Trước kia, Ngọc Tình rất bận rộn, vài năm trước khi còn mới nổi tiếng thì còn phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, đến khi tổ chức buổi hòa nhạc thì lại càng bận rộn hơn, nhưng sau khi sinh con, thì cho dù có tái xuất cũng không bận rộn như trước kia, một vài hoạt động không cần thiết thì đều hủy hết.
Hiện giờ, danh tiếng của Ngọc Tình đã khôi phục, album năm nay cũng đã ra rồi, cộng thêm việc Diệp Mặc kiếm cho quá nhiều tiền, cho nên một vài hoạt động đại sứ hình tượng gì gì đó đều hủy hết, có thể nói là rảnh rỗi hơn năm ngoái nhiều.
“Rất tốt!” Diệp Mặc nghe xong thì gật đầu.
Hắn cũng không muốn Ngọc TÌnh quá mệt mỏi, không cần thiết phải như vậy.
Hàn huyên một lúc, Dương Mạn Ny lại hỏi: “Thần Châu kia thế nào rồi?”
Tiền của cô đều ném vào đó hết rồi, chỉ trông chờ vào sinh vật Thần Châu lên sàn để kiếm một khoản đây!
Diệp Mặc cười nói: “Vẫn đang tiến hành! Chẳng qua là, không lên sàn nhanh như vậy đâu, còn phải chờ một thời gian nữa.”
“Ừm!” Dương Mạn Ny gật gù.
Dù sao cô cũng không lo lắng, Diệp Mặc đã nói là có thể kiếm thì chắc chắn là có thể kiếm.
“Thân thể của ông nội tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả!”
Hai người hàn huyên thêm một lúc thì Ngọc Tình mới tắm xong, cô liền đi qua chơi với Ngọc Tình và hai đứa bé.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc vẫn đi mở live stream như mọi khi.
Qua 12 giờ, hắn mới kết thúc.
Vừa đi ra ngoài, thì thấy một mình Ngọc Tình đang ngồi chờ mình ở trong phòng khách.
“Chị Mạn Ny ngủ rồi, các con cũng ngủ rồi, chỉ còn lại chúng ta!”
Nàng vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì đã đứng dậy, chậm rãi đi qua, bộ đồ ngủ mỏng manh trên người nàng không thể che được phong cảnh ở bên trong, từng mảnh từng mảnh trắng như tuyết kia khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng thần hồn điên đảo.
Nàng chỉ nhếch miệng mỉm cười cũng đã có một loại mị lực chấn dộng tâm hồn rồi, khiến cho Diệp Mặc cũng phải thất thần và hoảng hốt.
“Đi thôi! Đi tắm rửa đi!”
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Diệp Mặc, lại lôi kéo hắn, từng bước chạy lên nhà.
Đêm nay, dài dằng dặc hơn mọi khi.
Hơn ba giờ sáng, hai người mới đi ngủ, có lẽ là do quá mệt mỏi nên người ngọc ngủ rất nhanh, Diệp Mặc ôm lấy nàng một lúc, rồi cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, bảy giờ hắn đã dậy, lại bắt đầu bận rộn.
Mãi cho đến 11 giờ, Ngọc Tình mới tỉnh dậy, nàng vẫn thấy hơi mệt mỏi.
Khi nhìn thấy Diệp Mặc mang cơm lên thì nàng lườm yêu một cái, cố gắng nâng người dậy, dựa vào đầu giường.
Diệp Mặc ngồi xuống ở đầu giường, dịu dàng nói: “Để anh mát xa cho em nhé!”
“Không cần đâu! Thật ra . . .em vẫn chịu được!” Tô Ngọc Tình lắc đầu, hai gò má đỏ bừng, nàng không muốn thừa nhận mình lại vô dụng như vậy.
“Anh đút cho em!” Diệp Mặc gắp thức ăn, rồi đưa đến bên miệng nàng.
“Ừm! Ngon quá!”
Đồ ăn của Diệp Mặc vốn đã rất ngon rồi, giờ còn được Diệp Mặc đút cho ăn thì lại càng ngon hơn, loại ngọt ngào này đã thấm đến tận đáy lòng của nàng rồi.
Dương Mạn Ny đã ăn xong, đang ngồi chơi với hai đứa bé.
“Tôi đi đây!”
Diệp Mặc nhìn hai đứa bé một chút rồi cầm chìa khóa xe rời đi.
Hắn đi đến tổng viện Nhân Hoa trước.
Hàn huyên với viện trưởng Dư một lúc, Diệp Mặc lại hỏi thăm bác sĩ Amano kia.
“Bác sĩ Amano đang bận! Sáng nay có hai ca phẫu thuật, chiều cũng có hai ca phẫu thuật, ngày mai cũng có vài ca phẫu thuật, lịch phải xếp đến tháng sau rồi!”
“Thế cơ à!” Diệp Mặc hơi giật mình, rồi cũng cười.
Hắn cũng đã nghe viện trưởng Dư nói rằng, dạo này khoa tim ngoại của tổng viện rất nổi tiếng, rất nhiều người trong cả nước đều nghe danh mà đến, thậm chí còn có cả bệnh nhân nước ngoài bay đến đây để khám.
Tất nhiên là vì Diệp Mặc nên mới nổi tiếng, nhưng Diệp Mặc không rảnh, cho nên đành phải để bác sĩ Amano bận rộn vậy.
Dù sao bác sĩ Amano cũng là một chuyên gia nổi tiếng toàn cầu, cho nên khả năng cũng không cần phải nói.
Viện trưởng Dư lại cười nói: “Bác sĩ Amano cũng không tồi, rất cần cù chăm chỉ, cũng không oán giận một câu nào.”
Trước kia, bác sĩ Amano còn hơi kiêu ngạo, nhưng từ sau khi bị chủ tịch làm cho bội phục, thì bây giờ lại rất khiêm tốn.
Diệp Mặc nghe thấy thế cũng cười một tiếng.
Bác sĩ Amano này cũng không tệ lắm, ông ta vô cùng chuyên nghiệp, lại có tâm lý học hỏi rất mạnh, thường xuyên tìm Diệp Mặc để thảo luận để gia tăng kỹ năng của mình, chẳng trách lại có thể trở thành chuyên gia quốc tế.
“Dẫn tôi đi xem một chút đi!”
“Vâng!” Viện trưởng Dư lên tiếng, rồi dẫn Diệp Mặc đi đến phòng phẫu thuật.
Ba giờ hơn, Diệp Mặc rời khỏi bệnh viện, tiến đến sinh vật Thần Châu.
Vừa mới vào cửa thì đã thấy Trác Lâm đang cầm đồ ăn ship đến ở ngay cửa chính.
“Anh Diệp!”
“Tôi lấy cho chị Đường, tôi. . . tôi chỉ gọi có một ít thôi!” Trác Lâm hơi xấu hổ, vội vàng đem gói đồ giấu ra sau lưng.
Diệp Mặc bật cười nói: “Không sao mà!”
Hai người cùng đi vào trong, Trác Lâm ấp úng, do dự nói: “Anh Diệp, cha tôi. . .”
“Cha cô làm sao?” Diệp Mặc khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Muốn cùng đi ăn cơm à?”
“Không không không!” Trác Lâm vội vàng lắc đầu nói: “Ông ấy, bảo tôi hỏi xem có thể cho ông ấy ném chút tiền vào công ty không?”
Trước đó, khi tin tức khoản thuốc mới thứ hai thành công truyền ra, thì cha đã tìm đến cô, nhờ cô giúp đỡ nói vài câu, ông ấy còn rất kích động mà nói rằng, công ty sinh vật Thần Châu này tương lai sẽ vô cùng ghê gớm, còn khen ánh mắt của cô tốt nên mới chọn một công ty như vậy để đi làm.
Đối với chuyện này, thì cô vẫn cảm thấy hơi kiêu ngạo.
Trác Lâm lại giương mắt lên nhìn Diệp Mặc, trong lòng lại trở nên hoảng hốt.
Cô đã thăm dò được vài tin tức từ trong miệng các bà chị nghiên cứu viên ở đây, bọn họ nói rằng khoản thuốc mới thứ hai cũng là do anh Diệp nghiên cứu ra.
Cô cảm thấy thấy quá khó tin.
Rõ ràng anh Diệp còn trẻ như vậy, tại sao lại lợi hại như thế chứ?
“Được!” Diệp Mặc đồng ý rất sảng khoái.
Hắn cũng có ấn tượng không xấu đối với cha của Trác Lâm, nên đầu tư một ít cũng không có vấn đề.
“Vậy. . . vậy tôi đi đây! Chị Đường còn đang chờ!” Trác Lâm vẫy vẫy tay, rồi quay người rời đi.