Tô Ngọc Tình thấy Dương Mạn Ny vẫn nằm dài trên ghế sô pha không nhúc nhích thì hô lên một tiếng: “Chị Mạn Ny, chị cũng tập đi!”
Chị Mạn Ny cũng biết tập, nhưng mà hơi lười, cho nên chỉ thỉnh thoảng mới tập.
“Được được!” Dương Mạn Ny không chịu nổi Tô Ngọc Tình khuyên, nên đành phải đứng dậy đi theo quần áo tập Yoga.
Quần áo tập Yoga rất bó sát, khiến cho những đường cong của cô vô cùng nổi trội, còn lộ vòng eo trắng như tuyết và mỏng manh.
Bộ quần áo này, quả thật là có chút gợi cảm!
“Ai ui!” Rất lâu rồi cô không tập, nên có hơi đau.
Tập được vài động tác thì cô lại mỉm cười, nói: “Xem ra mình vẫn chưa già!” Sau đó lại đổi tư thế.
Hai người luyện Yoga gần 2 tiếng, mặc dù hơi lạnh nhưng cả người đầy mồ hôi.
Bốn giờ hơn, một chiếc xe dừng lại ở trước cổng.
Xe vừa dừng lại, Diệp Mặc đã ôm hai đứa bé xuống xe, tài xế thì mang hành lý đưa đến tận cửa.
Diệp Mặc mở cửa ôm hai đứa bé vào nhà, hô lên một tiếng: “Anh về rồi đây!”
Dương Mạn Ny đang đứng một chân, chân còn lại được hai tay giữ thành một góc 90 độ, cô nghe thấy tiếng này thì lập tức giật mình, trên mặt lóe lên một vệt kinh hoảng.
Diệp Mặc đẩy giày, đi vào trong nhà.
Hắn nhìn thoáng qua phòng khách thì hơi sửng sốt một chút.
“Tập Yoga à!”
“Vâng!” Tô Ngọc Tình cũng đang đứng bằng một chân, chân hơi cong, hai tay chắp trước ngực, nàng vẫn duy trì tư thế này không nhúc nhích.
Nàng mặc một bộ Yoga màu hồng, đường cong uyển chuyển bay bổng như ma quỷ, mảnh đẫy đà trước ngực thì kinh người và sừng sững, vòng eo lại thon nhỏ như rắn nước.
Một đôi đùi ngọc thon dài mà thẳng tắp, gợi cảm lại hấp dẫn.
Dương Mạn Ny ở bên cạnh thì hơi run lên, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng một mảnh.
Cô liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc ở cửa, rồi vội vàng chuyển ánh mắt đi.
Nhưng sau đó, cô lại ý thước được không đúng, mình xoay người thì anh ta không nhìn được phía trước, nhưng vẫn có thể nhìn được phía sau mà, theo bản năng, cô vội vàng đưa tôi tay ra phía sau để che bờ mông to lớn của mình.
Rõ ràng khi mặc đồ bơi thì còn lộ liễu hơn bây giờ, nhưng khi đó cô lại không cảm thấy gì, trái lại mặc bộ đồ này thì cô lại cảm thấy thẹn thùng.
Cô chột dạ nói: “Ngọc Tình, chị xong rồi, đi tắm trước đây!”
“Ừm!” Tô Ngọc Tình lên tiếng.
Dương Mạn Ny vội vàng xoay người đi về phòng của mình, đóng cửa lại rồi mới thở phào một hơi.
Cô cúi đầu nhìn xem thì mặt lại đỏ lên.
Bởi vì sợ nóng, nên cô không mặc gì bên trong, nên dấu vết kia lộ ra rõ ràng, nhất là hai . . .
Một lát sau, cô mới thu nhiếp tinh thần, đi vào phòng tắm.
“Nhiều mồ hơi quá!”
Vừa mới xả nước được vài phút thì cô lại nhớ ra chuyện mấy hôm nay mình đều ngủ với Ngọc Tình, cho nên quần áo vẫn còn ở trên gác.
“Ai nha!”
Sau đó, cô lại lắc đầu, không thèm để ý: “Thôi bỏ đi!”
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nghĩ thoáng tý là được.
Phòng khách, Tô Ngọc Tình thở dài một hơi, nàng đi qua nhìn hai đứa bé, rồi hôn mỗi đứa một cái.
“Em cũng đi tắm!”
Khi thấy Diệp Mặc vươn tay ôm lấy mình thì nàng oán trách một tiếng: “Ai nha! Người em toàn là mồ hôi thôi!”
“Không sao!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi còn ra sức ôm chặt nàng vào lòng.
Hai người vuốt ve an ủi một lúc lâu, nàng mới đẩy Diệp Mặc ra, đỏ mặt nói: “Được rồi! Em đi tắm trước! Bây giờ vẫn là ban ngày, chờ buổi tối. . .” Khóe môi của nàng nhếch lên, lộ ra vài phần vui vẻ.
Mỗi lần xa nhau vài ngày là nàng đã rất nhớ Diệp Mặc, lần này Diệp Mặc lại đi 10 ngày mới về, nên nàng đã rất nhớ rất nhớ Diệp Mặc, chỉ một cái ôm thôi cũng khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ rồi.
Nàng quay người đi được vài bước, thì bỗng nhiên quay người lại, kiễng chân, hôn nhẹ lên môi Diệp Mặc một cái, lúc này mới cười khanh khách, vui vẻ đi lên nhà.
Diệp Mặc đứng thất thần tại chỗ, tâm thần cũng lay động không nhỏ.
Có thể là do hai người xa nhau đã lâu, hoặc cũng có thể là do bộ quần áo này của nàng quá gợi cảm, cũng có thể là do mùi vị mồ hôi đầm đìa ở trên người nàng quá mê người, cho nên hắn có chút không kìm được lòng.
Một lát sau, Diệp Mặc mới thu nhiếp tinh thần, rồi lại cười.
Hắn cho hai đứa bé ngồi chơi trong vòng an toàn, còn mình thì đi vào bếp để chuẩn bị cơm tối.
Nửa tiếng sau, Dương Mạn Ny choàng một chiếc áo ngủ bằng tơ đi ra, cơ thể nở nang mượt mà như ẩn như hiện.
Cô ngồi xuống chơi với hai đứa bé ở phòng khách một lúc, rồi mới đi vào bếp.
Khi đến gần, cô nhìn trộm Diệp Mặc với ánh mắt khác thường, một lúc lâu sau mới khôi phục tự nhiên.
“Dạo này rảnh rỗi chứ!”
Cô đứng ở một bên, vừa nhìn Diệp Mặc nấu cơm vừa nói: “Có rất nhiều việc, nhưng chúng tôi đều hủy, Ngọc Tình không muốn quá bận rộn, muốn dành nhiều thời gian cho bọn nhỏ hơn, dù sao bây giờ sự nghiệp của Ngọc Tình cũng ổn định rồi, danh tiếng cũng thế, cho nên cũng không ảnh hưởng quá nhiều!”