Mẹ Tô lắc đầu nói khẽ: “Ừm. . . nhưng Ngọc Tình nói như vậy, mẹ cũng không biết!”
Sau đó, ánh mắt của bà lại nhìn về phía con rể.
“Tiểu Mặc, Ngọc Tình nói đùa đúng không!”
Tô Trạch Phong mỉm cười, cũng nhìn về phía Diệp Mặc, cười nói: “Đàn bà phụ nữ, không hiểu mấy thứ này cũng là bình thường!”
Diệp Mặc híp mắt nhìn Tô Trạch Phong, cười nói: “Ngọc Tình nói không sai!”
“A?” Tô Trạch Phong nghe xong thì lại sững sờ.
Ngọc Tình nói lung tung thì cũng thôi đi, tại sao Tiểu Mặc cũng nói theo chứ, anh ta cũng từng chú ý đến nhà công ty này, chờ lên sàn thì cũng sẽ không khác gì Hằng Thụy cả, cho ăn bể bụng thì cũng chỉ vài trăm tỷ là cùng.
Khoảng cách ngàn tỷ còn xa lắm.
Diệp Mặc lại nói: “Công ty may mắn, nên lại thành công một loại thuốc nữa, chẳng mấy chốc sẽ thí nghiệp lâm sàng, đây là một loại thuốc mới nghiên cứu ra, cho nên, vẫn có hy vọng trùng kích ngàn tỷ!”
Tô Trạch Phong nghe xong thì toàn thân chấn động kịch liệt, đôi mắt không ngăn được mà trừng to, tràn đầy vẻ không tin.
Lại. . . lại có thêm một loại thuốc mới?
Đây là chuyện khi nào vậy?
Vận may của người em rể này cũng quá kinh khủng rồi! Trước đó, vừa mua công ty thì đã có thể kiếm được một khoản béo bở, bây giờ lại có thêm một loại thuốc mới, vận may này, quả thật là vô địch!
Anh ta há to miệng, rất muốn nói gì đó, thế nhưng mà, miệng lại khô khốc, không nói được câu nào cả.
Hai loại thuốc mới!
Vậy thì sinh vật Thần Châu này thật sự có khả năng trùng kích giá trị ngàn tỷ, ít nhất thì cũng trở thành xí nghiệp chế dược lớn nhất cả nước, không có nghi ngờ gì cả!
Đây. . . cũng là quá ghê gớm rồi!
Anh ta nhìn người em rể trước mặt này rồi lại giật mình thất thần.
Rõ ràng ngày trước, cậu em rể này vẫn không có một xu dính túi, nghèo rớt mồng tơi, mà bây giờ, lại có không biết bao nhiêu là tài sản, tương lai, sẽ còn có càng nhiều tiền hơn, chỉ bằng một sinh vật Thần Châu đã cho cậu em rể này vài trăm tỷ rồi.
Lúc trước, anh ta nào dám nghĩ đến chuyện thằng nhóc này có thành tựu lớn như vậy chứ!
Nhớ lại chuyện mình muốn dùng 5 triệu để đuổi cậu em rể này đi thì Tô Trạch Phong lại thấy quá buồn cười!
Cha Tô và Mẹ Tô ở một bên cũng đều chấn động, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được vẻ rung động trong mắt nhau.
Bọn họ còn tưởng rằng Ngọc Tình nói hơi quá, không ngờ lại là sự thật, vậy thì sau này Tiểu Mặc. . . sẽ có bao nhiêu tiền chứ?
Nếu nhưu thật sự đạt được giá trị thị trường ngàn tỷ, vậy thì người ông chủ là Tiểu Mặc sẽ có thân phận và địa vị khác xưa rồi, đặt trong cả nước cũng sẽ là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh!
Nửa ngày sau, Cha Tô mới chậm rãi tỉnh táo lại, lộ ra vẻ mặt vui cười, thán phục một câu: “Tiểu Mặc, quá lợi hại!”
Ngoại trừ khen lợi hại thì ông cũng không nghĩ ra được từ gì khác.
“Đúng vậy nhỉ!” Mẹ Tô cũng nói theo, bà còn cười tươi như hoa.
Tuy rằng con rể quá ưu tú sẽ khiến cho bà hơi bận lòng, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.
Diệp Mặc nhìn qua, cười nói: “Cha mẹ, hai người. . . có muốn ném một ít tiền vào đó không?”
“Được chứ!” Cha Tô vội vàng gật đầu.
Hai vợ chồng ông bà cũng tích lũy được ít tiền, vừa hay ném vào đó để kiếm được ít tiền, tuy rằng con gái họ có tiền, nhưng bọn họ sẽ không xài tiền của con gái mình.
Mẹ Tô nhìn qua con trai của mình rồi cười nói: “Hay là. . .cũng để Trạch Phong ném một ít tiền nhé?”
Trạch Phong thật sự là không có bản lãnh gì quá lớn, đều phải dựa vào tiền của em gái mới có thể mở công ty, vừa hay Tiểu Mặc có bản lãnh, thì để Tiểu Mặc dẫn dắt một chút để cho Trạch Phong kiếm được ít tiền, sau này cũng có thể trả nợ cho em gái rồi.
Một người anh trai mà suốt ngày xài tiền của em gái thì ra thể thống gì!
Tô Trạch Phong vội vàng nói: “Đúng đúng đúng! Anh cũng có thể ném một ít!”
Đối với năng lực kiếm tiền của cậu em rể này, thì tất nhiên anh ta không hề nghi ngờ gì, lúc trước anh ta còn vụng trộm đưa cho em gái tiền để con bé giúp đỡ đưa cho Diệp Mặc đầu tư, hiện giờ đã kiếm được rất nhiều tiền, đúng lúc có thể ném vào sinh vật Thần Châu, rồi lại để cậu em rể này kiếm giúp một khoản.
“Được!” Diệp Mặc gật đầu đồng ý.
Chuyện sinh vật Thần Châu lên sàn đang được xúc tiến rồi, còn những loại thuốc kia cũng đều có thể nghiên cứu phát triển thành công, đến khi đó thì trùng kích giá trị ngàn tỷ cũng không phải vấn đề quá lớn.
“Vậy thì tốt quá!” Tô Trạch Phong mừng như điên.
Anh ta nhìn về phía Diệp Mặc, thần sắc cũng càng nhiệt tình hơn vài phần.
Buổi chiều, Diệp Mặc đi một chuyến đến tập đoàn Dục Anh.
Khi trở lại phòng làm việc, hắn lại làm vài video rồi up lên.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc đều bận rộn như vậy, vừa trông con, khi rảnh rỗi thì lại làm video và live stream.
Sáng hôm nay, hắn mang theo hai đứa bé lên xe, lái về Thiên Hải.
Là thời điểm nên đi xem điện tử Đông Đằng một chút.