, bọn họ cũng muốn đặt hàng, chúng ta có nên mở rộng quy mô sản xuất không?”
“Được!” Diệp Mặc nghe xong thì dứt khoát gật đầu.
Trần Hữu Phúc nói với vẻ kích động: “Vậy thì tốt quá!”
Màn hình của Đông Đằng không kém hơn các loại màn hình đỉnh cấp trên quốc tế, sau này, thị trường sẽ không gói gọn trong nước, mà còn phải mở rộng ra thị trường quốc tế nữa.
Diệp Mặc đi dạo một vòng rồi hỏi: “Những chuyện tôi nói với ông lần trước, đã làm đến đâu rồi?”
“A! Vẫn đang tiến hành!” Trần Hữu Phúc vội vàng gật đầu.
Lần trước chủ tịch Diệp đã nói với ông ta rằng sẽ khuếch trương và mở rộng phạm vi nghiệm vụ của Đông Đằng, nên trong khoảng thời gian này ông ta vẫn đang tiến hành thu mua một ít xưởng nhỏ và xí nghiệp tương quan.
Sau đó, ông ta lại bắt đầu giới thiệu kỹ càng cho Diệp Mặc nghe một lượt.
Sau khi nghe xong, Diệp Mặc trầm giọng nói: “Chúng ta sẽ làm chip trước!”
Chip, là một thứ quan trọng nhất.
“Chip?” Trần Hữu Phúc hơi giật mình, mặt đầy vẻ kinh ngạc và lo sợ.
Cái đồ chơi này khó không phải bình thường, mà cũng đốt tiền không phải bình thường, ném mấy chục tỷ vào cũng có thể chỉ là mưa bụi mà thôi, vừa đốt đã hết sạch.
Diệp Mặc giải thích: “Ý của tôi là một số loại chip cấp thấp, giống như chip trong máy móc công nghiệp, sau đó mới làm các loại chip màn hình, cái đồ chơi này 90% nằm trong tay người nước H, cho nên chúng ta chỉ có thể làm từng bước một thôi, sau này cũng không thê bị bọn họ bóp cổ!”
“Vâng!” Trần Hữu Phúc gật đầu, rồi cũng thở phào một hơi.
Nghe như vậy thì vẫn có chút hy vọng, dù sao thì chip cũng cực kỳ khó khăn.
Ông ta hơi trầm ngâm một chút, rồi nói: “Đúng là trong thành phố của khá nhiều công ty làm chip, chủ tịch, ngài có muốn. . .”
Làm từ đầu thì hiển nhiên là không thực tế, vẫn nên thu mua một vài công ty thì nhanh hơn nhiều.
Diệp Mặc vuốt cằm nói: “Được! Mua thêm vài công ty, rồi chỉnh hợp lại là được!”
“Vâng!” Trần Hữu Phúc vội vàng lên tiếng.
Hàn huyên thêm một lúc, bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ đến vị quản lý Vương kia nên hỏi: “Đúng rồi, quản lý Vương đâu? Ông gọi anh ta đến đây, tôi có thứ này muốn cho anh ta.”
“Vâng!” Trần Hữu Phúc vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi, một lát sau, chỉ thấy quản lý Vương vội vàng chạy đến, đến nơi còn thở hổn hển.
“Chủ tịch!”
Nhưng thần sắc của quản lý Vương lại vô cùng kích động, anh ta nhiệt tình bắt tay với Diệp Mặc, rồi nói: “Tôi chờ ngài mãi, tôi có rất nhiều vấn đề muốn thảo luận nghiên cứu với ngài.”
“Để hôm khác đi!” Diệp Mặc cười nói: “Những thứ này giao cho anh, anh cầm về nghiên cứu một chút đi!”
Diệp Mặc nói xong thì đưa cái túi cho quản lý Vương.
“Đây là gì vậy?” Quản lý Vương ước lượng cái túi, lại nhìn vào bên trong thì hơi nghi ngờ một chút, hình như bên trong là một tập bản thảo rất dày, chắc cũng pahri 50 60 trang.
“Anh cầm về xem thì sẽ biết!” Diệp Mặc cười nói, còn vẫy vẫy tay với anh ta.
“Vâng! Vậy. . .vậy tôi đi trước, lát nữa sẽ nghiên cứu kỹ càng!” Quản lý Vương lúng túng gật đầu, rồi quay người rời đi.
“Không biết là gì nhỉ?”Đi được một lúc, quản lý Vương nói thầm một câu, rồi không kiếm chế được mà lấy bảo thảo bên trong ra xem lướt qua.
Vừa nhìn, thì anh cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi quét đến mấy tờ giấy phía sau thì anh ta đã dừng bước lại, hai mắt chậm rãi trợn to, tràn đầy vẻ kinh ngạc và chấn động đến cực hạn.
Hít----!
Anh ta hít một hơi khí lạnh, tâm thần cũng rung động không thôi!
Giờ phút này, phản ứng của anh ta cũng không khác gì lần nhìn thấy chủ tịch Diệp tiện tay viết mấy tờ bản thảo kia.