Uông Bích Hồng lại chần chờ nói: “Đúng rồi, Phó Lĩnh, còn có một việc. . .”
Hàn Phó Lĩnh kinh ngạc nói: “Ồ? Là việc gì?”
“Tên nhãi kia. . .” Uông Bích Hồng do dự một lúc lâu rồi mới nói tiếp, bà ta đem chuyện bệnh tình của Đức Phát và chuyện bệnh Nhân Hoa nói ra.
“Cái. . . cái gì?” Sau khi nghe xong Hàn Phó Lĩnh liền ngẩn ngơ, ông ta không kịp phản ứng.
Bích Hồng đang nói cái gì vậy?
Tên nhãi kia còn là một bác sĩ á? Mà lại còn là một bác sĩ vô cùng tài giỏi nữa, chỉ mình tên nhãi đó mới có thể cứu được Đức Phát?
Điều này, sao có thể chứu!
Nhiều chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng đều không dám phẫu thuật, vậy mà tên đó lại làm được, đây không phải là chuyện hoang đường sao!
Uông Bích Hồng cười khổ nói: “Bọn tôi cũng hỏi rất nhiều bác sĩ và chuyên gia rồi, bọn họ đều nói đây là sự thật!”
Bà cũng không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng sau khi hỏi rất nhiều bác sĩ, bọn họ đều nói rằng chỉ có vị ở Nhân Hoa mới có thể cứu được, mà thần y ở Nhân Hoa thì lại chính là tên nhãi kia!
“Chuyện này. . .” Hàn Phó Lĩnh nhíu mày, cười khổ một tiếng, rồi lắc đầu nói: “Mọi người muốn tôi thuyết phục tên đó làm phẫu thuật cho Đức Phát à? Chuyện này e rằng rất khó, loại chuyện này cũng không dễ nói đâu!”
Ninh Đức Phát nghe thấy thế thì khẽ giật mình, gương mặt liền lộ ra vẻ thất vọng.
Ông ta chán nản thở dài: “Cũng đúng!”
Hàn Phó Lĩnh an ủi: “Tôi sẽ có hết sức! Nhưng ông cũng đừng ôm hy vọng quá lớn!”
Uông Bích Hồng vội vàng nói: “Vậy là được rồi!”
Chỉ cần có thể bảo vệ tập đoàn Vạn Hưng là được, bệnh tình của Đức Phát vẫn còn chống đỡ được vài năm, chuyện này để sau rồi nói cũng chưa muộn.
“Cảm ơn gì chứ!” Hàn Phó Lĩnh cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên nói: “Tôi và Đức Phát là anh em nhiều năm, sau này, còn có thể thân thiết hơn nữa kìa!” Ông ta nói xong thì lại nhìn về phía Ninh Nhất Phi ở một bên mà cười to.
“Ha ha! Đúng đúng!” Uông Bích Hồng mặt mày hớn hở hùa theo.
Hàn Phó Lĩnh nói: “Mọi người có số điện thoại của tên đó không? Hẹn gặp mặt một lần đi, chuyện này gặp mặt thì dễ nói chuyện hơn!”
“Có có có!” Uông Bích Hồng vội vàng lấy điện thoại di động ra để tìm số.
“Đây!”
Hàn Phó Lĩnh cầm điện thoại của mình lên rồi gọi một cuộc.
Bốn người nhà họ Ninh lập tức khẩn trương, ngưng thần nín thở.
Một lúc sau, đối phương đã nghe máy.
“Alo!” Hàn Phó Lĩnh giơ tay ra hiệu, rồi lên tiếng chào hỏi: “Là Diệp tiên sinh sao?”
Đối diện là âm thanh của một người trẻ tuổi: “Ai vậy?”
Hàn Phó Lĩnh cười nói: “Tôi là Hàn Phó Lĩnh của xí nghiệp dược Thiên Lĩnh!”
“Xí nghiệp dược Thiên Lĩnh? Ừ! Đã nghe nói qua, sao thế, sếp Hàn tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Sếp Diệp, tôi muốn cầu tình thay cho người anh em của tôi, chắc anh vẫn có ấn tượng với nhà họ Ninh ở Thiên Hải nhỉ? Tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt một lần để nói chuyện, anh thấy thế nào?”
Đối phương yên lặng một lúc lâu.
Khi mở miệng, thì giọng nói của đối phương đã trở nên lạnh lùng: “Sếp Hàn, chuyện nhà họ Ninh không còn gì để nói cả!”
“Sếp Diệp, cần gì phải vậy chứ! Cũng không có thù oán gì quá sâu, đâu cần thiết phải như vậy, mọi người ngồi xuống nói chuyện giảng hòa không tốt sao?” Hàn Phó Lĩnh khuyên nhủ.
“Sếp Hàn, ông đừng lãng phí thời gian thì hơn!” Đối phương vẫn lạnh lùng nói, dường như không chút đường lui nào.
Hàn Phó Lĩnh nghe xong thì hơi cau mày, trong lòng đã hơi không vui.
Tên nhãi này cũng ngang bướng phết nhỉ!
“Sếp Diệp, tôi nghĩ anh vẫn chưa biết tôi nhỉ! Chắc vẫn chưa biết Hàn Phó Lĩnh tôi là ai đúng không, anh có thể hỏi thăm một chút, chờ anh biết Hàn Phó Lĩnh tôi là ai thì tôi nghĩ anh sẽ thay đổi suy nghĩ đấy!” Giọng điệu của Hàn Phó Lĩnh cũng lạnh xuống, cũng trở nên không khách khí.
Đối phương thấy thế lại cười nói: “Vậy sao, sếp Hàn đang uy hiếp tôi à?”
Hàn Phó Lĩnh nói: “Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ là muốn anh suy nghĩ cho kỹ mà thôi, lại nể mặt Hàn Phó Lĩnh tôi một lần, tha cho nhà họ Ninh một con đường sống, mọi người đều là người cùng ngành, sau này còn gặp nhau nhiều mà! Nên không cần thiết làm như vậy!”
“Người cùng ngành? Ôi ôi!” Đối phương lại cười: “Sếp Hàn, tôi không cần biết ông là ai, ông cũng đừng nên nhúng tay vào chuyện nhà nhọ Ninh, cứ vậy đi, cúp đây!”
“Alo!” Hàn Phó Lĩnh khẽ giật mình, ông ta vẫn còn đinh nói thêm gì đó, nhưng đối phương đã cúp máy.
Hàn Phó Lĩnh nghe thấy âm thanh tút tút trong điện thoại thì sắc mặt trướng đến tái nhợt.
Tên nhãi này cũng quá cuồng vọng rồi!
Không để ông ta vào trong mắt một chút nào!
Hàn Phó Lĩnh nắm chặt điện thoại trong tay, rồi hít thở thật sâu vài lần, vất vả lắm mới có thể đè lửa giận trong lòng xuống.
Mấy người nhà họ Ninh thấy thế đều hiện lên vẻ mặt khó coi.
Đây không phải là đàm phán không thành công sao!
Hàn Phó Lĩnh ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Không sao đâu, đừng thấy tên nhãi này đang càn rỡ, nhưng chờ tên này hỏi thăm xem tôi là ai, thì chắc chắn tên này sẽ thay đổi suy nghĩ, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện hơn, mọi người cứ yên tâm, chuyện này bao trên người tôi!”
Ông ta cũng hơi xấu hổ, vì cảm thấy khá mất mặt.
“Vậy là tốt rồi!” Uông Bích Hồng lên tiếng, sắc mặt bà ta cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Cũng đúng!
Chỉ là tên ranh con thì nào nghe qua danh tiếng của Phó Lĩnh chứ, chơ tên đó biết thì tất nhiên sẽ thay đổi suy nghĩ.