Hàn Phó Lĩnh cau mày, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Tập đoàn Vạn Hưng của cậu em Ninh này cũng coi như không nhỏ, mà cậu em này cũng là một nhân vật có máu mặt ở Thiên Hải, nhưng vẫn bị đối phương chơi thành ra như vậy, chứng tỏ lai lịch và địa vị của đối phương cũng không nhỏ, cũng có năng lượng nhất định.
Uông Bích Hồng lại nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Chỉ là một thằng nhãi ranh 23 24 tuổi thôi!”
Bà ta vừa nghĩ đến thằng ranh kia thì lại tức giận, chính tên khốn này đã hại nhà bà ta thành ra như vậy.
“Là một người trẻ tuổi à?” Hàn Phó Lĩnh hơi giật mình.
Ông ta còn tưởng rằng đối phương sẽ rất nhiều tuổi, ít nhất cũng phải là tuổi trung niên, nhưng không ngờ lại là một người còn trẻ như vậy, chỉ mới 23 24 tuổi thì chắc là một tên nhãi vừa mới tốt nghiệp thôi! Chắc là ông già của tên này rất ghê gớm đây.
“Tên là gì? Nhà ở đâu?” Ông ta lại hỏi, thần sắc cũng đã thoải mái hơn không ít.
Uông Bích Hồng nói: “Họ Diệp, tên là Diệp Mặc, ở bên thành phố H, có một cái công ty gọi là Thiên Hành, làm ngành giải trí truyền thông, con ranh con chết tiệt kia cũng làm tổng giám đốc công ty này, còn lai lịch cụ thể thì chưa nghe ngóng được!”
Từ xưa đến nay bà ta rất xem thường người ở nơi khác, nên cũng không có bạn bè gì ở thành phố H, nên cũng chẳng nghe ngóng được gì.
“Thành phố H à?” Thần sắc Hàn Phó Lĩnh lại thoải mái hơn vài phần, nhưng ông ta lại chợt cau mày, cảm thấy không đúng lắm: “Một tên ở thành phố H mà cũng có thể làm mọi người thành ra như vậy sao?”
Coi như tên nhóc kia có gia thế vô cùng hiển hách ở thành phố H, nhưng đến Thiên Hải thì cũng sẽ không có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
“Là do nhà họ Thang kia!” Uông Bích Hồng lại căm giận nói: “Nhà họ Thang có quan hệ rất tốt với tên đó, bọn chúng cấu kết với nhau làm hại bọn tôi, cho nên mới thành ra như vậy!”
“Nhà họ Thang à!” Hàn Phó Lĩnh hơi giật mình, rồi lại nhíu mày.
Tại Thiên Hải này, thì nhà họ Thang vẫn rất có sức ảnh hưởng.
Uông Bích Hồng lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng rồi, hình như tên đó là đối tác của tư bản Thanh Sam, hình như còn có một xí nghiệp dược . . .”
Mấy chuyện này là do bà ta nghe ngóng khắp nơi mới biết được từ miệng một người bạn đi tham gia bữa tiệc rượu nhà họ Thang.
Trước kia, bà ta cùng người bạn này có quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ người ta lại không thèm để ý đến bà ta nữa.
Hàn Phó Lĩnh cười nói: “Tư bản Thanh Sam à! Tôi cũng biết!”
Một quỹ đầu tư nổi tiếng như vậy thì sao ông ta có thể không biết, ông ta cũng đã nghe qua danh tiếng của Trầm Đông Bằng.
Chẳng quà là, bên trong tư bản Thanh Sam thì người nổi tiếng nhất cũng là Trầm Đông Bằng, mấy đối tác còn lại thì không quá ghê gớm, số người cũng ít, cho nên cũng không đáng giá chú ý.
Sau đó, ông ta lại nhíu mày, tò mò hỏi: “Xí nghiệp dược? Làm thuốc gì?”
Ông ta cũng làm xí nghiệp dược, cho nên tất nhiên thấy hứng thú với cái này.
Uông Bích Hồng nói với vẻ khinh thường: “Tôi quen tên rồi, nhưng nghe nói là rất nổi tiếng và lợi hại, còn nói cái gì mà vượt qua Hằng Thụy, theo tôi thì chỉ là chém gió mà thôi.”
Bối cảnh của tên nhãi họ Diệp kia đúng là rất lợi hại, nhưng cũng không thể nào lợi hại đến trình độ đó, phải biết giá trị thị trường của Hằng Thụy là mấy trăm tỷ đấy, là xí nghiệp dược lớn nhất từng lên sàn trong nước đấy, chỉ bằng tên nhãi đó, thì làm sao có thể sở hữu một công ty vượt qua Hằng Thụy chứ!
“Cái gì? Vượt qua Hằng Thụy?” Hàn Phó Lĩnh nghe xong thì hơi giật mình, tiếp đó lại cười.
Đây không phải là chuyện cười sao!
“Khoan đã…” Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta đã cứng đờ, bởi vì ông ta nhớ ra, dạo này trong giới y dược có một tin tức vô cùng oanh động, đó chính là công tinh sinh vật Thần Châu kia.
Khoản thuốc mới thứ hai hoành không xuất thế, khiến cho toàn bộ giới y dược đều chấn động không thôi, ngay cả giới y dược nước ngoài cũng đang chú ý đến công ty này.
Hiện tại, tất cả mọi người đều nói, chỉ cần Thần Châu lên sàn, thì sẽ thay thế Hằng Thụy trở thành xí nghiệp dược số một cả nước!
Chẳng lẽ, Bích Hồng đang nói đến công ty này?
Chuyện này, rất không có khả năng!
Ông ta nghĩ đến đây thì lại thấy hơi hoảng hốt.
Tên đó lại chính là ông chủ thần bí của sinh vật Thần Châu kia sao?
Uông Bích Hồng thấy sắc mặt Hàn Phó Lĩnh hơi lạ thì vội vàng ân cần hỏi: “Phó Lĩnh, ông sao thế?”
Một lất sau, Hàn Phó Lĩnh mới hồi phục tinh thần, lúng túng nói: “Bà. . . bà vừa nói đến. . . là Thần Châu đúng không? Công ty sinh vật Thần Châu!”
“Thần Châu? Hình là như thế!” Uông Bích Hồng hơi suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu, hình như là cái tên này.
Sau khi nghe xong thì toàn thân Hàn Phó Lĩnh chấn động.
“Sinh vật Thần Châu này thì sao? Rất ghê gớm à?” Uông Bích Hồng thấy dáng vẻ này của Hàn Phó Lĩnh thì hỏi với vẻ khó hiểu, đám người Ninh Đức Phát ở một bên cũng vô cùng khó hiểu, bọn họ không hiểu vì sao Hàn Phó Lĩnh vừa nghe cái tên này thì lại khiếp sợ đến vậy!
Hàn Phó Lĩnh hoàn hồn, nuốt một ngụm nước bọt rồi cười gượng nói: “Mọi người không biết à? Dạo này công ty sinh vật Thần Châu này rất nổi tiếng đấy!”
Bốn người nhà họ Ninh đều lắc đầu.
Bọn họ nào có thời gian đi quan tâm những chuyện này chứ!