“Sinh vật Thần Châu này vẫn chưa lên sàn, nhưng đã được đánh giá mấy trăm tỷ rồi!” Hàn Phó Lĩnh cân nhắc một chút rồi mới lên tiếng, trên mặt ông ta còn hiện lên vài phần thổn thức: “Mọi người đều nói chỉ cần nó lên sàn, thì có hy vọng trùng kích giá trị thị trường ngàn tỷ, trở thành xí nghiệp dược số một cả nước!”
Ông ta vừa nói xong thì đại sảnh lập tức tĩnh lặng.
Bốn khuôn mặt kia đều ngốc trệ.
Cứ như vậy một lúc lâu, Ninh Đức Phát run tay, chén trà tuột xuống, nện xuống đất kêu rầm một tiếng, vỡ vụn ra, nước trà cũng văng tung tóe trên đất.
Nhưng dù là như vậy, ông ta vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn cứ ngồi yên như mất hồn như cũ.
Im lặng trong chốc lát, Uông Bích Hồng lại rít lên một tiếng, mặt đầy hoảng sợ, khuôn mặt cũng bị bóp méo.
“Cái này. . . làm sao có thể!”
Đánh giá giá trị thị trưởng vài trăm tỷ!
Có hy vọng trùng kích giá trị thị trường ngàn tỷ!
Nhưng từ này thật sự quá dọa người! Khiến cho bà ta thật sự không tin nổi!
Ninh Hoằng Đào ở một bên cũng ngây dại, miệng thì lẩm bẩm: “Đúng thế! Điều này không thể nào!”
Anh ta thật sự không thể tin được tên nhãi họ Diệp kia lại lợi hại đến mức sở hữu một nhà công ty kinh người như thế!
Giá trị thị trường ngàn tỷ!
Đây là công ty kinh người cỡ nào chứ!
Toàn bộ Hoa quốc cũng không có bao nhiêu công ty như vậy, thời điểm tập đoàn Vạn Hưng cao nhất cũng chưa được 10 tỷ, mà sau khi anh ta tiếp quản tập đoàn Vạn Hưng thì đã có một ước mơ là làm cho tập đoàn Vạn Hưng có giá trị thị trường lên đến 10 tỷ.
Kết quả, mục tiêu của người ta là ngàn tỷ!
Với lại, còn rất có thể sẽ làm được thật!
“Ngàn tỷ. . .?” Ninh Nhất Phi lầm bầm, gương mặt thất hồn lạc phách, tiếp đó, cô ta cắn chặt môi đỏ, hai tay siết chặt, nỗi ghen tỵ trong lòng đang sôi trào mãnh liệt, khiến cho cô ta sắp phát điên.
Nếu như thật sự là ngàn tỷ, vậy thì chẳng phải người mà đáng ra cô ta phải gọi là chị gái kia sẽ phong quang hơn cô ta không biết bao nhiêu lần sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện thì thì cô ta lại vô cùng ghen tỵ, vô cùng căm hận.
Hàn Phó Lĩnh lại nói: “Công ty sinh vật Thần Châu này hoàn toàn chính xác là rất lợi hại, cũng không phải do tôi nói lung tung đâu, mọi người không tin thì có thể lên mạng xem tin tức.”
“Hơn nữa, điều thần kỳ hơn là, mọi người có biết tên đó đã mua lại một công ty có cơ hội trùng kích ngàn tỷ với giá bao nhiêu không? 300 triệu! Đúng! Chỉ vẻn vẹn 300 triệu thôi, chờ lên sàn thì ít nhất cũng biến thành vài trăm tỷ!”
Hàn Phó Lĩnh nói xong thì nở nụ cười khổ, trong mắt lại có vẻ thổn thức mãnh liệt, và cả hâm mộ.
Lời nói này vừa rơi xuống, phòng khách lại yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Bốn người nhà họ Ninh lại ngẩn cả một lần nữa, từng gương mặt đều đã bị bóp méo vì kĩnh hãi đến cực độ, miệng thì mở to như muốn nói gì đó, nhưng lại bị kẹt lại cổ họng, nên không phát ra được chút âm thanh nào.
Rất lâu sau, phòng khách vẫn hoàn toàn tĩnh lặng như cũ.
Bốn người nhà họ Ninh vẫn nghẹn họng trân trối, hoảng hốt thất thần.
Một lúc lâu, Uông Bích Hồng mới run giọng hỏi: “Ông. . . ông không nói đùa chứ!”
Những lời vừa rồi của Phó Lĩnh vào tai bà ta quả thật là như nói mơ giữa ban ngày, quả thật là quá mức khó tin, chỉ dùng 300 triệu để mua một công ty, thế mà lại biến thành mấy trăm tỷ, chuyện này. . .ai mà tin được chứ!
Hàn Phó Lĩnh cười khổ nói: “Tôi giống như đang nói đùa sao?”
Uông Bích Hồng lại ngẩn ngơ, bà run lên nửa ngày rồi cắn chặt hàm răng, hai tay nắm thật chặt, sắc mặt đã đỏ bừng lên vì ghen tỵ.
Sao tên khốn khiếp và đứa con hoang kia lại tốt số đến vậy!
Tại sao loại may mắn bằng trời này lại rơi vào đầu bọn chúng chứ!
Hàn Phó Lĩnh muốn xác định một chút nên lại hỏi: “Bích Hồng, bà xác định tên công ty của tên đó là Thần Châu à?”
“Chắc là không sai đâu!” Uông Bích Hồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hàn Phó Lĩnh thở dài: “Vậy thì đúng rồi! Tên nhãi này may mắn thật!”
Sau đó, ông ta lại nhíu mày trầm ngâm.
Chắc tên nhãi tên Diệp Mặc này cũng có chút bối cảnh, nhưng dựa vào những tin tức đã có thì bối cảnh cũng không quá lớn, dù sao thành phố H cũng là một thành phố nhỏ, nên chắc chỉ là một tên nhãi trẻ tuổi có vận may tốt mà thôi, với thân phận và quan hệ của mình thì chắc là có thể xử lý được.
Dù sao Hàn Phó Lĩnh ông ta cũng khá nổi tiếng, cũng quen biết rất nhiều nhân vật lợi hại, cũng coi như là một nhân vật máu mặt ở Đế Kinh.
Chỉ cần ông ta ra mặt nói vài câu, thì liền có thể giải quyết khốn cảnh của nhà họ Ninh.
Một lát sau, ông ta chậm rãi mở miệng: “Đức Phát, Bích Hồng, tôi sẽ nói giúp mọi người vài câu! Tôi nghĩ tên đó sẽ nể mặt tôi thôi! Còn về phần đứa con gái tư sinh của ông thì tôi cũng không giúp được gì!”
“Vậy thì tốt quá!” Uông Bích Hồng mừng như điên.
Ninh Đức Phát cũng thở phào một hơi, mặt cũng lộ vẻ vui mừng.
Ông ta cũng biết năng lượng của Hàn Phó Lĩnh, các mối quan hệ cũng rất rộng và vô cùng lợi hại, nếu Hàn Phó Lĩnh đã nói như vậy, thì chắc chắn là có niềm tin tuyệt đối.
Chỉ cần bảo vệ được tập đoàn Vạn Hưng, vậy thì căn cơ nhà họ Ninh vẫn còn.